Lục Thời Niên hôn cậu rất mạnh bạo, bao nhiêu thèm khát bị đè nén bấy lâu nay đều bị phóng thích, hắn hệt như một con sói tự nguyện bị nhốt vào lồng, áp chế bản năng chiếm đoạt bé thỏ nhỏ bên ngoài lồng sắt, bản thân không tới gần, cũng không muốn để cho ai tới gần cậu.
Mà hiện giờ bé thỏ nhỏ lại tự thân nhảy tới gần hắn, chẳng những giúp hắn mở lồng sắt mà còn chủ động lon ton tiến vào, vô cùng kiêu ngạo đắc ý rung đùi nói rằng cho hắn sờ sờ, hơn nữa cũng chỉ cho sờ thôi.
Ai mà chịu nổi?
Chẳng biết ai nhịn được, nhưng Lục Thời Niên thì không, hắn đã nhịn từ lâu lắm rồi.
Suốt một thời gian dài không được ăn, hiện giờ rốt cuộc cũng đã có thể cắn vào trong miệng, tuy vẫn chỉ có thể dừng ở ranh giới nếm thử mùi vị, nhưng vẫn đủ để khiến hắn kinh ngạc khi phát hiện ra hương vị của thỏ con thơm ngon hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Tính tình hung dữ như vậy, mồm miệng độc địa như thế, thế mà khi nếm lại quá đỗi mềm mại, ngọt đến ngạc nhiên, lại muốn mút mạnh thêm hai cái nữa để phần nước đường ngọt ngào tràn ra thêm mười phần.
Hắn cắn nhẹ lên cánh môi, cảm giác thô bạo trong thân thể bị kích thích, lại muốn dồn thêm chút sức lực, tốt nhất là ăn sạch cậu vào bụng. Thế nhưng lý trí lại ngăn cản động tác của hắn, nói cho hắn biết hắn không thể làm vậy, cắn vào sẽ đau, hắn không muốn làm thỏ con của hắn đau.
Loại thân mật này thực sự khiến người ta nghiện, không thể dừng lại, cũng không muốn dừng lại, tuy chỉ giới hạn ở chạm nhẹ lên cánh môi cũng đủ để hắn thỏa mãn đến mức muốn nổ tung.
Giản Du bị giam ở giữa vách tường và thân thể Lục Thời Niên, gáy cậu được lòng bàn tay Lục Thời Niên đỡ lấy, eo bị nhéo đến phát đau, cả trước cả sau đều không thể trốn chạy, cho dù đối phương có làm gì đi nữa thì cậu cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Dục vọng chiếm hữu của Lục Thời Niên được thể hiện quá thô bạo, cậu như bị mắc kẹt trong tấm lưới to mà hắn đan dệt, mỗi khi cậu tỏ ý muốn né tránh, muốn trốn thoát thì tấm lưới sẽ lập tức siết chặt.
Nụ hôn này quá sâu, không khí trong miệng sắp bị cướp sạch đi, cậu choáng váng, cơ thể cũng mềm nhũn cả ra, cảm giác như có dòng điện đang chạy qua từng mạch máu trong người. Cậu không thể đẩy Lục Thời Niên ra, cũng không thể để bản thân thiếu oxi, chỉ có thể cố gắng thở bằng mũi trong khi hôn.
Sự thật chứng minh cậu hoàn toàn không có tài năng ở phương diện này.
Bàn tay di chuyển từ ngực Lục Thời Niên sang đến vai hắn, bấu thật chặt, ngay khi cậu vừa cố cào xuống thì đầu lưỡi đột nhiên bị cắn nhẹ một cái.
Tiếng cười trầm thấp tràn ra khóe môi, Lục Thời Niên có vẻ cuối cùng cũng nhận ra tình trạng bất ổn của người trong lòng, hắn bèn ban cho cậu chút từ bi, nhưng vẫn không chịu rời đi mà lưu luyến cọ cọ trên khóe môi cậu.
"Hôn em một chút mà em đã cào dữ như vậy, sau này lên giường rồi em sẽ không cào lưng anh chảy máu đó chứ?"
Hắn kéo Giản Du vào gần sát mình, hai thân thể dán lại vào nhau, hận không thể dính chặt lấy cậu, giọng nói hắn trầm thấp tựa như dư âm đọng lại của một đoạn độc tấu cello: "Xem ra anh phải ghi nhớ cắt móng tay cho em."
Không khí thi nhau lao vào buồng phổi, Giản Du cảm nhận được hơi thở và lời nói của hắn đều đang phả khí nóng lên mặt, lên môi, lên cằm cậu, mang theo giọng nói có chút lười biếng sau khi đã được thỏa mãn chui vào trong tai, cọ qua từng sợi lông tơ nhỏ rồi đập mạnh vào màng nhĩ của cậu, gõ thẳng vào trái tim.
Cậu nhắm mắt, dựa đầu vào lòng bàn tay Lục Thời Niên, che lại phần cảm xúc ở đáy mắt mà cậu không muốn thể hiện ra.
Lục Thời Niên càng nhìn càng thấy yêu, bắt đầu rải những nụ hôn, muốn chỗ nào thì tới chỗ đó, hôn qua chóp mũi hơi hếch lên của cậu, tới sống mũi tinh xảo, vầng trán trắng nõn đầy đặn, rồi lướt ngang qua đầu chân mày, mí mắt, cuối cùng dừng lại thật lấy bên khóe mắt hồng hồng ươn ướt.
Hắn có vẻ rất kinh ngạc với phát hiện mới này: "Ơ, bé Du, em thực sự bị anh hôn đến phát khóc này."
"..."
Giản Du vốn không định phản ứng gì với hắn, bỗng dưng trợn tròn mắt, nhịp thở còn chưa kịp bình ổn mà đã phải xấu hổ quay đầu đi: "Em không có!"
Âm thanh vừa phát ra đã thấy ảo diệu, trong lòng lại trùng xuống một chút.
Quả nhiên, giây tiếp theo mắt Lục Thời Niên sáng rực lên, sói bự vui vẻ vẫy vẫy đuôi hỏi: "Bé Du, giọng em nghe mềm mại thế này, là đang làm nũng anh sao?"
Giản Du vừa bất lực vừa bực bội, hơn nữa còn không thể to tiếng, nghẹn muốn chết: "Không có!"
"Rồi xong." Lục Thời Niên lầm bầm: "Anh bị trúng độc rồi."
Giản Du: "???"
Lục Thời Niên: "Bé Du, em nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ?"
Giản Du còn chưa kịp nghĩ ra ý tứ trong lời của hắn là gì, thấy hắn lại lại muốn hôn mình, cậu vội vàng lấy mu bàn tay che miệng, nhưng tiếc là không có ích gì, dễ dàng bị lưu manh thổ phỉ kéo ra: "Bé ngoan, lần này nhớ thở bằng mũi nhé."
Giản Du giãy chết: "Không phải anh bảo bị trúng độc sao?"
"Nghe em nói xong, anh lại không khống chế được độc tố trong người nên muốn hôn em." Hắn vừa nói vừa cười, sau đó nụ hôn nóng bỏng lại lần nữa lấp kín hơi thở của cậu.
Kỹ thuật của Giản Du chẳng bằng ai, chỉ có thể bị ép ngẩng mặt lên chịu đựng, tâm trí giãy giụa xem nên cắn hắn hay không, cuối cùng ngay khi cậu vừa thầm quyết định phẫn nộ cào lưng hắn, bất chợt nghe thấy tiếng nói chuyện lọt từ bên ngoài vào:
"Ông thi được bao nhiêu ấy nhở? Qua chuẩn 1 giây à?"
"1 phút 8 giây á, vừa đủ chuẩn thôi. Mà ông hỏi vụ này nghe ngu quá vậy, ai mà chẳng chỉ được qua chuẩn có xíu?"
"Lục Thời Niên có thế đâu, lúc tui vào báo kết quả có liếc qua rồi, cậu ta có 54 giây thôi, má nó khiếp đảm thực sự, đấy là mà thi cuối kỳ hả? Tui nhìn còn tưởng đang thi thế vận hội Olympic ấy."
"Cái đù mé??? Thật hở?"
"May quá cậu ta không phải anh em thân thích nhà tui, không thì chẳng biết con đường trưởng thành của tui có bao nhiêu bóng ma tâm lý nữa."
"Quả đúng là nam thần toàn năng, tui tuyên bố cậu ta là thần tượng lòng tui!"
Giản Du âm thầm trợn trắng mắt trong lòng.
Thần tượng? Cái củ cải quần què gì mà thần tượng cơ?
Ông anh có biết thần tượng của ông đang đứng cách ông một gian phòng lưu manh cưỡng hôn hậu bối không hả!
Cuối cùng người cứu vớt cái mạng của Giản Du vẫn là thể ủy lớp Lục Thời Niên.
Thế ủy nghe thấy tiếng người đi vào phòng thay đồ mà mãi không thấy ra, cũng không biết là đang đứng ở gian nào, chỉ có thể thuận miệng hô lên: "Lục Thời Niên, còn ở đây không? Thay quần áo nhanh ra đây nhá, thầy tìm ông."
Lục Thời Niên vốn không muốn trả lời, nhưng lại bị Giản Du túm tóc gáy bắt mở miệng.
"Biết rồi." Giọng điệu lười biếng vang lên từ tận gian trong cùng: "Phiền ông báo lại thầy nhé, lát nữa tôi tới."
"Oke, vầy ông nhanh lên nhá, tan học rồi đấy." Thể ủy nói xong xoay người đi ra ngoài.
Giản Du nhẹ nhàng thở ra, vừa ngước mắt lên thì thấy Lục Thời Niên tỏ vẻ còn muốn dựa lại gần lần nữa, cậu cả kinh mắt trợn tròn, nhanh tay che mặt hắn lại, không khỏi nhíu mày: "Anh không thể về nhà rồi hôn từ từ sao?!"
Lục Thời Niên vừa rồi vốn là chỉ định vuốt vuốt mái tóc rối của cậu, nhưng không ngờ là lại búng ra một cái kinh hỉ này, không khỏi nhướng mày: "Ồ, vậy nên là về nhà rồi có thể hôn từ từ, hôn bao lâu, hôn như thế nào cũng được hả?"
"...."
Giản Du thực lòng muốn tự vả mình một cái, vừa rồi cậu còn gần như chết đi sống lại, chẳng biết đến khi về nhà thì hắn sẽ còn lăn lộn thế nào với cậu nữa.
Cậu muốn phản bác lỗ tai hắn có vấn đề nên nghe nhầm, nhưng có vẻ Lục Thời Niên đã nhìn thấu ý đồ của cậu, thế là chặn ngay trước khi cậu cất lời: "Giản ca là nam tử hán, hẳn là sẽ không có chuyện nói xong không giữ lời đâu ha?"
Giản Du bị hắn kích thích lòng tự trọng, chỉ có thể cắn mồi: "Đương nhiên, ông đây sẽ không hối hận."
"Được." Lục Thời Niên hôn chụt một cái lên đôi môi đã đỏ tươi của cậu, cười tủm tỉm: "Ra cửa nhà thi đấu chờ một chút, anh trai sẽ ra đón em sớm thôi."
Giản Du đi ra khỏi gian thay đồ trước, đè vành mũ xuống che gần hết khuôn mặt. Lúc chuẩn bị ra cửa thì cậu chợt nghe thấy bạn học của Lục Thời Niên ồ lên một tiếng: "Lục ca, trong bể bơi có thủy quái à? Sao vai ông bị cào ra thế này?"
Giản Du suýt thì vấp ngã, không hề muốn nghe câu trả lời của Lục Thời Niên, bước đi gần như chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Lục Thời Niên thu hết dáng vẻ chột dạ của ai đó vào trong mắt, cong môi quay đi, chẳng chút để ý: "Thủy quái cái gì, là đối tượng của tôi."
Bạn học sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Nếu tui không biết rõ ông là cây vạn tuế già đơn côi thì suýt nữa tui đã tin rồi đấy."
Lục Thời Niên lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Chẳng biết ăn ở kiểu gì, nói dối thì ai cũng tin sái cổ, lúc nói thật thì chẳng ai tin.
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)
Ngoài trời ánh nắng chói chang, Giản Du đứng chờ dưới một bóng cây râm mát.
Chờ tới khi hơi nóng trên mặt đã rút đi, máu cũng hạ nhiệt, tần suất tim đập cũng bình ổn lại, cậu mới bụm mặt, miễn cưỡng tiếp nhận chuyện vừa mới yêu đương đã bị bạn trai giấu vào trong phòng thay đồ ở trường hôn môi đến suýt nữa lên cơn sốc, vừa lúc Lục Thời Niên đi tới.
Nghe có vẻ hơi thái quá.
Nhưng nếu đặt tên Lục Thời Niên vào đó thì mọi thứ đều có vẻ rất bình thường.
"Đi thôi bé Du." Lục Thời Niên đi tới bên cậu, rất tự nhiên mà dắt tay cậu: "Chúng mình về nhà thôi ~"
Có một vài chuyện các nữ sinh làm thì cảm thấy vô cùng tự nhiên, đổi lại thành nam sinh thì chỗ nào cũng thấy sai sai, nắm tay cũng là một trong số đó.
Giờ hành chính ở trường học toàn là sinh viên giảng viên đi tới đi lui, lúc nào cũng có người dùng ánh mắt tò mò nhìn liếc hai người họ, cả người Giản Du đều mất tự nhiên, muốn rút tay ra: "Không thấy người ta đang nhìn mình sao, buông ra đi, phiền chết đi được."
Lục Thời Niên không vui: "Anh nắm tay bạn trai anh mà còn phải sợ họ nhìn sao?"
Giản Du: "Em sợ, em muốn giữ mặt mũi được chưa?"
Lục Thời Niên nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Bé Du, em không muốn yêu đương với anh hả?"
Giản Du hỏi ngược lại theo bản năng: "Hai vụ này giống nhau hả?"
Chẳng lẽ lại cứ gióng trống khua chiêng đi ra ngoài như thế này? Cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
Lục Thời Niên lại xuyên tạc ý của cậu: "Thế sao em coi anh như người lạ vậy?"
Giản Du không hiểu nổi mạch não hắn: "Anh nghĩ cái gì vậy hả?"
Lục Thời Niên nắm tay cậu không chịu buông, cũng chẳng chịu nói gì, một lúc sau còn thẳng thừng chen vào từng kẽ ngón tay cậu, mười đầu ngón tay đan vào nhau.
Giản Du quay qua thì thấy hắn mím môi vô cảm, mặt không có tí gì gọi là vui vẻ.
"...."
Giản Du 'chậc' một tiếng, trở tay nắm chặt tay hắn: "Thôi kệ đi, tùy anh đấy, vừa rồi là em nói nhảm."
Lục Thời Niên lập tức nở nụ cười tươi rói, tốc độ thay đổi nét mặt nhanh đến mức Giản Du vô cùng hoài nghi mình lại vừa bị lừa, đen mặt lầm bầm: "Đm, đồ chó tồi tệ."
Hai người đi trên sân trường, Lục Thời Niên cầm tay cậu còn vuốt vuốt lên mu bàn tay một chút, cười vui vẻ: "Binh bất yếm trá*, bé Du, em đừng mềm lòng với anh quá."
(Binh bất yếm trá: Tức là việc dùng binh tất nhiên là phải giả mạo, lừa dối để đạt mục đích)
Giản Du trợn trắng mắt, không thèm nói gì hắn nữa.
Từ trường về nhà phải đi mất mười mấy phút, hai người cứ chậm rì rì mà đi, ánh mắt trời xuyên qua những tán lá cây rơi trên người họ, cơn gió nhẹ lướt qua hai lòng bàn tay đang kề sát bên nhau, không thể tách lìa họ ra, chỉ đành tủi thân bỏ đi.
Đi vào tiểu khu, kể từ lúc bước vào thang máy Giản Du đã có ý muốn kéo giãn khoảng cách với Lục Thời Niên, để tí nữa về nhà còn thuận tiện chạy trốn cho lẹ.
Đáng tiếc ấy là Lục Thời Niên còn nhanh hơn cậu nhiều, thang máy vừa mở, vừa bước vào huyền quan, hắn đã nhanh mắt lẹ tay kéo người vào lòng, thậm chí còn không thèm vào phòng khách mà cứ thế đè người lên tường rồi bắt đầu hôn.
Giản Du tức chết mất thôi, nắm đấm vừa mới chạm đến vai hắn thì đã bị nắm chặt rồi đè lên tường không thể phản kháng, chỉ trong chớp mắt mặt mũi cậu đã đỏ rần, thở hồng hộc.
Mãi cho đến khi cánh môi đã tê dại không còn cảm giác, tên Lục Thời Niên mưu mô mới tách ra.
Giản Du thở hổn hển nhưng vẫn còn bực bội, gân cổ lên mắng hắn: "Anh là quỷ cuồng hôn môi hả? Đồ chó!"
Lục Thời Niên buồn cười, thả tay cậu ra xong lại ôm lấy eo cậu, vùi mặt vào bên gáy cậu: "Là em nói về nhà rồi mình từ từ hôn nhau mà, anh chỉ hoàn thành nhiệm vụ được phân phó thôi."
"Anh đừng có mà đánh tráo khái niệm— đậu má!"
Bên cổ bị hắn mút một chút, cảm giác tê dại tựa như điện giật chạy từ hõm eo lan ra khắp cả thân thể. Eo Giản Du mềm nhũn, giọng nói cũng bị méo mó đi.
Lục Thời Niên phát ra âm thanh ngạc nhiên: "Bé Du, cổ em mẫn cảm vậy sao?"
Giản Du có linh cảm không hay.
Lục Thời Niên chưa bao giờ biết xong bỏ đấy, khi hắn phát hiện ra thứ gì đó thú vị là nhất định phải cắn chết không bỏ. Hắn rải những cái hôn mềm mại từ cổ hướng lên trên, khi sụn vành tai bị hàm răng hắn cà nhẹ qua, Giản Du thiếu chút nữa nhũn hết cả hai chân.
Lục Thời Niên chẳng khác nào nhà thám hiểm tìm ra được vùng đất mới, nơi này chỉ có một mình hắn đặt chân đến khai thác thật nhẫn nại, thật cẩn thận, chậm rãi thăm dò, mỗi lần Giản Du lộ ra một phản ứng nhỏ cũng đều xứng đáng để hắn ghi vào sử sách kinh hỉ.
Mức độ mẫn cảm của vành tai chẳng hề kém cạnh phần cổ, Giản Du thở dồn dập.
Vượt qua được một trận hoa mắt, cậu mới phát hiện ra tên nào kia lại được nước lấn tới, đầu ngón tay lân la dưới một góc vạt áo, lòng bàn tay hắn dán vào làn da trên eo rồi chậm rì rì đi lên, từng tấc da bị tay hắn vuốt ve đều nóng bừng.
"Thôi đi!"
Giản Du xấu hổ đè tay hắn lại cách một lớp áo, phần eo bị lộ ra không khí đều đã nhiễm một tầng hồng nhạt: "Hôn cũng cho anh tùy tiện hôn rồi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Lục Thời Niên ngoan ngoãn thu tay về, nhưng một cánh tay khác lại hát lên, chiếc mũ của Giản Du rơi xuống đất, đôi tai thỏ giấu kín bao lâu cuối cùng cũng được hít thở không khí.
Có điều chỉ vì một câu hứa hẹn "tùy tiện hôn" của vị chủ nhân không biết trời cao đất dày này, đôi tai liền bị ngậm lấy, nhẹ nhàng cắn.
Cảm giác được cơ thể Giản Du cứng đờ xong run rẩy, Lục Thời Niên thấp giọng cười cười: "Bé Du, sao cả người em đều mẫn cảm thế này?"
Giản Du siết chặt tay áo hắn, răng cắn chặt, đôi mi run run, từ trong ra ngoài đều nóng đến bất ngờ.
Lục Thời Niên kéo giãn khoảng cách, cúi đầu đánh giá cậu, ánh mắt lướt qua từng centimet trên khuôn mặt cậu, cuối cùng sung sướng kết luận: "Bé Du, em thực sự dễ ngượng quá đó. Thỏ con không thể dễ thẹn thùng như vậy được, bị người khác bắt nạt đó."
Bị ai bắt nạt thì chắc khỏi nói cũng biết.
Giản Du thẹn quá hóa giận: "Cút đi, đồ lưu manh, chả có kẻ nào vừa bắt đầu yêu đương đã lập tức hôn môi như anh hết!"
Lục Thời Niên: "Em thấy vội quá sao?"
Giản Du tức giận: "Chứ sao!"
Lục Thời Niên cười cười, cúi đầu lại gần cậu, dán dán lên trán cậu: "Du Du à, chỉ là, kể từ cái buổi tối em chủ động ôm anh ở bờ sông, không có giây phút nào là anh không muốn hôn em."
HIện tại người đã ở bên cạnh, mỗi ngày đều thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, hắn thấy ăn không được mà chỉ có thể nhung nhớ, chỉ có thể ngóng trông, tuy rằng hắn không có một tí kinh nghiệm thực tiễn nào, nhưng ở trong não đã vẽ đủ ra muôn hình vạn trạng.
Khoảnh khắc mộng tưởng hóa thành sự thật, cảm xúc bồng bột nhất thời không thể kìm lại, lúc này khát khao muốn được gần gũi Giản Du hoàn toàn là do bản năng của hắn xúi giục, nói một cách không khoa trương thì là chính hắn cũng không thể khống chế bản thân.
Hắn chỉ dừng lại ở mức hôn một cái, ôm một cái mà không phải là ăn sạch người ta đến cả xương cốt cũng không chừa, hắn cảm thấy mình đã quá giỏi rồi.
Ở bờ sông, vậy không phải là hôm sinh nhật cậu sao...
Giản Du sửng sốt, không thể tin nổi mà chửi bậy một tiếng: "Cái đồ lưu manh nhà anh, từ sớm như vậy đã có suy nghĩ không an phận rồi á?"
"Đáp án chính xác." Lục Thời Niên: "Phần thưởng của em là được anh hôn thêm một lúc."
Giản Du: "???"
Kết cục là hai người mặt đen xì đi vào hai phòng tắm khác nhau.
Lúc Giản Du đi ra, Lục Thời Niên đã mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sofa xem báo cáo thí nghiệm, trên mắt còn đeo thêm cặp kính, trông có vẻ khí chất nho nhã nhưng thực ra là nhân mô cẩu dạng, nhìn rất chi là vô dục vô cầu, chẳng thể nhìn ra tên lưu manh thổ phỉ vừa đè con nhà người ta lên tường bắt nạt.
Giản Du ném cho hắn một ánh mắt như vừa thấy quỷ: "Anh đang làm cái gì đấy???"
Chuyển biến tâm lý nhân vật quá nhanh, không hề phù hợp với thiết lập của hắn.
Lục Thời Niên đẩy đẩy mắt kính, thở dài: "Lửa em đốt cháy ghê quá, tắm nước lạnh không có ích gì, em lại không chịu trách nhiệm dập lửa, anh đành phải tìm cách khác để bình tĩnh lại một tí."
Giản Du: "...."
Oke hiểu rồi.
Giản Du ôm tay, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Thế bây giờ anh bình tĩnh lại chưa?"
"Chắc là cũng ổn rồi." Lục Thời Niên đóng laptop lại đặt lên bàn trà: "Tiếp theo có thể bắt đầu vào việc rồi."
Giản Du vừa định hỏi vào việc gì thì đã bị hắn tóm lấy ôm ngồi vào lòng, sau đó hắn lại dựa lưng vào sofa, khiến Giản Du cũng bị kéo theo dựa lưng về phía hắn.
Giản Du đến giãy giụa cũng lười: "Này, lại làm cái gì nữa?"
Lục Thời Niên thong thả lấy điện thoại ra, một cánh tay ôm cậu vào trong ngực, gác cằm lên vai cậu: "Lên xem tên WeChat của Du Du nhà mình có ý nghĩa gì."
Giản Du: "Chẳng có gì hay ho, chỉ là thuận tay gõ ra thôi."
"Ừm, được rồi."
Lục Thời Niên mở cài đặt profile của mình ra, xóa bay hai chữ "Thập Niên" đã dùng mười mấy năm, đổi thành một dòng ký tự của hàng phím trên cùng: qwertyuiop
Giản Du không hiểu: "Là có ý gì?"
Lục Thời Niên: "Nickname tình nhân đó~"
Giản Du khó chịu: "Thế sao lại dùng hàng đầu tiên mà không dùng hàng thứ ba?"
Lục Thời Niên nhướng mày: "Bé Du, cái này em không thể phủ nhận được, anh mới là người nằm mặt trên."
Giản Du: "...."
"Thôi được rồi." Mặt Giản Du đen xì, cầm điện thoại mình lên.
Lục Thời Niên nói: "Rồi, chỉ còn một bước cuối cùng thôi."
Hắn loay hoay với điện thoại một hồi, sau hai phút, Giản Du chợt nhận được một tin nhắn, là một thông báo nhận được một đống tiền chuyển khoản????
"Cái đù má?!"
Giản Du giật mình ngồi thẳng lưng dậy, khiếp sợ quay đầu nhìn Lục Thời Niên: "Anh làm gì vậy?!"
"Giao nộp tài sản á."
Lục Thời Niên cười tủm tỉm: "Bé Du, tiền của anh sẽ đều cho em quản, đàn ông đã yên bề gia thất không cần của riêng, sau này em phải nhớ cho anh tiền tiêu vặt hàng tháng đó."
-
Hết chương 34.
Các cháu máu lửa quá =))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT