12.

Buổi tối về đến nhà, có một lá thư trước cửa, tôi ngẩn ra, sau đó nhận được tin nhắn Thẩm Hàng gửi đến: “Chanh Tử, lời anh muốn nói đã viết cả trong thư rồi, đây là thư xin lỗi chính tay anh viết, anh chân thành xin lỗi em, anh không thể không có em.”

Thư viết tay xin lỗi?

Ha...

Thẩm Hàng lại chơi trò xây dựng hình tượng* rồi.

Chú thích: Từ gốc 面子工程: là một dự án mà một số cán bộ lãnh đạo thực hiện vì mục đích và lợi ích của cá nhân hoặc nhóm nhỏ, bất chấp nhu cầu của quần chúng và thực tế địa phương. Tương tự việc xây dựng hình tượng tốt đẹp bất chấp những thiệt hại do doanh nghiệp hoặc lãnh đạo đó gây ra.

Bởi vì không tiện vứt rác ở vỉa hè, cho nên tôi chỉ có thể nhặt lá thư lên chuẩn bị vứt vào trong thùng rác, khi vừa chuẩn bị vứt đi, tôi nhìn bốn chữ Chanh Tử tự mở trên phong thư ngây ngẩn cả người.

Cái này... không đúng.

Tôi nhanh chóng mở ngăn kéo tủ ra, kéo thùng giấy đã được niêm phong trong nhiều năm ra.

Ở trong này, toàn là hồi ức thanh xuân của tôi.

Tôi lục lọi bên trong nửa ngày, cuối cùng tìm được một quyển vở ghi chép, bìa bên ngoài đã ngả vàng.

Tôi mở nội dung bên trong ra, tất cả đều là ghi chép về môn vật lý, chữ viết bên trên mạnh mẽ có lực, nét chữ cứng cáp.

Bốn chữ Chanh Tử tự mở này không phải...

Tôi cấp tốc mở phong thư ra, hoàn toàn không nhìn nội dung bức thư là gì, chỉ lo nhìn chữ.

Thư Thẩm Hàng tự tay viết rất lộn xộn, yếu ớt vô lực.

Tôi ngay lập tức hiểu ra được, mượn hoa hiến Phật, thì ra Thẩm Hàng cầm ghi chép của Lục Sâm để lấy lòng tôi.

Chính vì bài ghi chép này, tôi sau đó mới có hảo cảm với Thẩm Hàng, thật lòng thật dạ trả giá.

Hóa ra ngay từ đầu tất cả đều là sai lầm.

Mắt tôi ửng đỏ ngay lập tức, bấm số điện thoại của Lục Sâm, chỉ vang lên hai tiếng, đầu bên kia đã bắt máy.

“Lục Sâm, có phải em chính là người không có lương tâm đó không?” Tôi mở miệng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.

Ngay lúc này, tôi cũng không dùng cái kính ngữ Lục tổng này.

Lục Sâm không phủ nhận, một lúc lâu sau, anh ta mới thản nhiên nói: “Chanh Chanh, anh chỉ là không ngờ rằng, em sẽ yêu người đưa bài ghi chép đến cho em.”

Nói xong anh ta thở một hơi thật dài: “Sớm biết thế, anh đã tự mình đưa đến.”

Quả nhiên là như vậy, hóa ra chân mệnh thiên tử của tôi là Lục Sâm.

“Lâm Thư Chanh.” Lục Sâm lại ở đầu bên kia nhẹ nhàng gọi tên của tôi, sao trước kia tôi không để ý rằng khi anh ta gọi tên tôi, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ, thâm tình đến như vậy.

“Em đây.” m thanh tôi mang theo vài phần run rẩy.

“Cảm ơn em.”

Lục Sâm cười: “Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh, cảm ơn em, để cho anh có cơ hội giành lại em một lần nữa.”

Đoàng một tiếng, sau khi chia tay với Thẩm Hàng, bức tường cao tôi xây dựng kiên cố trong lòng sụp đổ, tôi biết tình yêu chân chính của tôi sắp tới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play