Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ vội vã quay lại ga xe lửa, hai
người cũng không phải là người về muộn nhất, ở ga chỉ có chú Trần, Đường Kiến
Quốc và Triệu Thanh Thanh đã quay lại, mấy người Trương Lị Lị, Khương Yến Đường
và Hà Lượng vẫn chưa quay lại.
Triệu Thanh Thanh chủ động chào hỏi Tô Hiểu Mạn: “Về rồi
à? Hai người mua nhiều đồ nhỉ.”
Tô Hiểu Mạn cười nói: “Cô cũng mua rất nhiều.”
Chuyến đi lần này, ngay cả chú Trần cũng mua rất nhiều đồ
mang về, trong đó Tô Hiểu Mạn còn nhìn thấy những điếu thuốc lá quen thuộc, chú
Trần thấy Tô Hiểu Mạn cũng mua rất nhiều thuốc lá thì chạy đến chỗ cô, cầm một
điếu lên ngửi, sau đó khen nói: “Không nghĩ cô gái nhỏ như con cũng biết chọn
hàng đấy.”
“Để chú nói cháu nghe, loại thuốc lá tốt phải là loại
không bị khàn giọng, hút rất thoải mái. Bố cháu thấy loại này chắc chắn sẽ rất
vui đấy, ông ấy dặn cháu mua à.”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu nói: “Không phải cháu chọn, là Minh
Đồ chọn ạ.”
Chú Trần nghe vậy thì liếc nhìn Tạ Minh Đồ một cái, gật
đầu khen ngợi, nói: “Đúng là đứa con rể tốt.”
Cơ thể của Tạ Minh Đồ có chút cứng ngắc, trước đây bố Tô
luôn tỏ thái độ khó chịu với anh, không hài lòng lắm với đứa con rể như anh,
với cả ấn tượng của anh trước mặt bố vợ cũng không tốt lắm, chuyến này trở về,
anh phải tạo ấn tượng tốt với bố vợ mới được.
Triệu Thanh Thanh đến bên cạnh Tô Hiểu Mạn, nhỏ giọng nói
với cô: “Lúc cùng mấy người họ tách ra, tôi nhìn thấy Trương Lị Lị đuổi theo
thanh niên trí thức Khương, rõ ràng có chuyện riêng muốn nói với anh ta, không
biết là hai người họ có giải thích rõ ràng với nhau chưa nữa?”
“Phải không?” Quả nhiên nhân vật nam nữ chính sẽ không
ngừng sáng tạo ra cơ hội làm lành với nhau, cần sự hỗ trợ của các nhân vật phụ
như bọn họ.
Cuộc nói chuyện lần trước giữa cô với Trương Lị Lị bị mấy
người Khương Yến Đường nghe được, nói không chừng đó cũng là cơ hội để nam nữ
chính hiểu lầm nhau.
Tô Hiểu Mạn cũng không quan tâm lắm đến câu chuyện giữa
Trương Lị Lị và Khương Yến Đường.
Tô Hiểu Mạn luôn tin tưởng vào một điều, cô cho rằng mỗi
người đều đang sống trong thế giới của chính mình, bất kể cô nhỏ bé đến đâu,
thì cô vẫn là nhân vật chính của cuộc đời mình.
Nhưng cô cũng không biết rõ ràng điểm mấu chốt của thế
giới này, không biết nhân vật nam, nữ chính liệu có cái gọi là hào quang của
nhân vật chính hay không, liệu cốt truyện có thể thay đổi được không, hiện tại
cô cũng không dễ dàng đối đầu với nam nữ chính.
Họ ngồi trên ghế đá ở lối vào phòng chờ, đợi mấy người
Trương Lị Lị quay lại, gần đến thời gian tập trung rồi, mà vẫn chưa thấy mấy
người họ đâu cả.
Lúc này trong ga xe lửa người đến người đi, hoàn cảnh
xung quanh vô cùng náo nhiệt, ồn ào. Ở hầu hết các huyện và thành phố nói
chung, khu vực gần ga xe lửa chính là khu vực phồn hoa thịnh vượng và sôi động
nhất ở đó, ga xe lửa chính là công trình kiến trúc mới hiện đại nhất khi đó.
Lúc này một chiếc xe tải quân đội màu xanh dừng ở trước
cửa ga, có rất nhiều người đeo hoa đỏ trước ngực, người mặc quân phục xanh bước
xuống xe, Triệu Thanh Thanh nói bọn họ là tân binh nhập ngũ năm nay, giống mấy
thanh niên trí thức như bọn họ, nếu muốn rời khỏi vùng nông thôn, rất nhiều
người cố gắng tìm quan hệ để tìm việc trong thành phố hoặc là đăng ký nhập ngũ,
biện pháp tốt nhất là xin được một vị trí trong danh sách đề cử đi học đại học,
nhưng mà muốn có được vị trí trong danh sách học đại học là biện pháp khó thực
hiện nhất.
Hàng tân binh đó mặc trên người bộ quân phục màu xanh
chỉnh tề, mỗi người họ đều tràn đầy năng lượng khiến nhiều người qua đường
không khỏi ngoái đầu nhìn lại khi họ đi qua. Sau khi cảm nhận được sự quan sát
của những người qua đường này, lưng của các tân binh càng ưỡn thẳng hơn.
Trong đội ngũ đó còn có mấy nữ chiến sỹ của đoàn văn
công, trên người họ cũng mặc bộ quân phục màu xanh mới tinh vô cùng đẹp, thắt
lưng nâu thắt ở ngang eo, kết hai bím tóc đen bóng, đội chiếc mũ sao đỏ to
tướng, trông dáng vẻ vừa hiên ngang vừa xinh đẹp.
Tô Hiểu Mạn không chỉ bị thu hút bởi những nữ quân nhân
này mà còn bị trang phục vô cùng xinh đẹp trên người họ hấp dẫn.
Tạ Minh Đồ nhìn theo tầm mắt của cô, nghi hoặc nói: “Mạn
Mạn?”
“Em cảm thấy quần áo trên người của họ rất đẹp!” Tô Hiểu
Mạn rất thích thiết kế của bộ quân phục kia, nó mang theo phong cách thời đại
vô cùng nồng đậm, nếu có cơ hội, cô cũng muốn mặc một bộ như vậy và đi đến quán
chụp ảnh chụp mấy bức làm kỷ niệm.
Tạ Minh Đồ cái hiểu cái không gật đầu, Mạn Mạn cảm thấy
đẹp à.
“Mặc trên người bộ quân phục màu xanh như vậy khiến người
ta cảm thấy vô cùng có khí thế.” Chú Trần vừa hút thuốc lá vừa nói: “Một người
trong gia đình nhập ngũ, cả nhà họ đều cảm thấy vô cùng vinh dự, những người
trẻ tuổi như mấy đứa đều là những đứa trẻ tốt, những người lính là những người
con của nhân dân, bảo vệ gia đình và đất nước, là những người hùng trong mắt
nhân dân.”
“Nhắc đến chuyện này, cháu nhớ đến ông nội của thanh niên
trí thức Khương cũng là một cựu cán bộ, ông ấy cảm thấy con cháu của mình nhất
định phải đi lính trải qua quá trình rèn luyện gian khổ trong quân ngũ đội thì
mới trở thành người tài ba được, vì vậy mà đa phần các anh em họ hàng nhà họ
đều là quân nhân." Triệu Thanh Thanh giống như một thám tử, dường như tất
cả mọi thứ cô ấy đều biết, có lẽ trong số các thanh niên trí thức, không có ai
biết nhiều tin đồn nhảm hơn cô ấy.
"Quan điểm của chú giống với ông nội của thanh niên
trí thức Khương, nếu có cơ hội, chú cũng muốn cháu nội của mình nhập ngũ, làm
một người lính." Chú Trần ngồi một bên cũng nói ý tưởng của mình.
Tạ Minh Đồ vừa nghe đến cái tên Khương Yến Đường này thì
không tự chủ mà đề cao cảnh giác, đối với tình hình hiện tại của anh ấy mà nói,
không những muốn phòng cháy, phòng trộm, mà còn phải phòng Khương Yến Đường.
Đối với tình địch trước đây, chỉ cần nghe thấy những
chuyện liên quan đến Khương Yến Đường, trong lòng anh không tránh khỏi nảy sinh
cảm giác chán ghét.
Tô Hiểu Mạn cảm nhận được vẻ mặt anh không vui, lo lắng
anh sẽ nảy sinh sự chán ghét với người nhà họ Khương và những người trong quân
đội, vì vậy nắm lấy tay anh thì thầm nói với anh: "Anh đã cứu em, anh cũng
là một anh hùng trong lòng em.”
Dạo gần đây cô mới biết Tạ Minh Đồ có một loại năng lực
không giống với những người khác, thính lực của anh vô cùng thần kì, có thể dễ
dàng nghe một số bí mật riêng tư không thể để người khác biết, cho dù anh ấy
không ố ý lắng nghe những chuyện này nhưng mà những nội dung đó cũng sẽ vô tình
lọt vào tai của anh.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy tên đàn ông Tạ Cẩu Tử này nên được
truyền thụ những giá trị, quan niệm chính xác và tích cực hơn, năng lực của anh
nên được sử dụng một cách đúng đắn.
Cô cười một cái, lôi kéo bàn tay đầy vết chai của Tạ Minh
Đồ, dùng ngón trỏ c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.