Hoàng hôn buông xuống tím rực cả bầu trời đầy thơ mộng. Trong tiệm sách Vân Biên, người đàn ông với kiểu tóc Pompadour cổ điển mặc áo sơ mi cổ trụ màu trầm kẻ sọc caro đóng thùng chỉn chu, đứng phía trước tiệm sách nói chuyện với ông chủ.
Ông vui vẻ “ừ” một tiếng tiếp tục xếp sách lên giá, người đàn ông đi vào bên trong, mắt nhìn lướt qua một vòng, đưa tay lên kệ lấy bừa một quyển sách xuống đọc.
Tiệm sách vừa yên tĩnh vừa có không gian đẹp vô cùng rộng rãi thoáng mát, vừa nhâm nhi một tách cà phê vừa nghiền ngẫm những trang sách thì còn gì bằng.
Lúc này dãy bên kia có một cô gái đang cầm một cuốn sách trên kệ lật đi lật lại. Cô ấy có mái tóc màu nâu chớm vai uốn cụp đuôi, chiều cao không quá xuất sắc hay vẻ ngoài quyến rũ. Tuy nhiên lại được ưu ái có một làn da trắng, má lúm đồng tiền xinh xắn. Cô ấy rất có khiếu thẩm mỹ khi tinh tế mix áo cổ V màu sắc trang nhã, với chân váy midi trông cực kỳ điệu đà thanh lịch.
Dáng vẻ thập thò đáng nghi, ánh mắt bất an liên tục liếc nhìn xung quanh quan sát, không có ai để ý cô ấy mở cặp ra bỏ cuốn sách vào thật nhanh rồi đóng cặp lại thản nhiên đi ra bên ngoài.
Được vài bước nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không bao xa, cứ tưởng mình bị phát hiện rồi nhưng có vẻ anh ta đang đọc sách chăm chú nên không để ý, đúng là ông trời cũng muốn giúp ta.
Cô ấy hẩy tóc vội vàng muốn rời khỏi cửa tiệm, người chủ nhìn thấy liền gọi lại. Những bước chân vội vã dần chậm lại, tay hơi run, vẻ mặt thiếu tự nhiên, mắt lấm la lấm lét chột dạ, không dám quay mặt lại nhìn ông chủ, trong lòng thầm nghĩ chắc bị phát hiện rồi.
Cô ấy quay lại cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên nhìn ông chủ giả vờ không có chuyện gì điềm tĩnh hỏi:
- Chuyện gì vậy chú?
Ông ngờ vực chỉ tay về phía cô ấy vừa rời khỏi nói:
- Lúc nãy chú thấy con đang chọn sách bên kia v…
- Phải, nhưng con không mua nữa!
- Lúc nãy chú có thấy con cầm một quyển sách sau đó lại rời đi, khi đến kiểm tra lại thì mất một quyển…
Ông chủ nói chưa hết câu, cô gái đã cuống quýt cả lên:
- Ý chú nói là con ăn cắp hả?
Ông chủ bật lưỡi thành tiếng khó xử nói mình không có ý đó, chỉ muốn nói nếu cô gái có lấy thì vui lòng thanh toán tiền quyển sách. Cô ấy lại nói mình không có mua thì tại sao phải thanh toán, thế là tranh cãi bắt đầu xảy ra cả hai lời qua tiếng lại, thu hút người đàn ông đang đọc sách hướng này.
Ông chủ vẫn liên tục chất vấn:
- Nếu con nói không lấy tại sao quyển sách mất?
Cô ấy chột dạ nói:
- Có thể là một người khách nào đó đã mua, thôi không muốn đôi co với chú nữa! Con phải đi rồi!
Không để cô gái kịp cất bước, ông chạy tới trước mặt dan tay ra chặn lại.
- Khoang đã! Chú soát người kiểm tra rồi mới được đi!
Cô gái nghe vậy đột nhiên hét lớn:
- Cái gì? Chú còn là đàn ông không vậy? Muốn soát người con gái hả?
Ông chủ chỉ tay thẳng mặt cô, giọng nói chắc nịch phán một câu:
- Không dám vậy chứng minh con đã lấy trộm rồi!
Cô ấy căng thẳng liếm nhẹ môi, chuyện đã tới nước này rồi “phóng lao thì phải theo lao” thôi! Cô gái đồng ý cho ông chủ soát người, nhưng nếu không có thì ông phải bồi thường danh dự và nhân phẩm lại cho cô ấy.
Câu nói này khiến người đàn ông không thể chấp nhận được, mắt nhìn cô gái chằm chằm tay thì cất cuốn sách lên kệ. Ông chủ cửa hàng nhìn khắp người cô, sau đó nói không cần nữa mà muốn xem thử cặp của cô.
Cô gái còn chưa kịp phản ứng, ông đã cầm lấy cặp cô, theo phản xạ một cách nhanh chóng đưa tay nắm lại cặp mình, kịch liệt phản kháng:
- Không được làm vậy! Con đã nói không lấy là không lấy mà?
Như thế hai người cứ tranh nhau chiếc cặp.
- Nếu muốn chứng minh lời mình nói là thật thì mau buông ra để chú kiểm tra!
- Không! Trong đây đều là vật dụng cá nhân của con không có thứ chú cần tìm, mau buông tay ra!
Người đàn ông kia bước đến chỗ hai người, bỏ một tay vào túi một tay chỉ lên camera đang lắp trên trần nhà.
- Được rồi, hai người đừng tranh giành nữa! Ở đây có lắp camera cứ việc trích xuất video sẽ biết lời cô gái này nói là thật hay giả thôi!
Hai người liền dừng lại nhìn theo hướng tay người đàn ông, chủ tiệm thả tay ra khỏi cặp cô ấy phải ồ lên một tiếng:
- Phải ha, sao chú quên mất tiêu?
Cô gái tá hỏa, sắc mặt tái mét nhanh chóng cầm lấy cặp mình chạy thật nhanh ra khỏi cửa tiệm.
- Ê! Ê! Chạy đi đâu vậy? Có tật giật mình hả? Đứng lại đó!
Người đàn ông kia chạy theo kéo ông chủ tiệm sách lại.
- Bỏ đi chú! Không đuổi kịp nó đâu!
Người đàn ông và chủ cửa tiệm bất lực nhìn theo cô gái, chưa kịp xem thật hư ra sao người đã chạy mất rồi, ông chủ thở dài vì cái tính ngang ngược này của cô gái kia.
......o0o......
Ra khỏi tiệm sách Vân Biên, cô ấy đâm đầu chạy thẳng vào công viên đối diện, với ý định muốn cắt đuôi hai người ở tiệm sách vì nghĩ họ đang đuổi theo sau.
Chạy được một đoạn nhìn ra sau không thấy ai đuổi theo cả, nên dừng lại nghỉ ngơi một chút.
- May quá không đuổi theo.
Cô mở cặp lấy ra quyển sách lật tới lật lui cười một cách đắc ý, tự thấy hết sức thoả mãn và thích thú vì đã được như ý.
- Xin lỗi nha ông chủ, tháng này con không đủ tiền đóng học phí mới chơi dại một lần, lần sau con không làm vậy nữa đâu!
Từ phía sau truyền tới một giọng nói:
- Hoá ra cô thật sự lấy trộm sách?
Cô gái giật mình quay lại nhanh chóng giấu cuốn sách ra sau lưng, đó chính là người đàn ông gương mặt cổ điển vầng trán cao, khuôn mặt thu hút với đôi mắt đẹp, giọng nói khiêm tốn nhã nhặn trong cửa tiệm lúc nãy. Anh từng bước đến gần cô gái, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt toát ra một năng lượng vô cùng nguy hiểm, khiến cô ấy khiếp sợ vì vẻ lạnh lùng ấy.
- Lấy... Lấy trộm sách cái gì? Anh đừng nói bậy!
Người đàn ông trừng mắt nghiêm giọng nhắc nhở:
- Gọi bằng chú!
Cô ấy nhướng mày ngạc nhiên chưa hiểu lắm, người đàn ông giải thích:
- Tôi 38 cô 20 không gọi bằng chú thì gọi bằng gì?
Cô tròn mắt kinh ngạc.
- Sao chú biết con hai mươi tuổi? Nhìn mặt đoán tuổi hả?
Còn nhớ mấy đứa bạn học chung toàn nói nhìn mặt cô ấy già trước tuổi, sao ông chú này nói chuẩn xác vậy? Người đàn ông đưa chiếc ví ra lắc lư trước mặt cô ấy như một câu trả lời, cô gái sửng sốt chạy đến giật lại.
- Sao chú lấy bóp của con?
Đó là chiếc bóp bị rơi ra từ cặp cô gái này trong lúc giằng co, vì rơi vào một góc nhỏ gần kệ sách nên cô ấy không nhận ra.
Người đàn ông ngăn cô lại, nâng chiếc ví lên cao hơn, khiến cô kiễng chân mấy lần cũng không tới được, lần đầu tiên cô ấy ghét đôi chân ngắn của mình.
Anh ta nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô gái hỏi:
- Quyển sách đó có bao nhiêu tiền sao không trả người ta mà đi ăn cắp? Vì số tiền nhỏ mà đánh mất nhân cách có đáng hay không?
Sau một hồi thao thao bất tuyệt, cô gái chẳng nghe lọt lỗ tai câu nào, cứ nhảy lên nhảy xuống hai tay liên tục khua khoắng cố lấy lại chiếc ví.
- Trả lại đây, chú không hiểu!
Anh tỏ thái độ cứng rắn, nhất quyết đòi cô ấy phải quay lại đó xin lỗi chủ cửa tiệm. Cô gái lại không có thiện ý muốn hợp tác cũng không thèm nhận lỗi khiến người đàn ông phải đưa ra hàng tá quan điểm, lập luận để chứng minh cô ấy đã làm sai:
- Cô có biết hành động của mình rất hèn không? Người chủ cửa tiệm đó lớn tuổi như vậy rồi vừa nuôi vợ vừa nuôi cháu nhỏ nữa, quan trọng nhất là ông ta làm việc cho cửa hàng chứ không phải chủ! Hôm nay cô lấy một cuốn sách nghĩ rằng không vấn đề gì, mất một quyển sách thì không sao! Nhưng chú ấy phải lấy tiền túi đắp vào, làm việc ở đó một ngày chỉ có 200 nghìn, ngày nào cũng gặp người như cô thì lấy tiền đâu mà nuôi gia đình?
Sau một hồi nỗ lực cuối cùng cũng giật lại được cái bóp, phải công nhận một điều ở người đàn ông này đó chính là mặc dù nói rất dài nhưng anh ta không hề nói lắp một chút nào, còn rất rõ ràng. Cứ thao thao bất tuyệt khiến cô ong cả đầu, cô gái quay người bỏ đi không muốn nghe anh ta nói nhiều tu tu cái mồm nữa, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Chú rảnh rỗi quá nên lo chuyện bao đồng có phải không? Tôi không có thời gian nghe chú thuyết giảng đạo lý!
Người đàn ông không dễ dàng bỏ qua như vậy, chắp tay theo phía sau cô gái vừa đi vừa lảm nhảm mấy chuyện cũ rích:
- Tiền sách tôi đã thay cô trả rồi, bây giờ quay lại đó xin lỗi một tiếng cũng không được hả?
Cô quay ra sau thấy anh ấy vẫn theo mình liền đi tiếp không dừng lại một mực không chịu tới đó xin lỗi, còn dõng dạc tuyên bố:
- Chú trả tiền rồi thì thôi chứ! Cần gì tôi phải quay lại xin lỗi?
- Tục ngữ có câu “đánh kẻ chạy đi không ai nở đánh người chạy lại”, chủ cửa hàng là người tốt sẽ không tính toán với cô, khi cô quay lại biết sai mà nhận lỗi…
Vượt quá sức chịu đựng, cô gái dừng lại quay ra sau nhìn người đàn ông quát:
- Đã nói không đi mà? Sao cứ đi theo người ta hoài vậy? Còn nữa tôi không nghe lọt mấy cái đạo lý chú nói, nếu muốn thuyết giảng đạo làm người thì tìm người khác mà nói!
Nói xong cô gái ba chân bốn cẳng chạy về phía trước, người đàn ông kia vẫn chậm rãi đi theo phía sau.
Hôm nay ngày gì vậy không biết, xui tận mạng! Lúc nãy vừa bị phát hiện lấy trộm sách giờ còn bị ông chú lạ quắt này quấy rầy... Ngày mai phải xem ngày trước khi ra đường mới được!
Có xe buýt đang chạy về hướng này, cô gái nở nụ cười, nhanh chóng giơ hai tay lên để tài xế dễ dàng nhìn thấy mà dừng lại kịp thời. Cô ấy lập tức phóng lên xe cắt đuôi người đàn ông.
Lên xe thuận lợi rời đi, anh không đuổi theo mà chỉ lặng lẽ quan sát, linh cảm mách bảo họ sẽ gặp lại nhau, anh nhìn theo chiếc xe đi xa khóe môi chợt nhếch lên.
- Cố Như... Tôi nhớ tên cô rồi!
......o0o......
^^^***Một tuần sau, quán Bar Canalis Club^^^
...(bữa tiệc ánh sáng***)...
Cố Như mặc váy hai dây, thoa son trước gương trong phòng thay đồ, chị Hồng từ bên ngoài bước đến, xoay lưng lại vén tóc lên nói:
- Em kéo khoá áo lên dùm chị với!
Cố Như hạ thỏi son xuống cầm khoá kéo giúp chị ta, còn vui vẻ cùng chị tếu táo:
- Hôm nay chị Hồng xinh quá! Có khách Vip hả chị?
Chị Hồng bật cười nói:
- Professor yêu cầu chị phục vụ tối nay.
Nghe xong Cố Như đơ mặt ra đó, “Professor” là thuật ngữ trong nghề của mấy chị ở đây hả? Nó mang ý nghĩa gì?
Thấy ánh mắt tò mò của đứa em, chị Hồng cười quay lại nhìn cô nhiệt tình giải thích:
- Professor là tên gọi một học hàm, chức danh chức vụ cho các cán bộ giảng dạy cao cấp được gọi tắt là giáo sư!
Giờ Cố Như mới ngộ ra, chỉ là giáo sư thôi mà có cần nói dài dòng như vậy không? Biết là tiếng Anh sang trọng, nhưng phải áp dụng đúng người!
- Giáo sư mà cũng tới mấy chỗ này hả chị?
Cố Như tỏ ra bất ngờ, vì cô ấy nghĩ những người mang trên mình trách nhiệm truyền đạt tri thức vĩ đại cho nhân loại đó sẽ có một tâm hồn trong sáng và khô khan, cả ngày chỉ biết nói đến những con số và luyên thuyên những câu nói không đâu vào đâu.
Chị Hồng lại tỏ ra thản nhiên như một người đã trải sự đời, không có chuyện gì gọi là bất ngờ.
- Cái chốn đèn mờ này thành phần nào mà không có? Đừng nói giáo sư, mà quan chức nhà nước đầy!
Đang nói đột nhiên ánh mắt dừng lại ở chiếc áo croptop, tự hỏi cô bé này theo đuổi phong cách sexy từ khi nào vậy, còn mix cùng chân váy xẻ đùi tà chéo, khoe triệt để đôi chân thon thả, dài miên man đầy cuốn hút.
Chị Hồng suýt xoa hỏi:
- Hôm nay thấy em hơi lạ, ban đầu xin vào đây làm phục vụ sao lại mặc đồ cứ như bọn chị thế?
Đột nhiên khóe môi cô ấy nhếch lên để lộ ra nụ cười tinh quái.
- Em mặc vậy điều có nguyên nhân cả thôi! Ở đây toàn mấy lão già dê, mặc như vậy cho mấy ổng bỏng mắt chơi, nhưng bỏng thì bỏng chỉ nhìn được chứ đâu có động vào được!
Như Hồng nghe xong cũng phải bật cười khen hay.
- Haha con bé này chơi ác dễ sợ, mà thôi chị đi đây! Người này là giáo sư có tiếng trong trường đại học Tây Kỳ đi trễ là chết chị.
- Hở! Tây Kỳ hả? Em đang theo học trong trường đó á!
- Oh vậy hả…
Đã trễ hẹn nên Như Hồng chỉ qua quýt hồi âm, lính quýnh chỉnh trang lại tóc tai rồi chạy ra ngoài. Chị Hồng vừa rời khỏi, một chị phục vụ khác bưng khay rượu đi vào hối thúc:
- Như ơi! Sao nay lâu vậy em? Mau lên khách tới đông lắm!
Vừa nói cô ấy vừa cầm lấy tay Cố Như đưa khay rượu, Cố Như vội vàng cầm lấy rồi chạy ra ngoài, chạy được một đoạn bỗng dừng lại ngoảnh đầu hỏi:
- Rượu và trái cây này…
- Phòng hai mươi bảy!
......o0o......
Không biết trái đất tròn hay họ quá có duyên, người đàn ông gặp ở tiệm sách trước đó, hai tay đút túi quần đi ngang qua phòng số 27, vô tình nhìn vào thấy Cố Như đang đứng quay mặt ra.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại khoanh tay nhìn. Đang rót rượu, vị khách quý chịu không nổi, đưa tay vuốt ve ngực cô ấy, mắt nhìn mê mẩn nói:
- Xinh như vậy mà làm phục vụ thật đáng tiếc làm sao...
Ông ta chỉ tay vào mấy chị phục vụ cao cấp ngồi bên cạnh và những người bạn, bảo cô ấy theo họ làm ăn, còn nói lương phục vụ ba cọc ba đồng không thể sống.
Vừa dứt lời, ông ta nhéo mông cô một cái, Cố Như bị động tác của lão dọa đến toàn thân run rẩy, ước gì chúa ban tặng cô ấy một cây dao thật sắc bén, để cô chặt phứt cái tay của lão già này.
Rất khó chịu nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể ráng nặng ra nụ cười gượng gạo vừa nói chuyện vừa rót rượu:
- Em còn đang đi học mà anh, sao so nổi với mấy chị ở đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT