Lần đầu tiên Tạ Minh Đồ ăn sinh nhật với ông bà nội, đây
cũng là lần đầu tiên có người nhà tổ chức sinh nhật cho anh, trước kia ở nhà họ
Tạ, sinh nhật của anh cũng không phải là ngày quan trọng gì, sinh nhật thì cũng
giống như ngày bình thường, càng không có ai nhắc tới.
Anh chưa bao giờ được chúc mừng sinh nhật, khi ông bà nội và
Tô Hiểu Mạn nói muốn tổ chức sinh nhật cho anh, ban đầu Tạ Minh Đồ có chút
không phản ứng kịp.
“Chúc mừng sinh nhật?”
Ở nhà họ Tạ, anh chỉ thấy có anh hai Tạ được tổ chức sinh
nhật, Tạ Diệu Tổ ăn sinh nhật cùng cha mẹ, còn những người khác, ngày sinh nhật
nhiều nhất cũng chỉ có nhiều hơn một quả trứng mà thôi, trừ cái này ra, không
có thêm gì khác.
Những nhà khác trong thôn, nghe nói có người già đến tuổi
mừng thọ, mới có thể tổ chức tiệc sinh nhật, thời buổi đó các gia đình khác ai
cũng nghèo, không làm nổi tiệc sinh nhật.
Vậy mà hiện giờ lại tổ chức sinh nhật cho anh, Tạ Minh Đồ
cảm thấy rất vui vẻ, rồi sau đó ngây ngốc bật ra một câu: “Mạn Mạn, anh có thể
được tổ chức sinh nhật trước khi anh qua hai mươi tuổi sao?”
Tô Hiểu Mạn bật cười gõ một cái trên đầu anh: “Đừng bất ngờ,
không phải nằm mơ đâu, ngoan, sang năm chúng ta vẫn sẽ tổ chức sinh nhật hai
mươi tuổi cho anh Cẩu Tử của chúng ta.”
Vẻ mặt Tạ Minh Đồ lộ ra một chút mất mát, niềm vui vừa rồi
giảm đi không ít.
Anh nói nhỏ ở bên tai Tô Hiểu Mạn: “Mạn Mạn buổi tối có thể
giúp anh không?”
Mặt Tô Hiểu Mạn đỏ bừng, tức giận đến mức véo lỗ tai anh một
cái, lúc trước chỉ là dùng tay, sau đó tên ngốc này càng ngày yêu cầu càng cao,
ôm cô, còn nói chỉ cọ cọ một chút thôi, lúc đó Tô Hiểu Mạn có xúc động muốn
mắng anh một trận luôn.
Nghĩ thầm anh có bản lĩnh thì làm thật đi, việc gì không nên
làm, anh cũng đã làm hết rồi.
Chỉ có một mình anh vui vẻ, cũng không nghĩ đến cô cũng bị
anh làm ảnh hưởng.
Cũng do Tô Hiểu Mạn tự mình chuốc lấy cực khổ, không biết
tới cuối cùng người nghẹn là ai, anh bây giờ thì sung sướng rồi, còn cô một
chút cũng không thấy sung sướng!!
Cẩu Tử xấu xa!
“Không giúp, nếu anh còn ầm ĩ nữa thì em sẽ qua ngủ với bà
nội.”
Tạ Minh Đồ nghe vậy chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi cô đơn lên
tiếng “Ừm”, hai tai đều cụp xuống dưới, cúi đầu, rũ mắt: “Từ nhỏ đến lớn, anh
chưa từng được tổ chức sinh nhật dù chỉ một lần, bây giờ khó lắm mới có ông bà
nội, có Hiểu Mạn, anh đáng lẽ phải biết điều mà cảm thấy thỏa mãn mới đúng…”
“Anh cũng không có mong ước lớn lao nào cả, chỉ cần một việc
nho nhỏ như vậy thôi là đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”
Tô Hiểu Mạn cảm thấy ê răng, cô nghĩ thầm nếu anh đúng là
đàn ông thì trực tiếp xông lên đi? Không cần thỏa mãn với cái ước nguyện nho
nhỏ đó, có thể có chút chí khí, ước nguyện lớn hơn một chút không được hả.
Nếu như ước nguyện của anh lớn hơn một chút, không biết
chừng cô đã trực tiếp đồng ý luôn rồi.
Chẳng lẽ để một cô gái như cô phải chủ động sao?
“Mạn Mạn…”
Tô Hiểu Mạn giơ tay lên véo má anh một cái, tức giận nói:
“Được rồi, đồng ý với anh.”
Tạ Minh Đồ nghe vậy, vui vẻ đến mức ôm Tô Hiểu Mạn xoay bảy
tám vòng, Tô Hiểu Mạn thiếu chút nữa bị anh xoay cho ngất luôn, mấy ngày hôm
nay ở nhà ông bà nội, Tạ Minh Đồ rèn luyện tuyệt đối không phải là không có tác
dụng gì.
Ngày hôm qua anh thế mà có thể dùng một tay nâng mông Tô
Hiểu Mạn lên, Tô Hiểu Mạn suýt nữa bị anh dọa cho chết khiếp.
Đây là động tác rèn luyện kỳ quặc đến mức ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.