Tạ Minh Đồ đứng ở đối diện, cúi đầu, không nhìn vào đôi
mắt cô, giống như là rơi vào một loại trạng thái thấp thỏm, lại rối rắm.
“Là cái gì?” Tô Hiểu Mạn hơi ngây người, cô không biết Tạ
Minh Đồ muốn tặng cho cô thứ gì, vì cái gì mà đối phương biểu hiện thật cẩn
thận như vậy.
Sẽ là thứ gì đây? Là quà cho cô sao?
Đồ mà đối phương cho cô luôn sáng tạo khác người.
Trong đầu Tô Hiểu Mạn không tự chủ được nhớ lại dáng vẻ
lúc trước Tạ Minh Đồ cho cô một con thỏ, thỏ con trắng như tuyết co lại ở trong
cái sọt, hai cái tai lông xù xù dài dài rũ xuống. Lúc nó trốn đi Tạ Minh Đồ
nhanh nhẹn túm lại, hai người cùng nhau nướng con thỏ tại vắng vẻ rồi cùng nhau
ăn.
Ngày đó thỏ nướng ăn rất ngon, thời điểm hai người đơn
độc ở bên nhau, cũng khiến tâm tình được thả lỏng.
Hình ảnh trong đầu Tô Hiểu Mạn liên tục hiện lên, tim đập
chậm đi một nhịp, thẳng đến khi Tạ Minh Đồ hai tay nâng cái túi dâng lên trước
mặt cô.
Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, biểu tình có
chút kỳ quái, nghiêm túc mà lại mang theo chút chờ mong, như là tính đồ thành
tín dâng đồ lên cho vị thần mà anh tín ngưỡng, dâng lên đồ vật quý giá nhất của
chính mình.
“Đây là…?” Tô Hiểu Mạn tiếp nhận túi, mở ra, một tấm vải
đỏ bên trong rơi vào tầm mắt cô.
“Là vải lụa?”
Màu đỏ rực như lửa, còn diễm lệ hơn cả nắng chiều đỏ rực
nhất của mùa thu, màu đỏ rực rỡ như lửa, cực kỳ đẹp mắt.
Tô Hiểu Mạn ôm túi vải đỏ tươi này trong lòng ngực, bỗng
dưng cảm giác được một loại vui vẻ nói không nên lời, cô đã từng gặp qua không
ít vải dệt xa hoa lại sang quý, vải đỏ trong tay không phải loại quý hiếm gì
nhưng lại khiến cô vô cùng vui vẻ.
Cô có vẻ hiểu ra cái gì rồi, có những thứ không quá rõ
ràng, trong nháy mắt lại trở nên rõ ràng, tim đập rất nhanh, người có thính lực
bình thường như cô, đều thể nghe thấy được tiếng tim của mình đang đập nhanh.
Tô Hiểu Mạn mãi mới tìm lại được âm thanh, trong ánh mắt
mang theo một loại ánh sáng, hỏi anh: “Anh đưa em cái này làm cái gì?”
Sau khi nói xong, cô cố ý nói thêm: “Ý anh chính là bảo
em làm váy áo cho vợ tương lai của anh ư?”
Tạ Minh Đồ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô, nói rõ ràng
từng chữ: “Mạn Mạn chính là vợ của anh.”
“Ngày đó khẳng định anh cũng nghe được lời anh hai của em
nói, em vẫn chưa phải là vợ của anh, hai chúng ta còn chưa có đăng ký kết hôn,
em cũng chưa chính thức gả cho anh.” Tô Hiểu Mạn nhịn xuống ý cười trên môi,
rất tự nhiên mà nói sự thật.
“Mạn Mạn chính là vợ của anh.” Anh như thể cố chấp, lại
lặp lại câu này, lời nói mang theo chút ủy khuất.
Tô Hiểu Mạn lại nói với anh, “Như vậy không đúng, nếu như
một người đàn ông khác dẫn em đi ký giấy chứng nhận kết hôn thì em chính là vợ
của người đó.”
Cái người này cho rằng có thể dễ dàng như vậy mà có được
một người vợ sao?
Ở thời đại này, pháp luật quy định nam hai mươi tuổi mới
có thể kết hôn, nữ thì mười tám tuổi kết hôn, tuổi hai người bọn họ không kém
nhau bao nhiêu, Tô Hiểu Mạn có thể cùng với người khác ký giấy kết hôn, Tạ Cẩu
Tử Còn chưa đủ tuổi kết hôn nên không được.
“Khương Yến Đường?” Tạ Minh Đồ bắt đầu cảnh giác, đôi mắt
đã phiếm hồng, như phản ứng tự nhiên của một con sói hoang khi bị kẻ khác xâm
lấn lãnh địa riêng của mình. “Hắn bằng tuổi anh, còn chưa tới mười chín.”
“Sao anh lại biết chính xác tuổi tác của hắn? Nhưng mà
sao em nhớ là trên hộ khẩu hắn nói điền lớn hơn một tuổi, sắp được hai mươi
tuổi rồi.” Tô Hiểu Mạn vừa nói, lại vừa quan sát khuôn mặt Tạ Minh Đồ.
“Nếu em mà cùng hắn đi đăng ký, thì cuối năm là có thể
đi.”
“Không thể đi!!”
