Có người tò mò hỏi chuyện tình của hai người, hỏi xem ai là người rung động trước, ai ngỏ lời trước, Cố Như không giấu giếm đều kể cho họ nghe:
- Vừa nghĩ đến anh ấy tim em liền đập loạn nhịp, mỗi mỗi lần gặp anh ấy, mặt đều sẽ đỏ ửng, những lúc như thế em tin rằng đây chính là người đàn ông mình hằng tìm kiếm, em vừa muốn anh ấy biết tình cảm của mình lại vừa sợ anh biết và xa lánh em.
Có điều họ vẫn cảm thấy không thông, cần được giải đáp nên đã trực tiếp xen ngang hỏi:
- Nhưng anh Trạch là người cực khắt khe, khó tính, hiếm có người nào chịu được, huống chi là một cô gái trẻ tuổi có phần bất đồng trong suy nghĩ như em, sao em có thể thích được con người này vậy? Hai người cứ như một trời một vực ấy!
Cố Như hơi chúm môi cười không thành tiếng nhìn Đường Trạch tỏ tình ý một cách kín đáo.
- Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ, có lẽ tình yêu chính là như vậy, “yêu là yêu không cần lý do”. Ấn tượng của em về anh ấy chính là một người bình tĩnh hiếm khi nổi giận, chắc có lẽ vì chỉ số cảm xúc và sự tu dưỡng cao nên mang lại cho em sự thoải mái lớn nhất khi ở cạnh.
- Đơn giản vậy thôi sao? Vậy em là người vừa chủ động cũng vừa tỏ tình sao?
- Là em chủ động với anh Trạch trước, nhưng người tỏ tình lại là anh ấy!
Lão Ngũ tò mò:
- Sao vậy?
Cố Như vừa cúi đầu cười vừa kể:
- Vì anh ấy nghĩ mình rung động trước, nhưng mãi đến sau này mới biết... Em yêu mà không nói.
Tiết lộ của Cố Như về quá trình “cưa cẩm” Đường Trạch khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, vốn dĩ xưa nay Đường Trạch đã nổi tiếng là “cục súc” lại bị chinh phục bởi một Cố Như “không làm gì cả” nhưng vẫn để lại nỗi nhớ nhung trong lòng Đường Trạch. Anh ngồi bên cạnh đã không còn giữ vẻ mặt điềm tĩnh mà chuyển sang thích thú tủm tỉm cười.
- Cũng may mà anh ấy chọn em, để em cảm thấy tình yêu không nhất thiết phải thể hiện bằng lời, để khi làm bạn gái anh, em chỉ dừng lại ở tuổi 20 mà không cần phải lớn lên vậy. Đôi lúc em nghĩ với tính quan sát tới lui, “săm soi” tỉ mỉ, em phải may mắn lắm mới lọt vào “mắt xanh” của anh ấy, “tốt số” vượt qua vòng xét tuyển trở thành bạn gái của anh.
Sau khi nghe Cố Như cảm thán xong, vài người cùng tâm trạng với cô ấy mà đồng cảm, một vài người lại hài hước nhìn Đường Trạch trêu:
- Đáng ra Đường Trạch phải cảm ơn em mới đúng! Là anh ấy cao số, nếu không với cái tính cầu toàn luôn muốn mọi thứ phải thật trọn vẹn, không được sai sót đó rất có thể sẽ “cô đơn” tới già.
Mọi người nghe xong ai nấy đều bật cười. Nói được chút Cố Như đứng lên xin phép đi vệ sinh, đợi khi bóng lưng cô ấy dần xa, người bạn kế bên vỗ vai anh hỏi:
- Khi nãy em thấy anh đưa điện thoại cho
bé Như xem, sao phải làm vậy? Mình là đàn ông phải có tự do của mình chứ?
Anh bạn ngồi đối diện cười châm chọc:
- Đừng nói anh sợ người yêu giận nha?
Đường Trạch không vội đáp, nhìn về phía nhà wc sau đó chậm rãi trả lời:
- Con gái khi nghi ngờ mà nói ra thì không sao, nhưng nghi ngờ mà không nói ra thì nguy! Nếu tôi không đưa điện thoại cho cô ấy xem cô ấy cũng sẽ không hỏi, nhưng trong lòng sẽ nảy sinh cảm giác bất an. Đó chỉ là sự tôn trọng, cô ấy tin tưởng tôi và tôi không muốn cô ấy bất an dù là điều nhỏ nhất.
Với vai trò là một người bạn trai, anh ấy phải có trách nhiệm để cô tin tưởng dựa dẫm. Đường trạch của quá khứ tệ bạc cỡ nào thì bây giờ lại hoàn hảo cỡ đó, biết thấu hiểu, lắng nghe người mình yêu.
Bạn bè đều nhìn anh bằng ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ tầm nhìn và sự tinh tế trong từng hành động của anh. Như Đường Trạch đây được mấy người?
- Rất hay, không hổ danh là giáo sư nha!
- Làm giáo sư nói gì cũng có lý, tính thuyết phục cao, tốt lắm anh bạn!
- Đúng là người đàn ông tốt mà, bọn này một vợ hai con rồi vẫn phải học hỏi anh nhiều lắm!
...…o0o…...
10 phút sau ai cũng báo bận có việc riêng ra về trước, Cố Như cầm giỏ xách lên ra hiệu kêu anh về theo, tự nhiên anh nắm tay kéo lại chỉ tay vào những món ăn trên bàn kêu:
- Ăn no bụng cái đã rồi về!
Cố Như cười ngượng đưa tay xoa bụng nói mình ăn no rồi, anh buông tay ra chỉ về phía cô cười không dứt ra được.
- Nét mặt không hề giả trân, đừng có hòng qua mặt anh! Bình thường sức ăn của em thế nào anh còn không biết hả? Ăn mấy cái bánh cuốn, hai con tôm húp miếng canh là no hả?
Cố Như cười xấu hổ đưa tay lên che miệng ngồi lại xuống ghế.
- Sao anh biết hay vậy?
Đường Trạch chỉ cười không nói, anh ấy đứng lên ra ngoài gọi thêm món xếp thành một hàng trước mặt cô ấy.
- Ăn đi, hết thì gọi tiếp! Mấy món Nhật này rất ngon đó, hiếm khi tới nhà hàng Nhật, cứ ăn cho no một bữa!
Cô ấy gật đầu xắn tay áo, bắt đầu với món cua huỳnh đế. Một tay cầm đũa ấn giữ con cua lại trong đĩa, tay kia để trần vừa cầm mấy chiếc càng cố định để dẽ thịt đã giật ra ngay.
- Ngứa quá, à không nó chích quá.
Cô nhìn Đường Trạch chỉ tay vào con cua trong đĩa dặn anh rằng:
- Cái này gần cả triệu một con đó, nên phải tận lực gặm đầu nó, gặm cho sạch!
Đường Trạch nói câu nửa đùa nửa thật:
- Hay là em đem về hầm canh đi!
- Cũng có lý hahaha.
Anh ấy trêu:
- Mì hải sản à?
- Hải sản và mì gói!
Nói là làm, Cố Như quay người lại tận lực xẻ thịt con tôm, từ đầu đến từng chiếc càng nhỏ đều không tha, Đường Trạch ngồi kế bên chỉ biết nhìn mà bật cười khanh khách, nếu cô ấy thích tôm như vậy mỗi ngày anh sẽ mua cho cô ấy vài con, ăn đến khi nào chán mới thôi!
Đang nhìn cô gái có tâm hồn ăn uống bỗng dưng điện thoại trong túi rung lên, là cuộc gọi đến từ quỹ từ thiện.
- Alo, tôi nghe đây!
Cố Như vừa ăn vừa nói:
- Anh bận ghê á, vậy mà vẫn có thời gian đi ăn...
Đang nói chuyện với Đường Trạch, cô bị thu hút bỡi đĩa thịt to trước mắt, liền khều tay anh nói:
- Anh nhìn kìa! Đẹp quá.
- Chỗ nào đâu?
Cô nhướn người dậy cầm dĩa thịt đến đặt xuống chỗ mình.
- Nguyên cái dĩa này, miếng thịt to ghê... Cá hồi hả? Đây là gì vậy?
- Tôm mẫu đơn Hokkaido, em muốn ăn không?
Cô đẩy qua nhường anh ăn trước. Đường Trạch đặt điện thoại xuống bàn cầm đôi đũa gác trên thanh gỗ gắp một miếng bỏ vào miệng thưởng thức, không biết hương vị ra sao, còn sống hay đã chín, chỉ nghe anh ấy hết lòng khen ngon.
- Còn sống đúng không?
- Loại tôm này ngọt ngọt, ở trên có mù tạt, em ăn không? Tôm ngọt á!
Nghe vậy cô liếm môi, ánh mắt sáng rực dùng tay trần trực tiếp cầm bỏ vào miệng, Đường Trạch chăm chọc:
- Em nói no rồi mà? Sao ăn hoài vậy?
Cô ấy cười trừ cho qua chuyện, ăn một miếng hết luôn, cái miệng to ra căng cứng, anh ấy nghịch ngợm dùng tay chọc vào nói mặt cô sao nhìn như táo bón, nghe xong cũng may tinh thần vững vàng nếu không đã cười đến nổi phun ra luôn rồi.
Tiếp theo cô ấy ăn đến mực ống Chipa, càng nhai càng dẻo, đến món trứng cá từ huyện Thanh, cô vội vàng bưng tới trước mặt, thầm nghĩ nhất định phải ngon lắm.
- Ai nhanh tay thì của người đó!
Đường Trạch gác tay lên ghế cô, tay kia chống lên bàn dọa:
- Để anh chặt tay em thì hết nhanh chứ gì!
Cô ấy bĩu môi, cầm thìa gỗ lên định một lần ăn hết cả chén, nhưng vì phát hiện mù tạt ở chính giữa nên dời thìa xích xuống, chỉ xắn một miếng bỏ vào miệng vừa ăn vừa nói:
- Haha em không ăn, chừa mù tạt cho anh đó!
Đường Trạch vẫn nhận lấy, ăn phần thừa của cô ấy, đặt xuống trước mặt cô đĩa cá mới.
- Vậy em ăn thu kiếm, đi!
Cô thấy thích thú bởi hình dáng lạ mắt của nó cũng như tò mò cái tên của lại cá này:
- Thu Kiếm là gì?
- Đợi tới tháng 7 chính là mùa hè, những con cá kiếm ăn trong mùa hè sẽ lớn hơn một chút, bây giờ thì chúng đã lớn rồi. Đến mùa Thu thì gọi là Thu kiếm, mỡ cá hơi nhiều á!
Cô nghiêng đầu chống cằm nhìn Đường Trạch, thích thú và bị cuốn hút bởi món ăn mới lạ này.
- Tiếp đi!
- Anh nghĩ mùa này và mùa thu là ngon nhất, bởi vì đến mùa thu nó đã gần trưởng thành rồi...
Đúng như anh ấy nói, to nhỏ gì cũng điều trưởng thành, hơn nữa mở cực kỳ nhiều. Sau khi ăn đến bụng cá ngừ, tưởng bạn gái mình còn sức ăn tiếp, anh định đứng dậy gọi phục vụ mang vào thêm, liền bị cô kéo xuống.
- Em no rồi, thật sự no rồi!
Góc trong đôi long mày nhướng lên một cách nhanh chóng anh hỏi:
- Thiệt á?
Cô vỗ vào bắp tay anh cái.
- Làm như bao tử em là lỗ đen vũ trụ.
Đường Trạch bật cười nhìn cô ấy, ánh mắt tràn đầy tình cảm. Bên ngoài hành lang đúng lúc Từ Đông dẫn bạn gái đến nhà hàng ăn trưa, xuyên qua cánh cửa không khóa nhìn thấy bóng lưng của Đường Trạch cùng bóng lưng Cô Như, lão ta định ngó lơ nhưng bị Mỹ Dung kéo tay vào.
- Ồ, đây không phải giáo sư Đường hả? Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau ở đây.
Đường Trạch ngẩng đầu nhìn lướt qua hai người họ, Mỹ Dung cười giễu cợt:
- Tôi không thể tin với danh tiếng và địa vị hiện nay của giáo sư Đường, mà lại chịu tới cái nhà hàng bình dân này ăn, đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà.
Đối mặt với những lời cay nghiệt, anh luôn giữ thái độ bình tĩnh, phớt lờ cô ta, lấy chiếc khăn ướt trên bàn giúp Cố Như lau miệng.
- Còn đây là ai vậy?
Từ Đông chen lời:
- Không cần nói cũng biết là công cụ làm ấm giường cho giáo sư Đường rồi, em không biết sao? Anh ấy lúc trước là tay chơi gái thứ thiệt đó!
Mỹ Dung che miệng mở to mắt giả vờ như mình ngạc nhiên lắm, biết rõ rồi còn khéo vờ vịt:
- Ồ vậy đây là tình nhân của anh hả giáo sư Đường, anh cũng đào hoa thật đó, nay đi với cô này mai lại đi với cô khác đúng I...
Lúc này Đường Trạch mới chịu lên tiếng, cố kìm giữ lại cơn tức giận, không để cho bộc lộ ra ngoài.
- Cô ấy là người yêu tôi, phó giáo sư Từ nghĩ ai cũng như anh chứ! Đừng “suy bụng ta ra bụng người!”.
Ngầm gửi ý vào lời nói, nghe xong ông ta nín lặng, không nói một lời. Cảm thấy bị mất thể diện, không còn mặt mũi nào nữa trốn tránh nhìn đi chỗ khác. Mỹ Dung thái độ thích gây chiến vẫn muốn kiếm chuyện đến cùng:
- Ồ, ra đây là bạn gái của anh hả? Nhìn hai người chênh lệch độ tuổi khá lớn, lúc nãy tôi còn tưởng hai người là hai cha con đấy...
Cô ta lại che miệng, vì lỡ nói ra điều không nên nói.
- Oh xin lỗi tôi lỡ... Nmhh!
Chưa nói xong Cố Như đã đứng lên nhét hẳn một con tôm vào miệng cô ta.
