1.

Bạch nguyệt quang của Thẩm Hàng đã trở về rồi, chính là đêm công ty chúng tôi thành công nhận được một nghìn vạn vốn đầu tư.

Đồ ăn ở trên bàn đều nguội cả rồi, Thẩm Hàng vẫn chưa trở về.

Tôi gọi điện thoại qua, Thẩm Hàng nói Thanh Thanh uống say rồi, anh không thể bỏ cô ấy lại không quan tâm, nhiều lần nữa, anh dứt khoát không nhận điện thoại của tôi.

Phạm Thanh Thanh, bạch nguyệt quang của Thẩm Hàng, trước đây không vừa ý Thẩm Hàng chỉ là người chàng trai nghèo khó với hai bàn tay trắng, nên đã trực tiếp lấy chồng xa đi nước ngoài, nghe nói gần đây ly hôn rồi trở về nước.

Tôi tự giễu cười, công ty của Thẩm Hàng là do mấy năm nay tôi cùng anh tay trắng gây dựng nên, xem ra, Thẩm Hàng đã quên đi những cay đắng lúc trước khi tôi cùng anh xây dựng sự nghiệp rồi.

Bây giờ, công ty của Thẩm Hàng đạt được một số thành tựu, tôi dần dần lui về phía sau màn, đêm nay, vì chúc mừng anh đạt được thành tựu, tôi lại đặc biệt làm một bàn đồ ăn này.

Mà anh lại lựa chọn cùng ăn mừng với bạch nguyệt quang vừa mới về nước.

Thật là hoang đường.

Nghĩ đến những nỗ lực chính mình đã bỏ ra trong nhiều năm qua đều quăng cho chó ăn, tim tôi liền lạnh đi.

Màn đêm càng ngày càng tối, giống như trái tim đã ch.ết lặng đi của tôi.

Tôi đứng dậy, đem toàn bộ thức ăn ở bên bàn cho mấy con chó lang thang của khu chung cư ăn hết, sau này, Thẩm Hàng không xứng để ăn đồ ăn của tôi làm.

……

Ba giờ sáng, Thẩm Hàng vẫn trở về, vẻ mặt mơ màng, gương mặt tuấn tú đã có chút ửng đỏ, xem ra đã uống không ít rượu, trên khuôn mặt tuấn tú của anh khó nén được vui thích.

Đúng vậy, hiện tại cho dù là ai đều sẽ tán thưởng Thẩm Hàng ba phần, khen Thẩm Hàng tuổi trẻ tài cao, công thành danh toại.

Đối với bạch nguyệt quang từng khịt mũi coi thường anh, bây giờ cũng cúi đầu với anh làm bé.

Tôi ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, vừa muốn mở miệng nói chia tay.

Thẩm Hàng lại không có hoàn toàn không có ý muốn xin lỗi, trực tiếp nói: “Chanh Tử, chúng ta chia tay đi.”

Câu đầu tiên anh nói với tôi sau khi về đến nhà.

Anh kéo kéo cà vạt ở cổ, tiếp tục nói: “Thanh Thanh trở về rồi, anh vẫn là yêu cô ấy nhất, là anh có lỗi với em.”

Đây là câu thứ hai anh nói với tôi.

“Em muốn bồi thường cái gì, anh đều có thể bù đắp lại cho em, dù sao, em cũng ở bên anh mười năm.”

Theo sát sau đó là câu thứ ba càng làm cho tôi phát chán.

Tôi nở nụ cười, vừa nãy, tôi cho mấy con chó lang thang ngoài cửa ăn, chúng nó là con vật lúc ăn đồ của tôi, nhận được sự giúp đỡ của tôi, còn biết vẫy đuôi bày tỏ lòng biết ơn với tôi.

Nhưng đến lượt Thẩm Hàng này, biểu hiện của anh còn không bằng con chó.

Tôi không nói gì, mà đi vào phòng đọc sách lấy ra phần văn kiện vừa mới nghĩ xong.

“Ký tên đi, không ai nợ ai.” Tôi đem hợp đồng rút cổ phần, đưa qua đó.

Tôi chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần trong công ty Thẩm Hàng, nếu đã muốn chia tay, muốn cắt đứt, đương nhiên phải rõ ràng trong sạch.

Nhìn thấy mấy chữ to ở phía trên, Thẩm Hàng hoảng hốt: “Chanh Tử, chúng ta chia tay rồi, không phải còn có thể làm đối tác hợp tác sao?”

Ồ, đối tác?

Anh mơ tưởng cũng thật đẹp đấy, chỉ muốn bắt ngựa chạy, mà không muốn cho ngựa ăn cỏ.

Tôi cười lạnh: “Thẩm Hàng, lúc trước tôi yêu anh, tôi còn có thể đi theo giúp đỡ anh, hiện tại tôi không yêu anh nữa, anh đương nhiên không đáng một đồng.”

...

Việc rút cổ phần ít nhiều gì cũng có chút cản trở, gây sức ép rất lâu, tôi với Thẩm Hàng kết thúc mối quan hệ hợp tác về mặt pháp luật.

Tôi cầm lấy tiền bồi thường nên được nhận, mà công ty Thẩm Hàng vừa mới nhận được mấy chục triệu vốn đầu tư đã bị tổn hại một nửa sinh lực.

Trong lúc đó, bạch nguyệt quang Phạm Thanh Thanh vẫn luôn bên cạnh anh, ngưỡng mộ nhìn anh đầy mong đợi: “A Hàng, sau này em cùng anh dốc sức làm việc, chúng ta cùng nhau kiếm lại tất cả số tiền bị mất đi.”

“Được.” Thẩm Hàng dùng sức cầm tay Phạm Thanh Thanh, thâm tình nhìn về phía cô ấy.

Phạm Thanh Thanh thì khiêu khích liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy cô ấy rạng rỡ xinh đẹp, trên người phối toàn đồ cao cấp xa xỉ, rõ ràng là sau khi về nước ngốn không ít tiền của Thẩm Hàng.

Trong lòng tôi cười lạnh, đầu cũng không thèm quay lại rời đi, mũi có chút chua xót, ngược lại không phải đau buồn, mà vì chính mình thấy không đáng.

Tôi yêu Thẩm Hàng mười năm.

Tôi xin nghỉ việc ở một công ty đa quốc gia nước ngoài với mức lương cao, chỉ vì cùng anh lập nghiệp.

Tôi thức đêm, tăng ca, liều mạng uống rượu, ứng khó với khách hàng khó tính, cho dù bị bệnh tôi cũng không dám nghỉ ngơi một ngày.

Tôi trợ giúp cho Thẩm Hàng lên được vị trí cao, nhưng anh đối với những trả giá của tôi, yên tâm thoải mái, không có nửa điểm cảm kích.

Chỉ vì tôi không phải người đó trong lòng anh.

Điện thoại trong túi rung không ngừng, kéo suy nghĩ của tôi trở về.

Là một dãy số xa lạ, tôi chần chừ một chút, rồi bắt máy.

“Là Lâm Thư Chanh tiểu thư phải không?” Giọng nam ở đầu bên kia điện thoại cực kỳ êm tai.

“Xin hỏi ngài là?” Tôi ngờ vực hỏi.

“Lục Sâm.” Anh ta cười nói.

Tôi choáng váng, Lục Sâm, bạn học cùng trường đại học của Thẩm Hàng, tuổi trẻ tài cao, đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Thẩm Hàng.

Nói đúng ra, là đối thủ một mất một còn của Thẩm Hàng.

Mấy năm nay, tôi đồng hành với Thẩm Hàng ở trong giới kinh doanh, chạm mặt anh ta rất nhiều, chỉ là đó giờ chưa từng thân quen.

Thật ra mà nói, trước kia Lục Sâm mọi chuyện đều đè lên đầu Thẩm Hàng, mãi cho đến khi Thẩm Hàng có tôi trợ giúp mới cục diện mới từ từ thay đổi.

Ngàn vạn vốn đầu tư lần này, cũng là tôi tạm thời phủ định phương án lúc trước, áp đảo công ty Lục Sâm để có được nó.

Mà hiện tại, anh ta đến tìm tôi để làm gì?

Dường như là đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, ở đầu bên kia điện thoại mỗi câu mỗi chữ của Lục Sâm, mang theo ý nghĩa sâu xa nói: “Tôi muốn cùng Lâm tiểu thư đàm phán về chuyện nhập cổ phần, không biết ngài có muốn hay không?”

Tôi nở nụ cười, xem đi, rời khỏi tra nam, vận may cũng tới rồi.

Có chứ.

Đương nhiên là muốn rồi.

Bắt tay với đối thủ mạnh mẽ một mất một còn của Thẩm Hàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play