Nghe cô vừa nói như vậy, cả người Tạ Minh Đồ đều biến
thành trạng thái nóng nảy, mặt mày tinh xảo như đao khắc càng thêm sắc bén,
trong ánh mắt càng lộ ra một loại độc chiếm tàn nhẫn, hiển nhiên là bị lời nói
của cô khơi dậy một phần hung tính.
Nhìn thấy bộ dáng hùng hổ này của anh, Tô Hiểu Mạn biết
Tạ Cẩu Tử lúc trước ở trước mặt cô biểu hiện ra vẻ ngoan ngoãn như chó lớn đại
khái cũng không phải gương mặt thật của anh, “Vì cái gì không được? Như thế
nào? Anh còn muốn đi đánh nhau với hắn ta sao?”
Tô Hiểu Mạn kéo tay trái anh qua, nhẹ nhàng ấn một chút ở
mu bàn tay anh, giống như một người chăn dê đang trấn an một con dê con đang
nôn nóng.
Sau khi bị cô bắt lấy cánh tay, thân thể Tạ Minh Đồ cứng
lại một chút.
“Em chưa nói mình thích Khương Yến Đường, cũng không
thích những người đàn ông khác, sẽ không cùng bọn họ đi đăng ký.”
Giọng cô điềm tĩnh, vốn dĩ còn hùng dũng oai vệ, nhưng
khí phách hiên ngang đứng trước trạng thái xù lông dựng đuôi của Tạ Minh Đồ thì
nghẹn một hơi.
“Mạn Mạn…” Tạ Minh Đồ lại khôi phục dáng vẻ bình thường,
dùng ngữ khí quen thuộc mở miệng kêu tên cô.
Tô Hiểu Mạn buồn cười mà nhìn anh biến đổi sắc mặt, “Hiện
tại em đã không thích hắn, nhưng cũng không thể hiện rằng em sẽ chấp nhận anh
nha.”
“Mạn Mạn, em thích anh được không, về sau anh sẽ nỗ lực
kiếm tiền, để em sống một cuộc sống tốt, anh biết tính sổ, anh biết lái xe, anh
biết sửa máy móc, anh…”
Tô Hiểu Mạn chen ngang lời anh: “Anh sẽ lại bắt thỏ cho
em chứ?”
Tạ Minh Đồ liều mạng gật đầu, chỉ cần Mạn Mạn muốn, anh
có thể bắt một vạn con thỏ, “Mạn Mạn em muốn cái gì, anh sẽ cho em cái đó?”
“Mạn Mạn muốn nhìn đom đóm không?”
Tô Hiểu Mạn mím môi, nghĩ thầm tên nhóc Tạ Cẩu Tử trước
mắt ít nói chuyện, lại luôn trầm mặc đã học được cách thể hiện bản lĩnh của
mình rồi, còn có thể đảo khách thành chủ.
Mang gương mặt tuấn tú như vậy, mắt đầy trông mong mà
nhìn cô, như một con chó con gắt gao đi theo bên chân chủ nhân, sợ bị chủ nhân
vứt bỏ.
“Chuyện đom đóm em ghi sổ lại trước, Tạ Minh Đồ, hiện tại
em hỏi anh một chuyện, lúc trước khi em bị bệnh rồi tỉnh lại, anh đã nấu cháo
rồi, có phải anh cho em uống nước cơm, còn bản thân mình ăn cháo hay không?”
ngay từ đầu Tô Hiểu Mạn còn tưởng rằng là Tạ Minh Đồ quá nghèo và túng thiếu,
cho nên mới chỉ có thể uống nước cơm, sau đó lại phát hiện Tạ Cẩu Tử căn bản
không có đơn giản như bề ngoài, khẳng định là anh còn giấu đồ ăn.
Đương nhiên, ngay cả bản thân cô cũng không đơn giản như
vậy.
“Mạn Mạn, anh sai rồi.” Tạ Minh Đồ hối hận không kịp, nếu
thời gian có thể quay lại, anh nhất định trở lại quá khứ, đem nước cơm cùng
cháo đều cho Mạn Mạn hết.
“Nếu về sau em là vợ anh thì sao? Làm sao bây giờ?”
“Cháo cùng nước cơm đều cho Mạn Mạn hết.”
“Vậy cũng không cần, đương nhiên là hai người chia ra
cùng nhau ăn.” Tô Hiểu Mạn cảm thấy hai vợ chồng ở bên nhau, cũng không phải
trạng thái bất bình đẳng cái gì mà “anh ăn mì sợi tôi ăn canh”.
“Mạn Mạn… Em làm vợ anh được không?”
“Em sẽ xem biểu hiện về sau của anh, hiện tại em tạm thời
tiếp nhận anh, chúng ta cứ ở chung một năm thử xem, coi như là đang yêu đương,
chờ đến khi anh hai mươi tuổi, hai ta ở chung mà cũng không tệ lắm, em sẽ mặc
bộ áo cưới do tự tay em làm, chính thức gả cho anh.”
Tô Hiểu Mạn biết rõ bản thân có chút tình cảm với Tạ Minh
Đồ, nhưng cô cũng chưa từng yêu đương, cũng không rõ ràng lắm tình cảm này có
bao nhiêu sâu nặng, đồng nghĩa cũng không biết bản thân có ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.