Giản Du mở vòi hoa sen, dòng nước lạnh dội xuống, làm ướt mái tóc cậu.
Tiết trời tháng tư vào xuân, chưa tan khí lạnh, nhiệt độ tuy rằng không thấp, nhưng chắc chắn không thể gọi là ấm áp.
Làn da trắng bệch nhanh chóng nổi lên một tầng da gà, thân thể được bao bọc bởi lớp cơ bắp mỏng manh cũng vì rét lạnh mà co lại càng thêm rõ rệt.
Cảm giác bị đông lạnh thật không hề dễ chịu.
Nhưng lại cực kì có hiệu quả.
Ngọn lửa trong cơ thể tạm thời bị dập tắt, hoặc có thể nói là bị một sự tồn tại mãnh liệt hơn đè ép đến tĩnh lặng, giúp cho cậu có thêm thời gian thở dốc.
Nét ửng đỏ trên khuôn mặt dần dần rút lui, cậu dựa lưng vào tường lạnh như băng, phảng phất như vừa thoát được một kiếp nạn, nhắm mắt thở hổn hển.
Trong lòng âm thầm chửi rủa lần thứ mười ngàn, mùa xuân chết tiệt!
Qua thời gian, nhiệt độ nước rơi xuống mặt cậu càng lúc càng thấp.
Giản Du tắt vòi hoa sen trước khi cậu kịp đông cứng thành que kem.
Mặt gương không dính chút hơi nước phản chiếu rõ ràng bộ dạng của cậu.
Lông mày giãn ra hiếm thấy, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, mái tóc ướt sũng dán lên trán, trông thì cứng cỏi nhưng thật ra yếu mềm, chật vật chẳng khác gì một con chó rơi xuống nước.
Không đúng, không phải chó nha.
Phải là một con thỏ rơi xuống nước.
Chó thì cũng sạch sẽ gọn gàng đấy, nhưng không có một đôi tai trắng trắng mềm mềm vô dụng rũ hai bên đầu như cậu.
Cậu "chậc" một tiếng, rời mắt khỏi gương, hơi phiền não lau nước trên mặt.
Lắc lắc cái đầu, nhấc tay lấy khăn tắm, cậu mới phát hiện cả người mình bị lạnh đến run rẩy, đầu ngón tay cứng ngắc, suýt nữa không cả cầm nổi khăn tắm.
Dồn sức một chút lên năm ngón tay, cậu lau qua loa cho khô người, rồi mặc quần áo.
Áo hoodie ôm lấy hai bả vai cậu, quần áo cỡ lớn, mặc lên người cậu rộng thùng thình, cậu vốn đã mảnh khảnh giờ trông lại càng thêm nhỏ bé.
Trong ký túc xá vang lên tiếng mở cửa, rồi tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân ra ban công.
Có người về rồi.
Giản Du nhíu mày, động tác gấp gáp.
Lau khô tóc, tai thỏ cũng thu vào, quay đầu lại nhìn gương, tốt xấu gì trông cũng giống bộ dạng người bình thường rồi.
Chỉ để đề phòng, trước khi trùm mũ hoodie lên, cậu còn đội thêm một cái mũ lưỡi trai đen, che đầu mình kín mít.
Ngay sau đó ngoài cửa có tiếng nước chảy.
Giản Du thở ra một hơi, ôm quần áo đã thay ra, mở cửa, gặp người ở bên ngoài đang lau lau hai tay vừa rửa.
Là Lục Thời Niên.
Lục Thời Niên nhấc mí mắt nhìn cậu, cảm nhận được một thân khí lạnh phả vào mặt hắn, xong lại nhìn qua phòng tắm phía sau không có chút hơi nước nào, không khỏi nhướng mày: "Trời rét vậy mà tắm nước lạnh à?"
"Không liên quan đến anh."
Giản Du đi vòng qua người hắn vào ban công, ném quần áo bẩn vào máy giặt.
Treo khăn tắm xong, lại cất hai bộ quần áo đã khô vào, chờ cho cậu thu dọn xong xoay người chuẩn bị đi vào ký túc xá, Lục Thời Niên vẫn còn đứng yên tại chỗ không di chuyển.
Giản Du khựng lại một chút, định coi hắn như không tồn tại.
Cậu không chớp mắt đang muốn đi qua người hắn, dư quang lại bắt được động tác hắn bỗng nhiên đưa tay tới gần, cơ thể cậu như phản xạ có điều kiện, vung tay lên.
Chát!
Tiếng hai tay va chạm nhau thanh thúy vang lên, nghe là biết có dùng lực.
"Mẹ nó đừng có đụng chạm lung tung!"
