Đường Phỉ xấu hổ một phen, cô cảm thấy sự hiểu
về của mình về voi Châu Á còn không bằng một đứa trẻ.
Đường Phỉ xoa đầu Ngô Ngọc: “Được rồi, chị sẽ
thông báo cho bác sĩ thú y, để chú ấy đến kiểm tra nhé.”
Ngô Ngọc không ngờ rằng lời đề nghị của mình
lại được chấp nhận như vậy, cậu bé có chút mất tự nhiên bị Đường Phỉ xoa đầu,
tóc cũng bị rối tung lên, nhưng vì cô đã xem trọng lời nói của mình nên cậu
đành nhịn xuống.
Đường Phỉ ngay lập tức gọi điện cho trạm thú
y. Trước đây vườn bách thú Hâm Hâm đã từng có quy mô khá tốt, được coi là tốt
nhất trong tỉnh, vào thời kỳ đỉnh cao, toàn bộ vườn bách thú được trang bị mười
bác sĩ thú y, ngoài ra các bác sĩ còn chịu trách nhiệm về sức khỏe của các loài
động vật trong vườn, thậm chí cả động vật hoang dã ở các thành phố khác bị
thương và bị bệnh cũng có thể được gửi đến vườn bách thú Hâm Hâm để điều trị y
tế.
Thật đáng tiếc khi quy mô của vườn bách thú
Hâm Hâm đã bị thu hẹp, số lượng động vật giảm mạnh, hiện tại trạm thú y chỉ có
một bác sĩ thú y, mặc dù số lượng động vật không nhiều nhưng cũng bận rộn không
thể chăm sóc chúng.
Đường Phỉ không ngờ rằng bác sĩ kia sẽ đến
nhanh như vậy.
“Xin chào, tôi tên là Tô Châm, đây là danh
thiếp của tôi, cô lưu số tôi lại đi, số WeChat là số điện thoại di động. Có
việc gì thì gọi cho tôi, hoặc có câu hỏi gì thì chụp ảnh gửi Wechat, khi thấy
tin nhắn tôi sẽ trả lời.” Hiệu suất làm việc của bác sĩ Tô ngược lại rất
cao.
Đường Phỉ lưu số bác sĩ lại, sau đó kể về tình
hình của Vân Tử.
Tô Châm kiểm tra Vân Tử cẩn thận: “Voi châu Á
khác với các loài động vật nhỏ khác, chúng có kích thước khổng lồ, các phương
pháp chẩn đoán thông thường như chụp X-quang không có tác dụng với chúng. Tình
trạng mà cô nói không kéo dài lâu, tạm thời tôi không nhìn ra được vấn đề gì,
trước tiên cô cứ quan sát mấy ngày đã, nếu tình trạng này còn tiếp tục thì nói
cho tôi biết, tôi sẽ đến kiểm tra lại.”
Bác sĩ nói rất đúng, Đường Phỉ gật đầu: “Được
rồi. Bác sĩ Tô, tôi có một con chim bồ câu bị thương, anh có thể giúp tôi xem
qua được không?”
Tô Châm: “Cô cứ gọi tôi bằng tên là được rồi.”
Nghe nói còn có động vật khác bị thương, anh cũng không từ chối mà lập tức ngồi
xổm xuống kiểm tra vết thương trên cánh Lôi Tử.
“Đây là vết thương bên ngoài, tôi nghi là do
bị bắn trúng bằng súng cao su, nhưng may mắn là trúng vào cánh và không bị
thương quá nặng.”
Trước đó Đường Phỉ đã từng xem lịch sử trò
chuyện nên đương nhiên biết là do bị bắn, nhưng chỉ nhìn vết thương bên ngoài
mà cũng biết được nguyên nhân?
“Sao anh biết được?”
“Trước đây trong sở thú của chúng ta đã từng
phát hiện vài trường hợp, phần lớn là chim sẻ, hơn nữa có rất nhiều con đã tử
vong ngay lập tức, con bồ câu này là may mắn thoát chết.”
“Trời ơi, không có cách nào để tìm ra người đó
là ai sao?”
Tô Châm
lắc đầu thở dài: “Thật sự là không có cách nào, trước đây tôi đã kiểm tra
camera tại chốt bảo vệ, mặc dù vườn bách thú của chúng ta không có nhiều khách
đến thăm, nhưng diện tích cũng không phải là nhỏ, không phải ở góc nào cũng
trang bị camera, nơi những con chim sẻ bị súng cao su tấn công thường nằm ở góc
chết của camera, khi được phát hiện thì chúng đã chết rồi, và hiện tại tôi
không có chút manh mối nào, thật sự rất khó để tìm ra hung thủ. Nếu không có
chứng cứ thì cũng không báo cảnh sát được. Cô nhìn xem, vết thương này đã được
xử lý rất tốt, qua một tuần thì vết thương sẽ ổn thôi.”
“Được rồi, cảm ơn anh nhé Tô Châm.”
Sau khi tiễn bác sĩ thú y đi, Đường Phỉ lập
tức đi đến chốt bảo vệ bên hông cửa.
“Tiểu Đường à, không phải là tôi không muốn
giúp cô, trước đây bác sĩ Tô cũng đã đến mấy lần rồi, nhưng thật sự là không
tìm được, tìm một người ở trong vườn bách thú của chúng ta thật sự giống như mò
kim đáy bể vậy.”
“Cho tôi xem chút đi, tôi biết được một ít
thông tin về thời gian và địa điểm, đáng lẽ tôi đã cứu được con bồ câu bị
thương lúc tối qua rồi.”
Bảo vệ bất đắc dĩ, có khuyên cô cũng không
nghe, chỉ có thể chuyển màn hình giám sát ra cho cô.
“Màn hình giám sát của camera lưu trữ được một
tuần, cô tự xem đi, ở đây có nút tiến lên và lùi lại.”
Tất cả đều là nhân viên trong vườn, bảo vệ đưa
bàn điều khiển cho Đường Phỉ, còn bản thân đi đến bên cạnh nói chuyện với những
đồng nghiệp sắp tan ca.
Đường Phỉ cũng không từ chối, ngay lập tức tìm
kiếm hình ảnh từ 5 giờ chiều đến 6 giờ chiều ngày hôm qua trên bảng điều khiển.
Trên đường đến đây, cô đã kiểm tra lịch sử trò chuyện chiều hôm qua, thời gian
Lôi Tử vào nhóm là 5 giờ 40 phút, thời điểm bị thương chắc cũng không lâu lắm,
cho dù camera không chụp được hình ảnh kẻ xấu đã làm tổn thương Lôi Tử nhưng
chụp được mặt nghi phạm thì cũng tốt.
Rất nhanh sau đó, Đường Phỉ đã xác định được
hai mục tiêu.
Cả hai đều là đàn ông, một người ăn mặc bảnh
bao, dáng đi có vẻ lưu manh, Đường Phỉ liếc mắt một cái liền xếp hắn ta vào
danh sách tình nghi.
Còn người kia thì ăn mặc bình thường, thậm chí
còn có hơi giản dị, nhưng biểu cảm trên mặt lại hốt hoảng, hiển nhiên rất khác
thường so với các du khách khác, Đường Phỉ xem lại hai lần liền đưa hắn vào
danh sách những người khả nghi.
Sau đó cô tua thời gian đến 4 giờ 30 và không
phát hiện thêm người nào khả nghi nữa.
Sau khi tìm thấy hai người này, Đường Phỉ đã
in ảnh chụp màn hình của hai người lại, gọi cho Tô Châm hỏi về một số ngày mà
anh đã tìm kiếm và vị trí tìm thấy những con chim sẻ.
Đến lúc này thì khối lượng công việc bắt đầu
nhiều, nhưng may là các nhân viên bảo vệ cũng không có việc gì làm, họ vẫn đang
ngồi nói chuyện phiếm bên cạnh cô, Đường Phỉ có thể tìm kiếm bao nhiêu tùy
thích. Thời gian Tô Châm cung cấp không đủ chính xác, nhưng vị trí vẫn rất rõ
ràng, cô xem đi xem lại những đoạn ghi hình của một số địa điểm mà Tô Châm đã
nói, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng cô, giúp cô tìm được một người
trùng khớp với những ảnh chụp màn hình trước đó.
Chính là gã đó!
Mặc dù người đàn ông đó đã thay đổi kiểu tóc
và còn mang kính râm, nhưng tư thế đi lại của người này rất dễ nhận ra, Đường
Phỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra hắn từ trong đám đông.
Cô lần theo tung tích của người đàn ông và
cuối cùng cũng chụp được tấm ảnh hắn ta cầm súng cao su trên tay!
“Tìm được rồi!” Đường Phỉ vui mừng khôn xiết.
Các bảo vệ vừa nghe cô nói như vậy liền lập
tức vây xung quanh: “Á à Tiểu Đường, cô giỏi thật đấy, khó như vậy mà cũng tìm
ra được. Nhìn nè, hắn đang cầm một chiếc súng cao su để săn chim trong tay. Lực
sát thương của loại súng này rất mạnh, nếu như kết hợp với bi thép thì cũng đủ
để đả thương người, nói chi là chim!” Bảo vệ than thở nói.
Đường Phỉ vội vàng hỏi: “Tình huống này có thể
báo cảnh sát không?” “Đương nhiên là có thể! Vườn bách thú là danh lam thắng
cảnh mà, vốn dĩ có một đồn cảnh sát trong vườn, nhưng do số lượng khách du lịch
của năm ngoái giảm dần nên đồn cảnh sát cũng đã rút khỏi đây, nhưng không sao,
hiện tại chúng ta đang ở dưới sự kiểm soát của Sở cảnh sát Thành Đông, đồn cảnh
sát nằm không xa, báo án cũng rất nhanh, chuyện này cứ giao cho chúng tôi.”
Đường Phỉ lại nói: “Không cần đâu, con bồ câu
bị thương hôm qua đang ở chỗ tôi, tôi sẽ mang con bồ câu cùng với đoạn ghi hình
này đi nói với cảnh sát.”
Bảo vệ gật đầu: “Vậy cũng được.”
Đường Phỉ xung phong nhận việc đi báo án cũng
có nguyên nhân, cô vừa đi vừa mở bảng nhiệm vụ đặc biệt.
[ Loại nhiệm vụ: Hoàn thành tâm nguyện của Lôi
Tử: Nhanh chóng về nhà. Xin hỏi bạn có nhận nhiệm vụ hay không? Có / Không /
Chưa ]
[ Loại nhiệm vụ: Hoàn thành tâm nguyện của Lôi
Tử: Đưa kẻ xấu ra trước công lý. Xin hỏi hay không tiếp thu nhiệm vụ? Có /
Không / Chưa ]
Cô chọn có ở nhiệm vụ thứ hai.
Trước khi trình báo sự việc, Đường Phỉ trở lại
chuồng voi, lấy túi rồi mang Lôi Tử theo.
Đồn cảnh sát thật sự cách đó không xa, đi hai
trạm xe buýt đã đến.
“Tôi muốn báo án.”
“Hả? Cô có chuyện gì?” Viên cảnh sát ở quầy lễ
tân hỏi.
Đường Phỉ lấy con chim bồ câu nhỏ từ trong ba
lô ra và mở miếng gạc ra khỏi vết thương ở cánh của nó.
“Đồng chí cảnh sát, nhìn con chim bồ câu này
đi, hôm qua tôi nhặt được nó ở vườn thú, tôi đã hỏi bác sĩ thú y, vết thương
trên cánh là do súng cao su gây ra. Điều này có nghĩa là có người đã dùng súng
cao su để đả thương trong vườn bách thú.”
Vẻ mặt viên cảnh sát lãnh đạm, “Cô còn chứng
cứ nào khác không? Chúng tôi không thể điều tra có phải là do súng cao su gây
ra hay không chỉ dựa trên một con bồ câu bị thương được.” Đường Phỉ lấy ra một
tấm ảnh chụp màn hình giám sát được in ra: “Đây là màn hình giám sát ngày hôm
qua, sau khi tôi nhặt được con chim bồ câu bị thương, còn tấm này là mấy ngày
trước, trên đó có thời gian bác sĩ thú y nhặt được xác chim sẻ gần đó, đây là
danh thiếp bác sĩ thú y của vườn bách thú, nếu cần anh có thể gọi hỏi, các anh
cũng có thể đến trực tiếp vườn bách thú để xác minh màn hình giám sát.”
Viên cảnh sát trả lời cho có lệ: “Được rồi,
sau khi có thời gian chúng tôi sẽ đi xác minh.”
Đường Phỉ cảm thấy hình như cảnh sát không có
hứng thú: “Mong các anh nhanh lên một chút, nếu không sẽ còn có rất nhiều động
vật bị tên này giết chết.”
Viên cảnh sát nhìn cô một cái, lại nhìn thoáng
qua chú bồ câu nhỏ trước mặt cô.
Lôi Tử ngẩng đầu ngồi thẳng, không thể để cho
chị gái xấu hổ.
“Đến xem biên bản báo cáo đi, không ký tên.”
Đường Phỉ đi ra từ đồn cảnh sát, đặt Lôi Tử
vào trong túi xách, ôm nó thở dài: “Aiz, chị cũng muốn đòi lại công bằng cho em
lắm, nhưng mà… chuyện này có thể phải cần chút thời gian.”
Con bồ câu kêu “Cục cục” vài tiếng, cũng không
biết có hiểu hay không.
Nhưng trên đầu nó lại lặng lẽ tăng lên con số
+20.
Ái chà, độ yêu thích của Lôi Tử đối với cô đã
là 45.
Nhưng độ yêu thích này lại khiến cô xấu hổ, dù
sao trong lòng cô cũng biết rằng bản báo cáo này chỉ có tác dụng một lúc, vết
thương của nó cũng dần được hồi phục, đã đến lúc phải đưa nó về nhà. Sau khi về
nhà, Đường Phỉ mở máy tính cẩn thận tìm kiếm một số thông tin về bồ câu đưa
thư. Lần này tra cứu mới biết, thành phố Lâm Thủy cổ đại có truyền thống thuần
hóa chim bồ câu từ xa xưa, là một vùng đất sản xuất chim bồ câu nổi tiếng.
Tháng tới sẽ có một cuộc thi chim bồ câu quốc tế tại thành phố này, tiền thưởng
cho con bồ câu chiến thắng là 100.000 nhân dân tệ! Để tham gia sự kiện, rất
nhiều chủ nhân sẽ lựa chọn bồ câu để huấn luyện, e rằng Lôi Tử cũng sẽ bị đưa
đi tham gia.
Sau khi Đường Phỉ nghĩ về giá trị của con chim
bồ câu nhỏ này, nói thật là cô đã bị sốc.
Nếu đó là một con bồ câu chiến thắng thì nhất
định sẽ đáng giá rất nhiều tiền. Ngoài ra bồ câu nhỏ cũng có nguyện vọng muốn
về nhà, sau một hồi bối rối, Đường Phỉ quyết định mở bảng nhiệm vụ đặc biệt ra,
chọn “Có” ở nhiệm vụ về nhà của Lôi Tử.
Cuối tuần, Đường Phỉ dành chút thời gian đưa
Lôi Tử đi đến hiệp hội bồ câu đưa tin ở thành phố Lâm Thủy.
Lễ tân là một ông lão, ăn mặc giản dị, đeo
kính viễn thị, ngồi trên chiếc ghế mây, đang viết gì đó trên bàn.
“Xin chào.”
Ông lão nghe thấy có người, tháo kính ra một
nửa, nhìn Đường Phỉ bước vào: “Chuyện gì đấy cháu?”