- Không biết thì dựa cột mà nghe! Đừng có đứng đó mà nói lung tung!
Vốn luôn tươi cười vui vẻ nhưng nếu bị đối xử bất công Cố Như sẽ không nể mặt mà thể hiện thái độ ngay tức khắc. Sự bùng nổ của Cố Như là lời cảnh báo, đừng dại dột mà đùa giỡn với cô ấy.
Vừa đau vừa khó chịu, Mỹ Dung trừng mắt nhìn Cố Như, Đường Trạch không khỏi ngạc nhiên, bởi vì trong mắt anh, cô ấy là một cô gái dịu dàng, không ngờ cũng có lúc phát ra cơn thịnh nộ kinh người khiến Đường Trạch thích thú không ngăn cô ấy lại để cô bộc lộ cảm xúc, và làm những gì cô ấy muốn. Có thể nói... Cố Như như một ly rượu quý với sức hấp dẫn khó lòng cưỡng lại, uống càng nhiều càng tiếp xúc thì có chút say mê không thoát ra được.
Từ Đông hoảng hốt lấy con tôm ra khỏi miệng cô ta quăng xuống sàn, hắn tức lên quát:
- Cô làm gì vậy hả?
Mỹ Dung lau môi, nhìn cô trong ánh mắt căm giận, oán ghét.
- Con nhỏ này đúng là không biết tốt xấu!
Cô hất cằm ra một cách hung hăng hỏi ngược lại:
- Ai mới là người không biết tốt xấu? Đang yên đang lành là hai người tới gây sự trước, bây giờ còn nói tôi không biết tốt xấu hả?
Từ Đông chỉ tay thẳng mặt cô ấy thái độ đầy công kích và giận dữ:
- Nè, có thể nói chuyện với cô ấy như vậy vì cô ấy không phải giảng viên trong trường, nhưng cô không được phép nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó, vì tôi là thầy của cô!
Cố Như có vẻ thờ ơ, giọng bất nhã:
- Vậy cho hỏi, ông dạy tôi được ngày nào chưa mà bắt tôi phải tôn trọng ông?
Từ Đông tức giận nói không nên lời.
- Cô...
- Tôi không cần lễ phép với ông, tôi chỉ lễ phép với những người đáng được tôn trọng mà thôi!
Mỹ Dung bước về phía trước định cho cô bài học.
- Cô đúng là cái thứ...
MỸ Dung khi tức giận thường đánh mất lý trí và để cảm xúc lấn át, khi bị Cố Như xem thường, chị ta lập tức xông lên muốn đánh nhau với cô ấy vì dám động vào lòng tự trọng mình. Đối với Đường Trạch có bảy phần kiên nễ, Từ Đông không muốn làm lớn chuyện, nắm tay cô ta giữ lại.
- Được rồi, đừng nói nữa mình đi thôi! Đừng để loại người này làm mất hứng!
Mỹ Dung hậm hực liếc xéo Cố Như một cái mới chịu bỏ đi, Cố Như cũng được hả giận vì trừng trị cô ta “tới nơi tới chốn”, làm cho họ bẽ bàng xấu hổ rồi mới phủi tay ngồi xuống ghế.
- Người mất hứng là tôi mới đúng, đang yên đang lành thì bị phá hỏng bầu không khí lãng mạn.
Định ăn thêm cho hả giận, vừa chọc đũa vào dĩa bị Đường Trạch cản lại.
- Đừng! Em không thấy món này có hành hay hả?
Cô hoảng hốt nhìn vào đĩa thức ăn, liền bỏ đôi đũa xuống cười xòa.
- Em quên, suýt nữa giận quá mất khôn rồi.
...…o0o…...
Đang trong giờ nghỉ trưa trong phòng làm việc, điện thoại bàn reo lên, Đường Trạch nhấc máy nhận được tin họp khẩn cấp từ ban giám hiệu.
Tất cả giảng viên trong trường đều ở trong phòng họp, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, chỉ có Đường Trạch lẳng lặng ngồi đó nhìn mọi người, không cần nói ra cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy mấy hôm nay không còn nghe đến tin tức anh và Cố Như yêu nhau nữa, nhưng hậu quả để lại sau chuyện này khiến trường chịu rất nhiều tai tiếng.
Sinh viên trong trường vẫn không ngừng đem chuyện đó ra kể truyền tai nhau phán xét, trong thời gian qua trường cũng đã nhận được mấy lá đơn khiếu nại từ phụ huynh.
Hầu hết họ đều không muốn con mình được dạy dỗ bởi Đường Trạch, họ cho rằng việc yêu học trò là rất trái đạo đức, đi ngược lại thuần phong mỹ tục. Trước sức ép của dư luận, không thể làm ngơ nên buổi gặp gỡ hôm nay được tổ chức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT