Trong thôn Kiều Tâm mới có một người đàn ông xa lạ đến,
người đàn ông lạ mặt này lập tức đã hấp dẫn không ít sự chú ý của người dân
trong thôn.
Ở cái thôn nho nhỏ này, hiếm khi có thể gặp được một người
lạ, bởi vì làng trên xóm dưới ai cũng đều có quan hệ họ hàng với nhau. Từ trước
đến giờ trong thôn chưa từng có một người lạ mặt nào đến đây, nghe giọng nói
cũng không phải là người ở nơi này, không biết người này có chuyện gì mà đến
đây?
Điều khiến người ta chú ý nhất chính là người này lớn lên
rất cao, dáng người vừa cao vừa to nhìn qua tuấn lãng bất phàm, cả người tỏa ra
khí chất giỏi giang, có một vài người lớn tuổi nói thầm với nhau, rất có thể là
người từ trong bộ đội ra.
Khí thế còn mạnh hơn so với cảnh sát mà bọn họ đã nhìn thấy
mấy hôm trước.
May mà anh ta không mặc mặc quân phục mà chỉ mặc quần áo
bình thường, nếu không chỉ cần dựa vào dáng người cứng cỏi như thép này cũng có
thể làm trẻ con đang khóc nỉ non phải nín ngay.
Ở cửa thôn còn có mấy đứa trẻ đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng vừa
nhìn thấy người đàn ông này thì tất cả đều ngay lập tức đều im lặng, cũng không
dám tiến lên dò hỏi mà lặng lẽ trốn vào một góc.
Có hai đứa trẻ gan to trong thôn cũng trốn đi như vậy.
"Chàng trai trẻ từ đâu đến đây? Nhìn lạ quá, cậu đến
tìm ai vậy?”
Một ông cụ họ Trần chủ động bước đến hỏi.
Nói đi nói lại vẫn là những người già đã trải qua sóng to
gió lớn mới không bị anh ta làm cho sợ hãi.
"Bác ơi cháu muốn tìm hiểu nhà họ Tạ trong thôn của các
bác một chút".
Khương Lôi Ngạn mở miệng nói.
Anh ta bước vào thôn này cũng cảm thấy rất khó xử, Khương
Lôi Ngạn phân vân không biết nên đi tìm đứa em trai ruột của mình Tạ Minh đồ và
vợ của nó Tô Hiểu Mạn trước hay là đi thăm đứa em trai trước kia Khương Yến
Đường trước.
Cuối cùng vẫn là do chuyện này quá mức phức tạp, trên tài
liệu có thể thấy được một chút.
Ông Trần cao giọng hỏi lại: "Cậu là ai? Chẳng lẽ cậu là
người họ Khương sao".
"Vâng, đúng rồi, làm sao bác lại biết?”
Ông Trần lại đoán tiếp: “Cậu nhìn rất giống đứa bé Tạ Minh
Đồ kia, cậu là là anh ruột của nó đúng không?"
Khương Lôi Ngạn thầm nghĩ việc này mà cũng có thể đoán ra
được, vẻ ngoài anh ta đúng là có chút giống anh cả của anh ta, xem ra có vẻ anh
ta cũng giống đứa em trai mới nhận lại này, có lẽ giữa anh em với nhau luôn
luôn có vài điểm giống nhau
"Vâng, bác đoán đúng rồi ạ, cháu là anh trai ruột của
thằng bé, ở nhà xếp thứ hai, cháu tên là Khương Lôi Ngạn.”
"À à, thì ra là tiểu Khương hả". Ông Trần gật đầu.
Ông Trần dùng ánh mắt rất kỳ lạ mà đánh giá Khương Lôi Ngạn
từ trên xuống dưới một lần, Khương Lôi Ngạn bị ông ta nhìn một lượt cảm thấy
rất mất tự nhiên: "Bác à, có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn ngắm mấy người thành phố các cậu
một chút thôi…”
Khương Lôi Ngạn: “???”
Anh ta nở một nụ cười hiền lành: "Vậy bác có nhìn ra
điều gì khác nhau không?”
"Nếu tôi nói thật thì cậu trai trẻ này có thể đừng để
trong lòng không?" Trong lòng ông Trần có vài điều muốn nói, ông ta muốn
nói ra nhưng lại cảm thấy không tốt lắm cho nên rào trước với chàng trai trẻ
này một chút.
Khương Yến Đường sảng khoái nói: “Không sao đâu bác ơi, có
gì bác cứ nói thẳng, cháu là một người không quá để ý đến những việc nhỏ
nhặt".
Ông Trần nghe vậy nói: "Tôi nhìn thấy cậu thì đã nghĩ
đến người nhà cậu có vẻ cũng không giống những người có đầu óc không tốt, tại
sao lại ngốc như vậy chứ".
"Vậy mà có thể bị một người đàn bà nông thôn ngu ngốc
chơi một vố quay vòng vòng như vậy, trước kia chỉ nghe nói có người nhận giặc
làm cha, vậy mà người nhà các cậu lại có thể dễ dàng nuôi con nhà người khác,
hơn nữa còn nuôi nhiều năm như vậy".
“Nghe tiểu Thanh nói, Khương Yến Đường lại còn là đứa trẻ
ngoan ngoãn giỏi giang nhất nhà cậu…” còn c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.