Trong đầu Tô Hiểu Mạn bắt đầu ảo tưởng bộ dáng của chị ba Khương, Khương Cẩn Vũ, chỉ là có chuẩn bị tâm lý tốt như thế nào, thì khi nhìn thấy chị ba Khương vẫn không kịp phản ứng mà có chút sửng sốt.
Lúc Khương Cẩn Vũ tới nơi, trời lại có tuyết rơi, chị dẫm lên tuyết tới gõ cửa, bốn phía đều là tiếng tuyết rơi rào rạt, vào mùa đông tứ hợp viện luôn yên tĩnh hơn bất cứ mùa nào khác trong năm. Cho dù chỉ là tiếng bước chân nhẹ nhàng, cũng vô cùng rõ ràng.
Tuyết đọng trên mặt đất như bẫy rập, bước một bước sẽ lún xuống, đi trong trời tuyết vô cùng gian nan, trên giày tràn đầy vụn tuyết, vạt áo còn có một tầng tuyết đọng.
Nghe tiếng đập cửa, Tạ Minh Đồ đi mở cửa, thấy ngoài cửa có một người mặc áo khoác quân phục, trong tay cầm một cây dù, sau khi nhiệt tình chào hỏi với anh, người nọ dẫm lên tuyết đi nhanh vào trong nhà.
Miệng còn liên tục cảm khái: “Tuyết lớn thật đấy! Đã bao nhiêu năm rồi chị không được thấy tuyết? Một đường tới đây chỗ nào cũng có tuyết.”
Tạ Minh Đồ do dự nhìn về phía Khương Cẩn Vũ trước mắt.
“Em trai, chị đã nhìn thấy ảnh chụp của em và em dâu, yên tâm, chị đều nhận ra hai đứa, không tìm nhầm nơi được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT