Editor: Giừa

-

Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, Giản Du đã tính toán xem có nên đi bệnh viện kiểm tra hay không.

Mang thai là chuyện lớn, đàn ông mang thai lại là chuyện cực kì lớn, cậu không hề tiến hóa ra thêm cơ quan sinh sản, phải làm thế nào —

Không đúng, nhỡ thật sự có cơ quan đó thì sao?

Ngay cả chuyện phi lý như mang thai đã có thể xảy ra thì còn có cái gì không thể nữa?

Vậy thì đứa nhỏ trong bụng cậu có tương thích với các bộ phận khác trong cơ thể không? Liệu có xuất hiện tình huống biến dị không? Tình trạng cơ thể cậu hẳn là không có vấn đề gì đâu ha?

Giản Du càng nghĩ càng đau đầu, càng nghĩ càng lạnh lòng, hận không thể lập tức phi vào bệnh viện tìm bác sĩ chuyên môn làm một cuộc kiểm tra toàn thân.

Nhưng xúc động là một chuyện, còn có một vấn đề khác lớn hơn.

Giản Du sĩ diện đến chết.

Tưởng tượng cái cảnh cậu đường đường làm một người đàn ông mà lại vào bệnh viện khám thai, bị cả một căn phòng đầy bác sĩ cả nam lẫn nữ vây xem, nghiêm trọng hơn thì có khi còn bị liệt vào trường hợp đặc biệt phải làm thí nghiệm quan sát, lại bị truyền thông gióng trống khua chiêng một hồi, ai ai cũng biết....

Không được!

Không thể như vậy được!

Cậu không muốn mất mặt như vậy!

Vì thế cậu bắt đầu gạt kết quả tồi tệ nhất sang một bên và cố nhìn vào mặt tích cực hơn.

Biết đâu chỉ là cậu đang ảo tưởng thôi, biết đâu cậu căn bản không hề mang thai, chỉ là đang buồn lo vô cớ mà thôi? Huống chi kiểm tra xem mình có mang thai không đâu nhất thiết phải đi bệnh viện?

Cậu nghĩ tới que thử thai.

Que thử thai hiệu thuốc nào cũng có bán, xuống lầu một chuyến là có thể mua liền.

Tuy nhiên là một nam tử hán Giản Du không thể nào chịu nổi sự mất mặt này, cậu thà order trên mạng rồi ngồi hai ngày chờ ship đến còn hơn đến hiệu thuốc dưới những ánh mắt kì lạ.

Thời gian chờ ship đúng là một cực hình.

Hay nói một cách chính xác hơn thì Giản Du chưa từng cảm thấy việc chờ ship lại dày vò thế này.

Cậu hơi tí lại ngồi ngẩn người, nếu trên tay không có việc gì làm thì chẳng biết đầu óc sẽ chạy đi tận đâu, hơn nữa cậu cứ luôn chạm vào bụng mình theo bản năng.

Có lẽ chính cậu cũng chưa nhận ra, rằng trong tiềm thức của mình, có một bé cưng đang nằm trong bụng cậu.

Mặt khác, so với sự bồn chồn của Giản Du thì Lục Thời Niên lại coi như không chuyện gì xảy ra, dường như hắn chỉ coi lời nói ngày hôm đó chỉ là một câu đùa giỡn, nói xong là quên luôn, không hề nghĩ rằng Giản Du vẫn luôn đặt nó ở trong lòng.

Ngay cả khi Giản Du từ chối mở chai rượu để hai người cùng uống vào bữa tối, mang vải ra cậu cũng không thèm ăn, hắn cũng chỉ cảm thán là khẩu vị của vợ mình thay đổi nhanh quá.

Hai ngày qua Giản Du luôn cảm thấy nặng nề, đặc biệt dễ bị mệt, ngồi một lúc lại buồn ngủ, ăn xong chỉ muốn về phòng nằm nghỉ, nhưng tiếc là người nào đó không cho.

"Nằm mãi trên giường không tốt đâu, càng nằm nhiều sẽ càng mệt mỏi đó."

Lục Thời Niên "cướp" cậu nửa đường mang ra phòng khách, ôm người vào lòng ngồi xuống sofa: "Xem phim chút đi."

Đĩa CD đã nhét vào từ lâu, hắn bấm điều khiển là phim lập tức bắt đầu.

Hình ảnh hiện ra với màu sắc retro, đây là một bộ phim rất cũ có tên "Em bé tới từ bầu trời", nội dung chính nói về một cặp đôi nhiều năm không có con, ngay thời điểm chuẩn bị đệ đơn ly hôn thì hai vợ chồng bất ngờ có một đứa con.

Hai vợ chồng vượt qua quãng thời gian mang thai hỗn loạn, rồi sinh con trong hoảng loạn, rồi lại chăm con trong hoang mang đến mức phát khóc, cuối cùng phát hiện ra tình cảm dành cho đối phương chưa từng phai nhạt, từ bỏ việc ly hôn và kết thúc có hậu.

Giản Du không có hứng thú với tuyến tình cảm, tất cả tập trung đều dồn vào một loạt sự kiện mang thai, sinh con, chăm con.

Mang thai sao lại trông đáng sợ như vậy

Bụng chửa vượt mặt không thể nhìn được chân, lúc ngủ thì ngay cả chuyện đơn giản như xoay người cũng trở nên quá khó khăn, phải có người trợ giúp.

Mỗi ngày đều ôm cái bụng nặng nề như vậy, chân cũng bị phù, còn có thể bị chuột rút, đứa nhỏ xuất hiện trong bụng thật là giống một ký sinh trùng, cứ quẫy đạp trong bụng.

Không đau sao?

Sự nghi hoặc này chỉ kéo dài được đến tình tiết nữ chính sinh con, nếu chỉ là động thai thì chắc chắn không thể nào đau bằng lúc sinh đứa nhỏ.

Tiếng nữ chính khóc lóc đau đớn và lời động viên vội vàng của bác sĩ khiến da đầu Giản Du tê rần, cậu nghĩ đến một chuyện kinh khủng khiếp, cậu sẽ phải sinh đứa con này qua đường nào?

Mặt Giản Du lúc đỏ lúc trắng, bộ phim cũng không cho cậu thời gian để từ từ lo lắng, màn hình lóe lên, tới cảnh hai vợ chồng mang con xuất viện về nhà.

Nuôi một đứa con hoàn toàn khác với nuôi một con chó hay con mèo.

Đứa nhỏ sẽ khóc lóc, quấy nhiễu, cười đùa, gây rắc rối, học tập và trưởng thành, khuôn mặt nhỏ chậm rãi hiện ra đường nét kết hợp của cả bố và mẹ, cho thấy cậu chính là kết tinh tình yêu của hai người.

Người mẹ mệt đến mức ngủ thiếp đi, người bố sợ làm phiền mẹ nên bế đứa bé ra vườn hoa từ từ dỗ dành.

Giản Du không kìm được mà nhìn ra ban công, trong đầu hiện ra hình ảnh Lục Thời Niên ôm một bé con vào lòng dịu dàng dỗ dành, dạy nó gọi "bố".

Trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy hình ảnh đó không tệ.

"Bé Du, em nhìn gì thế?"

Giọng Lục Thời Niên vang lên bên tai cậu, cậu quay đầu lại nhìn Lục Thời Niên, ma xui quỷ khiến hỏi ra một cậu: "Anh có thích trẻ con không? Nếu anh có con thì anh có chăm được nó tốt như trên phim không?"

Giản Du hỏi xong liền thấy vẻ mặt Lục Thời Niên biến đổi, cậu như mới chợt tình mộng, mặt mũi nóng bừng lên, gáy cổ đều đỏ ửng.

Cậu vội vàng quay mặt nhìn chằm chằm TV, nói cực nhanh: "Anh đừng hiểu lầm, em không tính sinh con cho anh đâu, chỉ là xem phim nên tiện hỏi tí thôi, anh không trả lời cũng được...."

"Thích chứ, sẽ chăm được." Lục Thời Niên cắt ngang lời cậu.

Giản Du nghẹn lời, não cũng ngưng trệ một hồi, phản ứng chậm chạp nên mãi mới hiểu Lục Thời Niên vừa đáp câu hỏi gì.

— Anh có thích trẻ con không?

— Thích.

— Anh có chăm được nó thật tốt không?

— Sẽ chăm được.

Giản Du ngây ngẩn cả người, cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Lục Thời Niên.

"Trẻ con đáng yêu lắm, chắc là không có ai là không thích đâu ha."

Mặt Lục Thời Niên lộ vẻ ôn hòa cười cười, câu trả lời cũng rất dịu dàng, vừa nghĩ vừa nói: "Nếu anh có con, anh chắc chắn sẽ thương yêu nó, vì nói theo một nghĩa nào đó thì nó là món quà đặc biệt và quý giá nhất mà người anh yêu dành tặng cho anh."

"Anh sẽ cho con nhiều thứ hơn chính bản thân mình, sẽ chăm sóc con thật cẩn thận, dành tất cả mọi điều tốt đẹp thứ hai trên đời này cho con, cho con lớn lên bình an, khỏe mạnh, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ."

Vẻ mặt Giản Du có chút ngây ngốc, giọng điệu hỏi cũng ngơ ngác, bắt được điểm không phải trọng điểm nhất: "Sao lại là điều tốt đẹp thứ hai?"

Lục Thời Niên thản nhiên nói: "Bởi vì những thứ tốt đẹp nhất đều dành cho em rồi."

Trái tim Giản Du như bị gõ nhẹ một cái.

Lục Thời Niên: "Con rất quan trọng, nhưng em vẫn là trên hết, rồi mới tới con, tất cả tình yêu của anh đều thuộc về em, sẽ không ngừng tràn ra, sau đó mới có thể dành cho con, địa vị của nó vĩnh viễn không có khả năng vượt qua em."

Tim Giản Du đập thình thích, bộ phim đang chiếu đến đâu cậu cũng chẳng biết nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Thời Niên.

Cậu không biết Lục Thời Niên như vậy có thể tính là một người cha tốt hay không, nhưng cậu có thể xác định rằng hắn chính là người chồng tốt nhất trên đời.

Cậu hé miệng vài lần vẫn không biết nên nói gì, lồng ngực vẫn còn ấm áp, chỉ thấy Lục Thời Niên cười thật sâu, dáng vẻ lười biếng dịu dàng xen lẫn chút lưu manh: "Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy, em muốn sinh con cho anh à?"

"Không hề!"

Giản Du lập tức phản bác, thái độ hung dữ che giấu tâm tình dao động của mình: "Em là đàn ông, đàn ông sẽ không sinh con, anh muốn nghĩ cũng đừng hòng!"

Cậu trông như đang tức giận, cau mày nhìn chằm chằm TV, lồng ngực phập phồng, vành tai đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

Lục Thời Niên cong ngón tay xoa xoa mu bàn tay cậu, khi cậu định né tránh thì hắn duỗi tay ra ôm lấy cậu, cọ cọ đầu vào vai cậu: "Bé Du, em đang yêu quá đi~"

Giản Du giãy giụa trong lòng hắn, rụt cổ né tránh: "Cút đi, anh mới đáng yêu ấy, đừng có đặt mấy cái tính từ ghê tởm đó lên đầu em."

Lục Thời Niên không biết nói lầm bầm gì hai cậu, Giản Du không nghe thấy cũng không có hứng thú, một lần nữa dồn sự chú ý cho bộ phim.

Hai vợ chồng lúc này đã tháo bỏ được hiểu lầm, hiện tại đã hòa hợp như lúc đầu, ôm đứa bé vui vẻ ngồi cười đùa ở xích đu trong công viên.

Người chồng thấy vợ mình tươi cười hạnh phúc, cong khóe mắt cười dịu dàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai má cô, hoàng hôn tỏa sáng rực rỡ, kéo dài cái bóng sau lưng họ.

Xem đến đây, Giản Du đã sắp quên hoàn toàn sự sợ hãi đoạn mang thai và sinh con trước đó, cậu bị một màn hạnh phúc này thuyết phục.

Thật ra, nếu cha của đứa bé là Lục Thời Niên thì cậu nghĩ cũng không phải là không thể chấp nhận.

Cơ thể cậu chợt nhẹ bẫng đi, cậu được bế lên, chỗ ngồi bị chuyển từ lồng ngực Lục Thời Niên sang cái ghế sofa bên cạnh.

Độ ấm vốn đang vây quanh cậu đột nhiên biến mất, Giản Du cau mày khó chịu, đứng dậy nắm lấy tay hắn: "Anh đi đâu vậy?"

"Đi rót cốc nước."

Lục Thời Niên cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, đáy mắt ngập tràn ý cười: "Bé Du, sao hai hôm nay em lại dính người như vậy?"

Giản Du mạnh miệng: "Em không có."

Phải, cậu không hề, chẳng qua là cứ quấn lấy hắn tách không ra thôi.

Lục Thời Niên cười càng thêm tươi, vui vẻ từ bỏ kế hoạch vào bếp uống nước, xoa xoa đầu Giản Du xong lại ngồi xuống: "Vậy anh không đi nữa, ngồi xem nốt phim với em."

Hắn muốn ôm lại Giản Du vào lòng, nhưng Giản Du không chịu.

Chủ yếu là cậu cảm thấy mình đã cản người ta đi uống nước, bộ dáng dính người như vậy khiến cậu không thể ngẩng đầu, trước đây đâu có như vậy đâu, càng nghĩ càng bực, cậu phải bù đắp lại về như cũ mới được.

Vậy nên cậu dứt khoát đứng lên: "Ai cần anh xem cùng? Đi uống nước của anh đi, em không xem nữa, buồn ngủ rồi, em về phòng ngủ đây."

Kỹ năng khẩu thị tâm phi khi thẹn thùng của bạn trai đã được nâng cấp rồi, nhưng vẫn là không thể thoát khỏi mắt của hắn.

Trong lòng Lục Thời Niên vui vẻ, do dự giữa hai lựa chọn kéo người lại tiếp tục xem phim hay cùng người ta về phòng ngủ.

Không đợi hắn nghĩ xong đáp án, Giản Du chợt kêu lên một tiếng hoảng loạn.

Cậu vấp vào thảm, đang lúc muốn thăng bằng lại bằng chân kia thì lại đá vào bàn trà, mất thăng bằng ngã xuống đất trong cơn choáng váng.

Cũng may là không có vấn đề gì lớn, Lục Thời Niên vẫn còn ở ngay bên cạnh.

Giản Du được ôm lấy xong tim vẫn còn đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch, Lục Thời Niên nghĩ là mình đã đụng phải chỗ nào, cau mày lo lắng hỏi: "Em sao rồi, có bị đau ở đâu không?"

Giản Du hoảng hốt lắc đầu: "Không đau."

Lục Thời Niên nhìn cậu kiểm tra một lượt, tầm mắt hạ xuống, dừng ở trên tay cậu.

Đó là một hành động theo bản năng, nghĩ rằng mình sẽ ngã, cậu theo phản xạ có điều kiện ôm chặt bụng, bảo vệ nơi đó không bị tổn thương.

Trong mắt Lục Thời Niên lộ ra vẻ ngạc nhiên, ánh mắt lại nhìn lên khuôn mặt Giản Du, như thể hiểu được nỗi sợ hãi này tới từ đâu: "Bé Du, em...."

Chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, Giản Du muộn màng nhận ra mình vừa làm gì, cậu buông tay ra, giả vờ như chưa có gì xảy ra: "Không sao đâu, em về phòng đây!"

Bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa phòng.

Lục Thời Niên quay đầu nhìn theo hướng cậu vừa rời đi, suy nghĩ một hồi, lại nhớ đến biểu hiện lạ thường của Giản Du khi hỏi hắn mấy câu kia, có một phỏng đoán vô cùng kỳ quái.

Cái phỏng đoán này đã được chứng thực vào đêm hôm đó.

Vốn dĩ sau khi động tình thì nước sẽ tự nhiên chảy thành sông, nhưng con sông hôm nay lại chảy không xuôi, nước bị chặn giữa chừng.

"Không được." Giản Du thở hổn hển, khóe mắt ướt át, hiển nhiên là đã không kiềm chế nổi nữa nhưng vẫn nhẫn nại cự tuyệt Lục Thời Niên: "Không được, anh đi ra đi!"

Lục Thời Niên đã lên đến trên mây, hơi thở vừa thô vừa trầm, có thể cảm nhận được ngọn lửa bên trong bụng dưới Giản Du sắp thiêu đốt hắn thành tro bụi.

"Bé Du."

Giọng nói của Lục Thời Niên mang theo sự ủy khuất không dễ nhận ra, hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm bên cổ cậu: "Sao lại không được?"

Giản Du bảo vệ bụng mình, vẻ mặt không nói nên lời, hai má đỏ bừng: "Không được là không được, nhiều lời như vậy làm gì?"

Động tác này thực sự mang tính biểu tượng, Lục Thời Niên nghĩ đến phương diện kia lại thấy khó tin.

"Bé Du." hắn kinh ngạc ngẩng đầu: "Em không thật sự nghĩ rằng mình đang mang thai đâu đúng không?"

Giản Du mím môi im lặng.

Dáng vẻ bảo vệ con nhỏ này, Lục Thời Niên vừa cảm động lại vừa muốn cười.

Nhưng hắn đang nghẹn đến sắp nổ tung rồi, sợ cười xong lại bị sút ra khỏi nhà, vì vậy đành chịu đựng, tận tình khuyên bảo: "Bé Du, em là con trai, sao có thể mang thai được?"

Giản Du vặn lại: "Trên mạng ai cũng nói vậy!"

Lục Thời Niên kiên nhẫn dẫn dắt cậu: "Ai ở trên mạng nói cơ? Em bấm tìm kiếm cái gì? Tìm theo kiểu của người hay kiểu của thỏ?"

Giản Du ngây ngẩn cả người: "Có ý gì?"

Lục Thời Niên phổ cập kiến thức cho bé vợ thỏ của mình về hiện tượng mang thai giả ở thỏ.

Vừa nói, hắn vừa cảm khái trong lòng, ở thời điểm mấu chốt này còn phải vừa mở rộng tri thức của vợ vừa "mở rộng" vợ, chắc hắn là người đầu tiên trên thế giới gặp trường hợp này.

Giản Du không thể tin nổi, cúi đầu nhìn bụng mình, lại nhìn về phía hắn: "Ý anh là em thực ra không hề mang thai, phản ứng và biểu hiện mang thai đều là giả?"

Đầu Lục Thời Niên đã ướt đẫm mồ hôi, vẫn phải gật: "Đúng vậy, bé Du, em không có khả năng mang thai đâu."

Giản Du nhất thời có chút không tiếp nhận được: "Nhưng mà em đã cảm giác được rõ ràng mà..."

Cảm giác được trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ, vì nó mà nghĩ thật nhiều thật nhiều, trong lúc rối rắm còn chấp nhận sự tồn tại của nó, thậm chí còn tính toán lên kế hoạch, vì nó mà chuẩn bị tinh thần chịu đau, sau đó chậm rãi chuẩn bị nuôi nó lớn.

Hiện tại cậu lại nghe rằng mình không hề mang thai, tất cả đều là giả, cậu không có khả năng sinh con.

Đây vốn dĩ là tin tốt cho cậu.

Không cần phải lo lắng mình là đàn ông lại vào khoa sản kiểm tra xong sẽ mất mặt, sẽ bị kéo đi làm thí nghiệm, sẽ bị cả nước đưa tin, sẽ khóc lóc thảm thiết lúc sinh con.

Nhưng cảm giác mất mát cũng là thật.

Cậu sẽ không có một đứa con vừa giống mình vừa giống Lục Thời Niên.

Lục Thời Niên thấy hết sự mất mát trong mắt cậu, hắn thừa nhận mình là cầm thú, một bên cảm thấy đau lòng, bên còn lại bị cảm giác ấm áp no trướng làm cho càng xúc động hơn.

Bé Du của hắn thế mà lại thật sự nghĩ tới việc sinh con cho hắn.

Nhịn không nổi rồi.

Yêu quá rồi ai mà nhịn được.

Hắn ôm chặt lấy Giản Du, một bên thấp giọng an ủi, một bên đè chân cậu xuống.

"Bé Du, tính đến hết đêm nay, coi như bé con của chúng ta thật sự tồn tại trong bụng em."

"Cho anh chào hỏi con một cái, được không?"

-

Hết chương 55

Má nó cầm thú thiệt chứ =))))

Chương sau chương cuối nha quý dị:))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play