Đôi mắt cô mở to, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy nó.
Cô nắm chặt lấy tay người bạn của mình, nghiêm túc hỏi nhỏ:
"Cậu...đã qua đêm với người khác sao?"
Nghe xong câu này của Lý Y Nhiên, khuôn mặt Diệu Nhi đã đỏ bừng hết cả lên.
Đôi mắt cô trở nên hoảng loạng mà đảo mắt nhìn xung quanh không ngừng, cố gắng bác bỏ lời nói của cô.
"Không, không, không sao có thể có chuyện đó được cơ chứ!"
Nói xong, Diệu Nhi nhanh chân chạy vào phòng vệ sinh một mình, dội một chút nước lạnh lên mặt để hai má của bản thật bớt đỏ hơn.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bản thân ở bên trong chiếc gương trắng, ánh mắt cô không thể rời mắt khỏi vết cắn nhỏ mà Nhan Nghiên Hiên đã tặng cho cô vào buổi tối hôm qua.
Vào đêm hôm đó, cô và cậu ta ngồi ở phòng khách của nhà cô chơi game, sau đó chỉ đơn thuần uống vào lon bia để giải toả tinh thần một chút...
"Chị Diệu Nhi, chị có thích em không?" Nhan Nghiên Hiên bất ngờ đặt cho cô một câu hỏi kì lạ.
Diệu Nhi của lúc này đã say bí tỉ, hai má đỏ bừng, đồng tử của cô mở to mà nhìn cậu ta với vẻ mặt rất kinh ngạc, "Sao em lại hỏi như thế? Em thích chị sao?"
Bị hỏi ngược lại, Nhan Nghiên Hiên rơi vào trầm tư một lúc, "Vâng, đúng vậy, nhưng có vẻ chị đã có người khác rồi nhỉ?"
Khuôn mặt cậu trở nên buồn bã mà nhìn cô.
Đôi mắt cậu ta rũ xuống giống như một con cún bị bỏ rơi vậy.
Điều này làm cho Diệu Nhi rất bất ngờ, lần đầu cô cảm thấy người con trai trước mắt thật cuốn hút...và có một chút gì đó rất dễ thương.
Cô tiến đến hôn nhẹ lên trán cậu một cách rất tự nhiên rồi nhỏ giọng an ủi:
"Đừng buồn, vì chị không còn thích đàn anh lớp trên nữa rồi! Anh ấy đã từ chối lời tỏ tình của chị.
Chị cũng buồn lắm á!"
Nghe câu trả lời này của cô khiến lòng của Nhan Nghiên Hiên cảm thấy rất vui, cậu cuối cùng cũng có cơ hội được ở bên cạnh người mà cậu thích.
Đã thế cô ấy còn chủ động tiếp xúc với cậu mà chẳng có một chút phòng bị nào khiến cậu không kìm được mà đặt một nụ hôn lên môi cô.
Bia đã làm cho đầu óc của cả hai người trở nên mất kiểm soát, không thể ngăn cản được hành động sắp xảy ra.
Nhan Nghiên Hiên nhẹ nhàng cởi cúc áo của cô, cậu cắn nhẹ lên từng làn da trắng mịn màng.
Diệu Nhi lúc này giống như biến thành một người khác vậy, cô không đanh đá mà đẩy cậu ra một cách thô bạo, thay vào đó cơ thể của Diệu Nhi lại phối hợp vô cùng ăn ý với Nhan Nghiên Hiên...
Quay trở lại hiện thực, Lý Y Nhiên dẫn Diệu Nhi ra ngoài, đến một chỗ vắng vẻ mà nghiêm túc nói chuyện với nhau.
"Nói thật cho mình biết đi nào, là tên khốn nào dám ức hiếp cậu?" Y Nhiên nghiêm giọng hỏi cô.
Diệu Nhi lúc này cũng không thể che giấu bí mật với cô bạn thân của mình nữa.
Cô nhỏ giọng kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào đêm hôm qua một cách thật ngắn gọn.
Nghe xong câu chuyện, Lý Y Nhiên cũng bị đả kích khá nặng, cô không ngờ là tên nhóc Nhan Nghiên Hiên đó chỉ dùng có hai ngày để tán tỉnh bạn thân của cô.
Chưa nắm tay, chưa chính thức hẹn hò đã rất biết tận dụng cơ hội mà "ăn sạch" Diệu Nhi.
Quả đúng là hai anh em cùng dòng máu có khác, làm việc rất nhanh nhạy và dứt khoát.
Y Nhiên thở dài, "Haizzzz, vậy tên đó có chịu trách nhiệm với cậu không đó?"
Diêu Nhi tự tin trả lời: "Đương nhiên là có rồi, cậu ta mà không chịu trách nhiệm thì cậu cũng biết hậu quả rồi chứ nhỉ?"
Lý Y Nhiên cũng chẳng còn lạ gì với tính tình nóng nảy của Diệu Nhi.
Ai không hài lòng cô ấy là chỉ có con đường yên phận ăn nắm đấm của cô gái lực điền này mà thôi.
Nhưng có lẽ Nhan Nghiên Hiên cam tâm chịu trách nhiệm không phải là do cậu ta sợ sức mạnh khủng bố của Diệu Nhi mà là một tình cảm thật lòng.
Lý Y Nhiên thấy con người cậu ta cũng không tệ, chắn chắn là cam tâm tình nguyện trong tâm trạng vô cùng đắc thắng rồi.
Lý Y Nhiên mỉm cười vỗ nhẹ vào vai người bạn của mình, "Cậu đừng lo lắng, tên nhóc đó rất chung thủy đó! Không đào hoa như lời đồn đại đâu."
"Mình biết mà, em ấy cũng rất dễ gần, còn rất tinh tế nữa! Đúng chuẩn gu của mình!" Diệu Nhi không khỏi che giấu đi nụ cười thoả mãn của bản thân.
Với biểu hiện và cảm xúc thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt của Diệu Nhi, cô có thể đoán chắc được tương lai sau này của Diệu Nhi về con đường tình yêu sẽ rất hạnh phúc.
Còn tên Nhan Nghiên Hiên thì chắc sẽ rất sung sướng khi cưới được một cô gái xinh đẹp và giỏi giang như Diệu Nhi làm vợ.
"Lý Y Nhiên!!! Cậu mau giúp tôi thuyết phục con bé kia đi!!!!" Tiếng hét thất thanh của Võ Nhị Nam làm cho cả hai giật hết cả mình.
Cậu ta trông vô cùng mệt mỏi mà ngồi xuống cạnh Y Nhiên, thở như chưa từng được thở vậy.
Diệu Nhi tò mò hỏi cậu ta:
"Mới giữa trưa mà la hét cái gì không biết! Cậu bị ma rượt đấy à?".