"Ây da, em không sao chứ? Đừng làm thầy sợ." Thầy Tống đứng bên cạnh giường bệnh, dáng vẻ lo lắng quan sát người nằm trên giường vừa mới mở mắt ra.
Phong Túc cảm thấy khó hiểu, tại sao cậu lại quay về trường rồi? Không phải cậu bị ngất ở lề đường à? Thái độ của thầy Tống cũng không đúng cho lắm nha.
"Trì Hạc, em không sao đấy chứ?"
Phong Túc nhìn thái độ của thầy Tống cùng với cái tên xa lạ trước mắt có chút bàng hoàng. Lập tức nhảy xuống khỏi giường chạy vào nhà vệ sinh trong phòng y tế soi gương.
Đệt, thế quái nào cậu biến thành Trì Hạc rồi?
"Trì Hạc, em đừng cử động nhiều." Thầy Tống cực kỳ lo lắng nhắc nhở.
Không, bây giờ cậu chỉ muốn tát bản thân một cái để xem có phải là mơ hay không mà thôi.
Con mẹ nó, thật phi lí mà.
"Tiểu tử em có chỗ nào không thoải mái không? Uống chút nước đi, có đau đầu hay không?" Thầy Tống vừa ân cần hỏi han vừa tự tay rót nước cho cậu.
Mẹ kiếp, cái ánh mắt trìu mến của thầy ấy làm cho cậu nổi hết cả da gà lên rồi.
Trì Hạc bên bệnh viện cũng vừa tỉnh lại, đập vào mắt là nền nhà trắng toát.
Phòng y tế của trường trần nhà đều trắng như vậy sao?
Đưa mắt sang bên cạnh thì giật hết cả mình, các bác sĩ vây quanh hắn quan sát hắn giống như đang nhìn thú cảnh vậy đấy.
???
Tình huống quái quỷ gì đây?
May mà không sao, học sinh bây giờ dũng cảm quá đi.
"Em không có gì đáng ngại nữa rồi, chỉ là bị trầy xước nhẹ thôi. Bôi thuốc vài hôm là hết. Nhưng mà lần sau đừng lao ra đường như thế, nguy hiểm lắm đấy."
Trì Hạc nghe cô y tá luyên thuyên không dứt bên tai có chút ngơ ngác.
Lao ra đường cái gì? Không phải hắn chỉ là ngã từ trên cầu thang xuống hay sao?
Khoan đã, cánh tay này trắng thế? Còn cái đồng hồ này nữa.
Lập tức bật dậy khỏi giường lao vào phòng vệ sinh soi gương. Biểu cảm trên mặt vô cùng u ám. Hiện giờ chỉ có thể là ngu người mà thôi, đây là chuyện quái gì?
'Reng reng' tiếng chuông điện thoại vang lên thu hút sự chú ý của Trì Hạc. Nhìn cái chữ 'anh trai' nổi lên trên màn hình thì có chút trầm mặc. Hắn không muốn nghe đâu.
"Alo." Không nghe cũng phải nghe, người ta gọi đến cả chục cuộc rồi. Nếu còn không nghe sẽ ảnh hưởng tới người khác.
"Phong Túc, em đừng có làm loạn nữa. Thầy Tống gọi cho anh bảo em lại trốn học rồi. Nhanh chóng quay về trường cho anh. Nếu không thì thẻ ngân hàng cũng đừng hòng dùng nữa."
Phong Niê, anh trai Phong Túc bên kia sau khi xả một tràng lập tức cúp máy. Anh sợ nếu nói thêm nữa thì sẽ nghe em trai anh giảng giải đạo lý.
Trì Hạc bị nói đến đơ cả người. Phong Túc? Đây là cơ thể Phong Túc?
Tại sao hắn lại thành Phong Túc rồi?
Đây là cái sự kiện thần kỳ gì thế này?
Trì Hạc chẳng nghĩ nhiều như thế nữa, lập tức cầm lấy áo khoác của Phong Túc chạy thẳng về trường. Lớn chuyện rồi, nếu hắn thành Phong Túc thì Phong Túc bây giờ rất có thể đang trong cơ thể hắn.
Phong Túc lúc này đang xin phép thầy Tống về phòng để nghỉ ngơi. Sau khi dễ dàng thông qua lập tức chạy thẳng ra khỏi trường. Vừa lúc gặp cơ thể mình đang chạy đến lập tức kéo tay đối phương lại.
"Về kí túc rồi nói." Phong Túc cất giọng, sau đó đi về phía kí túc mở khoá phòng cậu rồi đi vào. Sau khi Trì Hạc bước vào lập tức đóng cửa lại.
"Đù má, đây là chuyện gì?" Phong Túc không nhịn được chửi thề một câu.
"Đừng có dùng giọng tôi chửi thề." Trì Hạc lên tiếng nhắc nhở, nghe người khác dùng giọng bản thân chửi thề quả thật rất khó chịu.
Phong Túc bây giờ cũng bị hoảng không nhẹ nên cũng chẳng so đo nữa, ngồi phịch xuống giường ôm mặt: "Được rồi."
"Tôi và cậu làm sao để đổi lại?" Trì Hạc lên tiếng hỏi. Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời rồi.
"Sao mà tôi biết được?" Đúng thế sao mà cậu biết được chứ? Tỉnh dậy đã bị hoán đổi rồi, nghe nói đối phương là ngã cầu thang, còn cậu là đập mặt vào lề đường ngất xỉu đấy.
Phong Túc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên miệng có vết trầy, lập tức đứng dậy dí Trì Hạc ngồi xuống còn mình thì chạy đi tìm hộp thuốc. Rất nhanh đã quay lại, ngồi lên giường đối diện Trì Hạc.
"Cậu ngồi im một chút." Phong Túc chấm một ít thuốc sát trùng ra đầu tăm bông đưa lên khoé miệng đối phương.
Trì Hạc cảm thấy cả người không được tự nhiên lập tức giữ tay đối phương lại: "Để tôi tự làm."
"Ngồi im, đây là mặt của tôi đấy." Phong Túc giữ chặt cằm đối phương lại chăm chú bôi thuốc.
"Cậu không cần... Á." Trì Hạc bị thuốc sát trùng dí vào làm cho kêu lên một tiếng.
Phong Túc nghe người kia kêu như thế, lực tay giảm xuống nhẹ nhàng bôi thuốc cho đối phương.
"Tạm thời chắc không thể đổi lại được. Nghe nói cậu ngồi lớp đầu vào?" Phong Túc bôi thuốc xong thì quay người cất hộp thuốc đi.
"Nghe nói thành tích của cậu không có môn nào đạt?"
"Được rồi, yên tâm. Tôi có cách." Phong Túc đưa tay lên gãi đầu một cái. Cách? Cách cái con khỉ ấy, chẳng lẽ cậu phải học thật sao? Không ổn rồi, cả người cậu đều không ổn.
Trì Hạc cảm thấy, một chút cũng không đáng tin. Nên đang chuẩn bị tinh thần chém gió với giáo viên rằng hắn không khoẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT