Tạ Nhã Tri nấu một bàn đồ ăn, người trên bàn cơm chỉ giảm
chứ không tăng, chỉ còn lại có hai “mẹ con” bà ta và Khương Yến Đường, ngay cả
Khương Lập Dân cũng không có tới quấy rầy bọn họ.
Tối hôm qua tranh cãi với Khương Lập Dân cả một buổi tối,
cũng không phân rõ ra được ai đúng ai sai. Cả đêm Tạ Nhã Tri không ngủ ngon
được, lăn qua lộn lại nghĩ tới chuyện lúc ban ngày, con trai ruột nói, lời
chồng mình nói và lời đứa con dâu kia nói, đều hiện lại rõ ràng trong đầu bà
ta.
Thế cho nên tới sáng mới uể oải ỉu xìu, Tạ Nhã Tri dứt khoát
đi tới trường học xin nghỉ mấy ngày vì bị bệnh, trong nhà bà ta xảy ra chuyện
như vậy, bên chỗ trường học đều đã biết hết rồi, tin đồn nhảm nhí lại càng
truyền nhanh hơn, chỉ là không dám chỉ trỏ nói trước mặt Tạ Nhã Tri mà thôi,
hiện tại Tạ Nhã Tri muốn xin nghỉ, đương nhiên lãnh đạo sẽ phê duyệt.
“Nghe nói chưa? Đứa con ruột của cô giáo Tạ không phải là
con ruột của cô ấy.”
“Là Khương Yến Đường á? Tôi từng nghe cô giáo Tạ nói về đứa
con trai này của bà ấy, sao tự dưng lại biến thành không phải con trai ruột
nữa?”
“Con trai ruột của cô ấy bị một bà già điên ôm về nông thôn
nuôi nấng, đúng là tạo nghiệt mà, nghe nói từ nhỏ đã sống không được tốt, cũng
không có văn hóa, hiện tại tới ở với mẹ ruột, hẳn là sau này sẽ sống tốt”
“Đứa bé đó cũng đáng thương, trước kia sao lại sơ sẩy tới
mức để người khác ôm nhầm con mình được chứ?”
“Không rõ lắm, đứa bé Khương Yến Đường này cũng là…”
Buổi sáng Tạ Nhã Tri không ăn uống gì cả, ăn mỗi quả trứng
gà, bà dặn dò Khương Lập Dân, bảo ông nhớ phải đi tới nhà ông bà nội Khương một
chuyến, đi gọi mấy đứa trẻ trở về nhà, bất luận thế nào, người một nhà cũng nên
ăn bữa cơm với nhau.
Ngoài miệng thì Khương Lập Dân đồng ý, sau đó lại bảo một
cấp dưới về nói lại với bà ta rằng chỗ làm đang rất bận, ngày hôm nay có khả
năng bận không về được nhà, chính bản thân ông cũng bận tới mức đầu óc choáng
váng, đương nhiên không thể nhớ tới ông nội bà nội Khương được.
Tạ Nhã Tri nghe thấy lời này thì xô đổ một hộp trang sức.
Bà ta không hiểu được ý của chồng mình, cũng không nhịn được
mà bắt đầu suy đoán, đến tột cùng là do công việc bận thật, không về được nhà,
hay căn bản không muốn quan tâm tới chuyện này, ông không có ý định đi tới nhà
ông bà nội gọi mấy đứa trẻ về nhà, cùng với đó cũng không muốn ăn bữa cơm đoàn
viên này.
Mấy người đàn ông nhà họ Khương này đúng là chẳng ra gì.
Cảm xúc của Tạ Nhã Tri phập phồng, đôi mắt đỏ lên, nhất thời
thêm vài phần ủy khuất, tới chồng bà ta là Khương Lập Dân cũng đang thầm trách
bà ta, nhưng mà bà ta đâu có làm sai cái gì đâu?
Lúc con trai út vừa mới trở về, bà ta cũng chỉ nói với
Khương Yến Đường có hai câu: “Mấy tháng nay con xuống nông thôn sống có khổ hay
không, mẹ đã bảo con rằng đừng đi xuống nông thôn, con còn cố tình muốn đi, con
nhìn xem, đen với gầy đi hết cả rồi…”
“Nếu như con không đi, thì sao phải chịu phải những chuyện
này?”
….
Không nghĩ tới nói hai câu này ra cũng làm cho Khương Lập
Dân canh cánh trong lòng, Tạ Nhã Tri hồi tưởng lại, cũng cảm thấy hối hận, mấy
câu nói đó người nói vô tâm, người nghe có ý, giống như thể bà đang khó chịu
với những người xung quanh, nếu như Khương Yến Đường không đi về quê thì tốt
rồi, không về quê thì chuyện tráo đổi hai đứa trẻ cũng không vỡ lở ra. Đặc biệt
là mấy câu nói đó, lại còn nói trước mặt mấy đứa trẻ, đứa bé kia, lúc nó nghe
thấy lời này, lúc ấy thằng bé nghĩ gì?
Trời mới biết lúc ấy Tạ Nhã Tri thật sự không hề có suy nghĩ
như vậy, đó cũng chỉ là thói quen thuận miệng của bà ta, ngày nào cũng đi nói
lung tung với đám người Mạc Huyên Nghi, lo lắng cho đứa con trai xuống nông
thôn làm thanh niên trí thức.
Khi gặp mặt đứa con trai ruột thịt của mình, bên ngoài còn
có nhiều người tới vây xem náo nhiệt như vậy, trong đầu Tạ Nhã Tri hỗn độn, vừa
nhìn thấy Khương Yến Đường thì những lời nói theo thói quen trước đó cứ nhanh
như chớp thốt ra khỏi miệng, hoàn toàn chưa kịp suy nghĩ kỹ.
Hiện tại nghĩ lại mới cảm thấy nói ra những lời này làm
thằng bé quá mức thất vọng và buồn lòng.
Tuy rằng là mẹ ruột, nhưng mà mười tám năm qua bọn họ chưa
từng gặp mặt, trong khoảng thời gian ngắn, Tạ Nhã Tri nào có thể phản ứng được
gì?”
Tạ Nhã Tri liên tục tìm cho mình một cái cớ, cuối cùng vẫn
đau đầu xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Hai người bà ta và Khương Yến Đường cùng nhau ăn một bàn
tiệc lớn vô cùng phong phú, hiện tại Tạ Nhã Tri chẳng còn tâm tư gì để mà nói
chuyện cả, trên bàn cơm yên ắng tới mức chỉ còn tiếng chén đũa va chạm vào
nhau.
Chồng mình không muốn đi gọi con mình về, Tạ Nhã Tri tự
trang điểm chải chuốt, vốn định tự mình đi một chuyến, nhưng mà sắp tới cửa đại
viện, lại quyết định lùi bước, quan hệ của bà ta và ông bà nội Khương không tốt
lắm, lúc này mà tới không biết sẽ đối mặt như nào.
Để con cái ở bên nhà ông bà nội có được không?
Ông bà nội của nó khẳng định sẽ nói vài câu oán hận bà ta.
Đứa bé kia liệu có mở miệng gọi bà ta là dì Tạ hay không.
Tạ Nhã Tri ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.