Ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng nhau đi
nhờ xe trở về, đêm qua đoàn văn công nghỉ ngơi cả đêm ở trong đội, trải đệm
chăn ngủ đơn sơ ngủ một đêm, bởi vì thường xuyên phải ra ngoài diễn xuất, đây
cũng là chuyện mà mọi người đã quen hết rồi.
Buổi sáng Tô Hiểu Mạn tách khỏi đoàn văn công, những
người khác còn phải đi diễn ở nơi khác, mà Tô Hiểu Mạn cũng phải về chỗ ở của
đoàn văn công, hỗ trợ may vá một đống trang phục biểu diễn.
Trước đây trong đoàn có một cô bé, trước khi lên diễn
váy bị xé rách, may mắn lúc ấy Tô Hiểu Mạn cũng ở đó, vận dụng kỹ năng thêu
thùa làm cho cô ấy một đóa hoa hồng trên mặt váy, che giấu lỗ rách, đoàn văn
công bắt đầu phát hiện ra kỹ năng tài giỏi này của cô.
Tháng sau có một đống trang phục diễn xuất, chủ nhiệm
Trương bảo Tô Hiểu Mạn thêu thùa lên trên váy, Tô Hiểu Mạn đáp ứng, chủ nhiệm
cũng phê mấy ngày nghỉ riêng cho cô, dùng để may vá đống quần áo này, cần những
tài liệu gì, mua sắm linh tinh gì, cũng tiện cho cô tự giải quyết.
Cho Tô Hiểu Mạn thời gian tự do mấy ngày, thật ra cô
cũng có ý nhận chuyện này là vì được ở bên Tạ Cẩu Tử mấy ngày.
Bọn họ ngồi trên một chiếc xe tải quân dụng, trên người
mặc trang phục lục quân, đội một chiếc mũ tương đồng, Tô Hiểu Mạn ngồi một góc
bên trong, Tạ Minh Đồ bảo vệ che chở bên cạnh cô, che đi tầm mắt những người
khác nhìn qua.
Không ít người nhận ra Tô Hiểu Mạn chính là cô gái múa
một mình đêm qua, nhưng mà vừa lên xe đã phát hiện người ta là hoa đã có chủ.
Vào trong thành phố, hai người xuống xe, cũng không trực
tiếp trở về, Tô Hiểu Mạn lôi kéo anh đi tới tiệm chụp ảnh, hai người chụp chung
vài tấm ảnh, người chụp ảnh nói hai ba ngày sau là có thể tới lấy ảnh.
Tô Hiểu Mạn gật đầu, bảo Tạ Cẩu Tử nhớ phải đi lấy,
tính toán rửa tổng cộng mười bức ảnh, phải gửi về cho cha mẹ một tấm, đưa cho
ông bà nội một tấm, cô và Tạ Minh Đồ mỗi người phải giữ vài tấm.
“Nếu như chụp đẹp, trên giấy hôn thú của chúng ta sẽ
dùng cái này.”
Tô Hiểu Mạn kéo tay Tạ Minh Đồ, cô thản nhiên nói ra.
“Hả” Tạ Minh Đồ sửng sốt, nếu đây là ảnh chụp dán trên
giấy hôn thú, vừa rồi có phải anh đã biểu hiện không được tốt lắm hay không?
Tạ Minh Đồ chưa từng vào quán chụp ảnh để chụp ảnh bao
giờ, lúc Mạn Mạn bảo anh tạo dáng, thân thể anh cực kỳ cứng đờ, cũng không biết
nên tạo dáng như thế nào, nếu như lúc rửa ảnh ra trông khó coi, vậy làm sao có
thể dán lên giấy hôn thú được?
“Anh a cái gì mà a? Anh cảm thấy không tốt sao?” Tô Hiểu
Mạn quay đầu nhìn về phía Tạ Minh Đồ, kiễng chân chỉnh lại mũ cho anh, khuôn mặt
đối phương dưới vành nón cực kỳ anh tuấn, góc nghiêng lại càng khiến tim đập
thình thịch mỗi khi nhìn thấy.
Vốn dĩ tối hôm qua Tô Hiểu Mạn còn giận tên Cẩu Tử thối
này, kết quả sáng sớm hôm nay nhìn thấy gương mặt này của đối phương, nhất thời
hết giận.
Cẩu Tử nhà cô quá đẹp trai!
Quả nhiên soái ca đều nộp lên cho quốc gia, trải qua
ba tháng huấn luyện, tựa như thay đổi biến thành người khác, thân hình khí chất
đều biến hóa nghiêng trời lệch đất, tư thế đi đứng càng ngày càng đẹp, gương mặt
cũng càng ngày càng đẹp trai, hơi thở ngập tràn hormone nam tính.
Đây mới là hương vị đàn ông chân chính.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Hồi tưởng lại Tạ Cẩu Tử của trước kia, cô vẫn cảm thấy
không nỡ nhìn thẳng, dáng vẻ xấu nhất, đẹp nhất của Tạ Cẩu Tử đều bị cô thấy
qua.
“Anh đang lo lắng cái gì?” Tô Hiểu Mạn cười tủm tỉm
giơ tay vỗ khuôn mặt tuấn tú của anh, nghĩ thầm với gương mặt của anh, 360 độ
không góc chết, chụp bậy cũng đẹp trai.
Tạ Minh Đồ chớp mắt, “Mạn Mạn, ảnh kết hôn của chúng
ta có cần để ý phải thận trọng chút hay không?”
“Anh sợ trên ảnh chụp trông anh khó coi, không xứng với
Mạn Mạn.”
“Về sau cháu trai cháu gái nhìn thấy, có thể cảm thấy
ông nội không xứng với bà nội hay không.”
Tô Hiểu Mạn: “……”
Cô cảm thấy Tạ Cẩu Tử nghĩ quá xa rồi, hai người bọn họ
rõ ràng còn chưa kết hôn, con cái cũng chưa thấy tăm hơi đâu, thế nhưng anh đã
nghĩ tới cháu trai cháu gái sau này luôn rồi?
“Ông nội không xứng với bà nội?” Tô Hiểu Mạn giơ tay sờ
sờ mặt mình, lại nghĩ đến: “Cảm thấy ông nội không xứng với bà nội, còn tốt hơn
so với cho rằng bà nội không xứng với ông nội chứ”
Vừa rồi lúc chụp ảnh, Tô Hiểu Mạn tỉ mỉ nhìn Tạ Minh Đồ,
cả người anh chỗ nào cũng đẹp cả, góc độ nào cũng đẹp. Không có chỗ nào khó coi
cả, quần áo mũ tóc được cô xử lý chỉnh tề.
Ngay cả tư thế đều được cô nhắc nhở mà chỉnh lại vài lần,
ảnh anh chụp ra, sao mà khó coi cho được?
Tên Cẩu Tử vừa đẹp trai vừa đáng ghét này khẳng định rất
ăn ảnh.
Nhưng cô bên cạnh thì sao?
Tô Hiểu Mạn đột nhiên nhớ tới hiện tại mình chưa đánh
phấn trang điểm, tuy rằng hiện tại là vẻ đẹp tự nhiên không trang điểm, nhưng nếu
màu môi đậm một chút, chuốt mi một chút, như vậy cũng sẽ đẹp hơn nhiều.
Cũng không biết đầu tóc cô có vào trạng thái hoàn mỹ
nhất hay không, hai bím tóc dài có phải hơi qua loa rồi hay không? ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.