Giản Du lùi lại hai bước, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm Lục Thời Niên, trông cực kì giống một chú mèo hoang bị kéo đuôi, móng vuốt xòe ra, sống lưng dựng đứng.
Lòng bàn tay bị đập đến tê dại, Lục Thời Niên híp mắt, khóe miệng cong lên.
Biểu cảm đó chỉ kéo dài một giây, qua giây kế tiếp hắn đã khôi phục bộ dáng ung dung lười nhác. Hắn thu tay lại, khóe miệng nhếch lên vô tội nói: "Chỉ muốn nhắc cậu một chút thôi, mũ bị lệch rồi kìa."
"Không khiến anh nhắc."
Giản Du kéo mũ lên, nhanh chân bước qua mặt hắn đi vào ký túc xá.
Ngay khi cậu vừa ngồi xuống bật máy tính thì cửa phòng lại bị đẩy mở.
Đới Lượng Lượng mang theo một túi thức ăn hấp tấp xông vào phòng, dùng chân đá cửa đóng lại, cả người toát ra năng lượng vui vẻ phấn chấn.
"Ăn thịt thỏ không? Ăn thịt thỏ đê cả nhà ơi! Tui mới mua được túi đầu cổ thỏ nè, ngửi được hông, thơm nức mũi luôn!"
Ký túc xá của họ là kiểu ký túc xá hỗn hợp. Tuy đều học chuyên ngành vật lý, nhưng Giản Du nhỏ hơn bọn họ một tuổi, vừa lên năm ba, mới chuyển vào đây chưa được một tháng.
Thế cho nên là, Lục Thời Niên và Đới Lượng Lượng đều là tiền bối của cậu.
Đới Lượng Lượng quét mắt một vòng, nhắm trúng mục tiêu đầu tiên là Lục Thời Niên từ ban công đi vào, dâng đồ ăn lên như cống nạp vật quý: "Lục ca, làm cái đầu thỏ không?"
"Không, ông ăn đi."
Lục Thời Niên cười cười từ chối, quay về chỗ mình kéo ghế ngồi xuống, mở điện thoại lên nhìn liếc qua một lượt, rồi bắt đầu từ từ trả lời tin nhắn.
Đới Lượng Lượng chuyển qua mục tiêu thứ hai: "Giản—"
Giản Du nhìn anh ta chằm chằm, hay đúng hơn là cái túi đồ ăn trên tay anh ta, mặt lạnh như băng, ánh mắt hung dữ, trông như sắp sửa ăn thịt người đến nơi.
Thế nên vừa mới thốt được một chữ thôi đã không dám hỏi tiếp.
Anh ta yên lặng xoay người, nuốt hết mấy từ còn lại vào bụng.
Ok, không ăn thì thôi, một mình tui ăn cũng hết.
Hẳn ai cũng hiểu, mồm ăn mà mắt không có gì xem thì đúng là thiếu vị, ăn sẽ không ngon.
Đới Lượng Lượng mở máy tính, quen tay mở trang web phát sóng trực tiếp, xong mở một phòng livestream của một game streamer.
Anh mở túi bóng, đeo găng tay vào, vui vẻ gặm đầu thỏ, say sưa xem livestream, hoàn toàn không để rằng người ở đằng sau thu dọn đồ đạc mà phát ra tiếng động ngày càng lớn.
Mãi đến khi Giản Du đột nhiên đứng dậy đi tới bên cạnh anh ta.
"?"
Đới Lượng Lượng mờ mịt ngẩng đầu, trong miệng còn ngồn ngộn một khối xương: "Sao, sao thế?"
Giản Du: "Thỏ đáng yêu như vậy, sao anh dám ăn?!"
Đới Lượng Lượng: "..."
Đới Lượng Lượng: "????"
Đột nhiên bị mắng, anh ta mất nửa ngày mới phản ứng lại: "Nhưng mà, người ta mở cửa hàng bán ở đó mà..."
Chân mày Giản Du nhíu lại đến mức có thể kẹp chết con ruồi: "Người ta bán là anh phải mua à?"
Cái logic quỷ gì vậy trời?
Đới Lượng Lượng há hốc mồm, bị hỏi đến cạn lời, do dự đáp: "Vậy, từ sau tui không được mua nữa sao?"
Giản Du vẫn nhìn anh ta chằm chằm.
Đới Lượng Lượng cũng không biết cái quái gì đang diễn ra nữa, không hiểu sao tự nhiên bị nhìn chằm chằm đến chột dạ.
Anh chầm chậm duỗi cổ, cực kì, cực kì yếu ớt nhổ một mảnh xương trong miệng vào thùng rác...
Giản Du giận đùng đùng quay đầu rời đi.
Là cầm theo chìa khóa và điện thoại di động rời khỏi ký túc xá.
Đới meo meo dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe, xác định cậu đã đi xa rồi, mới ủy khuất đi qua chỗ Lục Thời Niên đang ngồi xem náo nhiệt: "Tui có lỡ chọc giận cậu ấy hay gì à?"
Lục Thời Niên buông thõng tay, tỏ vẻ bất lực: "Tôi cũng chịu."
Đới meo meo gãi gãi cổ, mắt chợt lóe một tia sáng tỏ: "Chẳng lẽ là vì tui phát hiện cậu ấy ngủ đêm phải bật đèn ngủ?"
Mắt Lục Thời Niên chợt sáng lên.
Ồ?
Ai kia tính tình nóng nảy dữ tợn như vậy, mà đêm ngủ còn phải bật đèn sao?
"Thôi kệ đi, tui vẫn phải ăn cho xong cái đã."
Anh ta lẩm bẩm, giọng điệu ai oán: "Không chừng đây là lần cuối tui được ăn thịt thỏ rồi, sao lại có cậu bạn cùng phòng ác độc vậy nhỉ, sợ quá trời..."
Đáng sợ ấy hả?
Lục Thời Niên cười nhạt, anh lại thấy rất thú vị cơ.
Đặc biệt là cái đầu lúc nào cũng trốn dưới mũ kia kìa.
Hẳn là có bí mật giấu dưới đó, anh cực kì tò mò.
"Không đến mức đấy."
Anh thu ánh mắt lại, thuận miệng nói: "Từ sau muốn ăn thì ăn ở ngoài rồi hẵng về, đừng để cậu ấy thấy là được."
Đới meo meo đang u sầu, thoáng cái đã tươi tỉnh hẳn, vui mừng ra mặt: "Ầy! Phải ha, sao tui không nghĩ ra nhỉ, quả vẫn là Lục ca biết xài đầu óc!"
Lục Thời Niên: "Khỏi khách khí."
Đới Lượng Lượng: "Vậy Lục ca tí có đi ăn cơm với tui không?"
Lục Thời Niên: "Không phải ông đang ăn rồi à?"
Đới Lượng Lượng cười khằng khặc: "Ăn vặt với bữa chính sao giống nhau được, đúng lúc tụi lão Lý bảo muốn đi ăn thịt nướng, đi chung không?"
Lục Thời Niên trả lời xong tin nhắn cuối cùng, cất điện thoại, đứng dậy lấy áo khoác: "Không cần, tối nay tôi có hẹn rồi, lần sau nhé."
-
Giản Du xuống xe taxi, đi vào quán bar từ cửa sau, thay quần áo trong phòng thay đồ, cuối cùng đội mũ rồi bước vào khu vực làm việc bên trong.
"Giản Du, cuối cùng cậu cũng đến rồi!"
Đồng nghiệp vừa thấy cậu đã bắt đầu kêu gào khoa trương: "Tiểu Tưởng xin nghỉ tối nay rồi, chỉ còn mỗi mình tôi bận đến chân không chạm nổi đất suốt hai tiếng đồng hồ, không cả có thời gian nghỉ uống ngụm nước, cậu mà không đến chắc tôi mệt đến chết mất."
"Tôi biết rồi."
Giản Du mở màn hình máy tính làm việc, dựa theo đơn đặt của mỗi bàn, bắt đầu lấy rượu từ tủ rượu: "Anh đi nghỉ ngơi đi, bên này cứ để tôi."
"Tôi chờ mãi câu này của cậu đấy!"
Đồng nghiệp vui vẻ vỗ vỗ bả vai cậu, trước khi cậu kịp tránh thì anh đã lui lại, lười biếng duỗi người: "Tôi đi ngồi uống nước một lúc thôi, quay lại liền."
Giản Du ừ một tiếng, lấy hai chai cocktail từ tủ cao nhất.
Trong quán bar ánh sáng lờ mờ, để tránh lấy nhầm rượu, phía sau mỗi tủ rượu đều lắp đặt một cái đèn nhỏ, Giản Du vừa tới gần, ánh sáng liền rọi sáng khuôn mặt cậu.
Đồng nghiệp vốn đang vươn vai chuẩn bị rời đi nhìn sang cậu, bước chân lập tức dừng lại.
"Hình như sắc mặt cậu không tốt lắm thì phải." Anh ta nghiêng đầu quan sát: "Tai với cổ đỏ ửng lên rồi, cơ thể cậu không thoải mái à?" Nói xong, anh ta đưa tay lên định sờ trán cậu.
"Tôi không sao!"
Giản Du nhanh lẹ né tránh, quay đầu kéo vành mũ xuống thấp hơn: "Chỉ bị cảm lạnh chút thôi."
"Có chút thôi hả?"
Đồng nghiệp bán tín bán nghi, do dự một chút, dứt khoát không nghỉ ngơi nữa, quay lại quầy làm việc: "Thôi bỏ đi, để nhóc bệnh một mình ở đây tôi cũng không yên tâm, để chờ qua giờ cao điểm này đã."
Giản Du liếc nhìn anh ta một cái, cậu không giỏi nói lời cảm ơn, giọng điệu có chút cứng nhắc: "Không cần đâu, tôi làm một mình cũng không vấn đề gì."
"Vậy tôi làm cùng cũng không thấy có vấn đề gì hết."
Đồng nghiệp vui vẻ nói: "Nhưng mà vẫn phải nói nè, nếu cậu thật sự không ổn thì cứ xin nghỉ đi, mất một buổi cũng chẳng sao, nhỡ mà bệnh có nặng lên xong phải đi khám bệnh thì có mà tốn một đống tiền."
Giản Du: "Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tôi, sắp tới tạm nghỉ."
Đồng nghiệp giật mình, bất đắc dĩ thở dài, nhất thời không biết nên nói gì.
Giản Du im lặng, hiếm khi mới mở miệng giải thích một câu: "Tôi đã nói với quản lý rồi, hôm nay chín giờ tan làm sớm sẽ không tính là vắng mặt."
Với cả tiền lương đêm qua cậu cũng nhận được hết rồi.
Đồng nghiệp nhếch miệng cười: "Vậy thì tốt, cũng tám giờ rồi, sắp tan làm được rồi."
Công việc của hai người họ đó là dựa vào đơn đặt của từng bàn để tìm đúng loại rượu, xác nhận số lượng với chủng loại sau đó đặt ở bên thùng chứa, sau đó sẽ có bồi bàn khác chuyên môn đưa rượu đến tay khách.
Nhưng bởi vì quán thường xuyên có tình trạng quá tải khách, thỉnh thoảng họ cũng cần phải gánh một phần việc giao rượu cho khách.
Chín giờ tối, giờ cao điểm của cuộc sống về đêm, người đến quán bar không ít đi, ngược lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng náo nhiệt.
Giản Du đưa xong rượu cho một bàn xong vừa quay trở lại quầy, một người đàn ông mặc âu phục vội vàng đi vào, đứng ở cầu thang tầng hai vẫy vẫy tay với cậu: "Tiểu Giản, cậu tới đây chút nào."
Giản Du đi tới thưa lời quản lý.
"Phòng số 3 tầng hai có mấy vị khách đến, ra tay hào phóng, gọi toàn rượu đắt tiền, vừa mới uống xong một lượt rồi, khả năng chuẩn bị tăng hai đấy."
Người quản lý nói: "Tôi định bảo cậu lên đưa rượu cho họ một lúc, rồi trích phần trăm tổng tiền rượu của họ cho cậu."
Giản Du sửng sốt, cau mày không lên tiếng.
Cậu không biết mấy quán bar khác như nào, nhưng mà chỉ tính riêng trường hợp mấy đồng nghiệp của cậu mà nói thì phòng khách đặt riêng từ trước đến nay đã xảy ra không ít chuyện.
Đó là lý do vì sao cậu luôn kiên trì ở lại sảnh dưới thay vì chạy lên lầu tăng thêm thu nhập.
Nhưng giờ thì khác.
Bởi vì tình huống thể chất đặc biệt, nên trong một hay hai tháng tiếp theo, thời gian cậu có thể đi làm kiếm tiền sẽ giảm đi đáng kể. Trước khi cơ thể trở lại bình thường, cậu phải tiết kiệm càng nhiều tiền càng tốt.
Được trích phần trăm cả buổi tối của một phòng vip, cám dỗ quá lớn.
Quản lý nhìn ra được băn khoăn của cậu, cũng ít nhiều suy nghĩ cho cậu: "Tôi biết cậu sợ gây phiền phức, yên tâm đi, tôi để ý trước giúp cậu rồi, trong phòng chỉ có một đám nam sinh không khác cậu mấy, có khi là bạn cùng lớp tụ tập thôi, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."
"Cậu vào đó xong không cần nói thêm gì đâu, đặt rượu xuống rồi hỏi xem họ có cần thêm gì không là được. Hiện tại dưới này đa phần là khách bình thường thôi, cậu không cần quá lo lắng."
Quản lý ra hiệu với cậu: "Tiểu Giản, tôi biết cậu rất thiếu tiền, nếu như đơn này làm tốt thì tối nay trích phần trăm cậu phải được chừng này nè."
Giản Du ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng hai, cuối cùng chịu thua hiện thực.
"Được, giờ tôi lên."
-
Hết chương 1.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT