Nơi ở về hưu của cán bộ cũng cách đại viện khôn quá gần, nhưng cũng không xa lắm, mất nửa giờ đi đường, Khương Lôi Ngạn dẫn theo hai người tới nhà mà ông bà nội Khương đang ở.

Là một căn nhà trệt có sân vườn, chu vi sân được bao bọc bởi một rào tre trúc, trước nhà có một mảnh đất nhỏ để trồng rau, có chút lá rau dưa màu xanh nhú lên, dây leo leo dọc theo rào tre, có một số đã héo úa.

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ gặp được ông bà nội Khương.

Ông nội Khương Nhược Quân, là một ông lão có thân hình cao lớn, thân thể đứng thẳng tắp, đã tuổi già sức yếu rồi nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời có thần, là một người từng đi qua chiến trường năm đó. Bà nội Khương, Dương Ngọc đứng bên cạnh là một bà lão có gương mặt hiền từ, mái tóc ngắn đã xám trắng, nói chuyện vô cùng hòa ái.

Bà nội Khương vừa thấy hai đứa cháu ruột tới chơi, còn dẫn theo một đứa cháu dâu xinh đẹp, tức khắc vui vẻ ra mặt, thân mật kéo tay mấy đứa cháu vào nhà.

Cho dù là người ít nói ít cười trước mặt con cháu như Khương Nhược Quân, lúc này cũng mang theo vài phần ý cười trên khóe mắt.

“Từ nhà bên kia tới đấy à? Trực tiếp tới thăm ông bà nội luôn?”

“Ôi trời ơi, đây là đứa cháu nhỏ của tôi hả, đẹp trai như vậy, Lập Dân còn có thể sinh ra đứa con trai như vậy ư, Tiểu Đồ đúng không? Còn có Hiểu Mạn, không ngờ không ngờ, đứa cháu dâu này của tôi cũng thật là xinh đẹp.”

Bà nội Khương nhiệt tình đón bọn họ vào nhà, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn cũng không dấu giếm, nói hết những chuyện mới vừa xảy ra ở nhà họ Khương cho ông bà nội Khương nghe.

Bao gồm cả lời mà hai người nói lúc đó, đều thuật lại rõ ràng hết.

Bà nội Khương thở dài: “Các cháu ngồi đi, đừng có nghĩ nhiều như vậy, ở lại chỗ của ông bà nội.”

“Không nhận cũng được, về sau cứ gọi chúng nó là chú dì.” Ông nội Khương ở bên cạnh bỗng dưng lên tiếng, cho dù đã tới cái tuổi này, giọng nói vẫn rất lớn: “Cháu chỉ nhận ông bà nội thôi.”

Khương Nhược Quân cũng có rất nhiều chỗ bất mãn với đứa con trai và con dâu này, trước là bởi vì chuyện Khương Yến Đường đi tòng quân, cũng đã cãi một trận, sau lại xảy ra truyện tráo đổi con cái.

Tới cả đứa con chính mình sinh ra cũng không trông được, bị người ta ôm trộm mất, còn nuôi con trai của loại phụ nữ đó như bảo bối mất mười tám, mười chín năm.

Trong lòng Khương Nhược Quân tích tụ bao nhiêu sự tức giận bất mãn, nhiều năm như thế ông và vợ cùng nhìn những đứa trẻ này lớn lên, Tạ Nhã Tri một lòng thiên vị con trai nhỏ, không coi trọng lão đại lão nhị, trước kia ông bà có không vừa mắt cũng chỉ nói vài câu với họ, chứ không chất chứa nhiều tức giận như vậy.

Hiện tại xảy ra chuyện Khương Yến Đường không phải con cái nhà họ Khương, vậy những lời mà Tạ Nhã Tri nói trước đó, nhất thời thay đổi thành có ý nghĩa khác.

“Tôi thích Khương Yến Đường, nó là đứa giống nhà họ Tạ chúng tôi nhất.”

“Nó không giống những anh em khác trong nhà.”

“Nó mới là đứa tốt nhất?”

Như thế nào? Chẳng lẽ nhà họ Khương bọn họ thì không làm được? Lại còn muốn đi nuôi một đứa con cho nhà người khác.

Trước đó gây chuyện khiến Khương Yến Đường không muốn nhận hai người ông bà nội là bọn họ, cũng hay, vừa khéo đúng thật là không phải con cháu nhà bọn họ, mà bọn họ cũng không có một đứa cháu như vậy.

Khương Nhược Quân vỗ bả vai Tạ Minh Đồ: “Bộ dáng quật cường lúc này của cháu, giống hệt như lúc ông còn trẻ vậy.”

Mới đi ra khỏi nhà họ Khương, bây giờ lại gặp được ông bà nội Khương nhiệt tình, Tạ Minh Đồ lại cảm nhận được vài phần ấm áp từ trưởng bối.

“Ông nội.” Anh cười gọi một tiếng.

“Thằng nhóc này, cháu kêu lớn tiếng một chút, không thì ông nội sẽ không nghe rõ.”

Ông nội Khương cười, gương mặt toàn là nếp nhăn, sau khi cười xong, ông nhìn hai đứa cháu trai trước mắt, đột nhiên ông thốt ra một câu: “Lão nhị nói thân thủ cháu không tệ, hai đứa đánh một trận cho ông xem đi nào.”

Tạ Minh Đồ: “……”

Khương Lôi Ngạn: “……”

Bà nội cầm chày cán bột đi ra: “Nếu mấy đứa dám đánh nhau, ba người cút đi luôn cho bà, hôm nay chỉ có tôi với Hiểu Mạn ăn cơm với nhau mà thôi.”

Ông nội Khương không lay chuyển được bà nội, đàn phải từ bỏ hy vọng muốn nhìn thấy hai đứa cháu trai đánh nhau, ba người chụm lại chơi cờ tướng với nhau.

Tô Hiểu Mạn cùng với bà nội Khương bận việc ở trong phòng bếp, nấu một bàn đồ ăn, phần lớn là nấu món ăn Hồ Nam, ông bà nội Khương cái gì cũng có ít nhưng chỉ có ớt là nhiều, bà nội nói: “Ông nội của con thích ăn cay lắm, khôn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play