Chú mèo con bình tĩnh trèo trên cây, sau đó... nó không cử động nữa.

"Trời ơi, sao con mèo đó lại can đảm như vậy!"

"Trước đây tôi nghe nói có người rơi vào chuồng hổ, nhưng chưa từng thấy mèo tự ý nhảy vào. Con mèo này mạo hiểm thật!"

"Ơ, tại sao con mèo con đó trèo trên cây rồi không chịu xuống vậy chứ?"

"Ha ha ha ha, có phải cuối cùng mèo con cũng ý thức được mình nhảy vào địa bàn của hổ, nên sợ hãi run lẩy bẩy rồi không?"

"Con mèo này... sợ độ cao sao?"

Ngay khi mọi người ngẩng đầu nhìn con mèo, họ lại thấy con hổ con đang ngồi trên mặt đất đột nhiên cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Nó đứng dậy.

Nó liếc nhìn hòn non bộ phía sau mình một cái.

Sau đó trèo lên hòn non bộ!

Khán giả có mặt tại đó liên tục hét lên.

"Trời ạ, hổ phát hiện ra con mèo đó rồi! Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ!"

"Có phải con hổ đang rất đói bụng đúng không? Hễ thấy thứ gì có thể ăn được thì nó lập tức đi tới đó!"

"Thật đáng sợ, con mèo phải làm sao đây?"

"Mẹ ơi, chú mèo con đó sẽ bị con hổ ăn thịt sao?"

"Xong rồi, thôi xong rồi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện! Mặc dù nhìn con hổ có vẻ rất nhút nhát, nhưng có lẽ con mèo này lành ít dữ nhiều rồi.”

Một con mèo con ngoan như vậy, mọi người cũng không biết tại sao nó lại chui vào trong đó, con mèo đang treo trên cây đã bị dọa sợ tới mức không dám nhúc nhích, cho nên trong nháy mắt, mọi người đều nhìn nó với ánh mắt đầy lo lắng.  Mọi người nhìn chú hổ con từng bước từng bước leo lên núi, mặc dù động tác của nó không nhanh nhưng mỗi bước đi đều rất vững chắc.

Bàn tay cầm thiết bị của Phan Đại Đại khẽ run lên, cảnh tượng này thực sự quá kích động, đến mức tay của anh ấy toát cả mồ hôi.

"Đại Đại, anh mau đến cứu mèo con đi a a a a!"

"Trời ơi, tôi không dám xem nữa! Bật mưa bình luận bảo vệ cơ thể!"

"Không phải đây là kênh động vật sao, sao đột nhiên lại chuyển thành kênh kinh dị thế này!"

"Chất lượng hình ảnh thay đổi đột ngột, tôi tắt màn hình rồi, không dám xem, không dám xem!"

Dưới sự chú ý của mọi người, con hổ con đến dưới gốc cây, sau vài lần thử, cuối cùng nó cũng tìm được một chỗ có thể dừng chân. Nó bắt đầu trèo lên cây từng bước một, rất nhanh sau đó nó đã trèo lên phía sau mèo con, nó ngậm lấy gáy của mèo con và xách nó lên.

Các khách du lịch tại hiện trường phát ra những tiếng la hét a a a.

Cảnh tượng này thực sự quá đáng sợ.

Vốn dĩ mọi người đều đặt hy vọng vào việc con hổ con chỉ leo lên núi chơi, không ngờ nó lại xông thẳng vào mèo con, gay go nhất là nó còn vồ lấy mèo con.

Đó là một con hổ mà!

Hổ có nhút nhát như thế nào thì cũng là thú dữ!

Về phần con mèo, ban đầu khi thấy nó nhảy vào, mọi người còn cho rằng nó rất dũng cảm, nhưng không ngờ nó sợ độ cao, nên cứ bị treo trên cây như vậy mà không dám nhúc nhích.

Bây giờ đối mặt với một con hổ, đương nhiên là nó không có một chút sức lực nào để chống đỡ.

Ngậm mèo con trong miệng, chú hổ con đi từng bước cẩn thận từ trên cây đi xuống, rồi lại từng bước từng bước xuống núi.

Mọi người đang nín thở chờ đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cuối cùng từ hòn non bộ, con hổ con nhảy xuống và tiếp đất một cách vững vàng, âm thanh thở hổn hển của nó vang lên tại hiện trường.

Tiếp theo... Sợ là sắp xảy ra một cảnh tượng đẫm máu.

Có những đứa trẻ sợ đến mức sắp khóc, ba mẹ cũng định mang bọn trẻ rời khỏi đây, để đỡ phải chứng kiến ​​cảnh săn mồi đẫm máu này.

Hổ thả mèo ra, sau khi mèo con đáp xuống đất, uyển chuyển bước hai bước, trông dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó, mèo con ngồi trên mặt đất, còn con hổ ngồi trước mặt nó, con hổ và con mèo chỉ im lặng nhìn nhau như thế.

Dưới tình huống này, Phan Đại Đại cực kỳ lo lắng, anh ấy hoàn toàn không hiểu nổi cảnh tượng này.

Cơn mưa bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng rất điên cuồng.

"Trời ạ, tôi đang xem cái gì thế này!"

"Tôi điên rồi sao, hay là thế giới này ảo mất rồi? Bây giờ hai chúng nó đang giao tiếp với nhau à?"

"Mèo con à, mau chạy đi!"

"Đều là mèo cam, chẳng lẽ là đang giao lưu sao? 2333!"

"Tại sao tôi nghĩ con hổ cũng có vẻ sững sờ thế?"

"Không phải, không phải, đó không phải là vẻ mặt sững sờ, tôi có thể nhìn ra cảm giác của một con thú dữ khi nhìn thấy thức ăn!"

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, con hổ con duỗi hai chân trước ra, thút thít một tiếng rồi ôm lấy mèo cam vào trong lòng, ôm mãi không chịu buông ra.

Rõ ràng, mèo cam cũng muốn vùng vẫy, nhưng vì bị hổ ôm chặt nên nó cũng đành chịu.

Ngay lập tức, cơn mưa bình luận càng trở nên điên cuồng hơn.

"A a a, con hổ ra tay rồi, mèo con à, em mau chạy đi!"

"Không dám xem nữa, không dám xem nữa!"

"Vừa rồi con hổ mới kêu lên sao? Mặc dù tiếng kêu rất đáng yêu, nhưng dù sao thì nó cũng là thú dữ, có lẽ nó muốn cắn mèo con."

"Ôm, nó ôm rồi sao? Ồ, đúng vậy, sau khi loài mèo tóm được con mồi, nó đều muốn chơi đùa một chút."

"Có phải chỉ có tôi là người duy nhất nghĩ con hổ đó thực sự thích mèo không?"

"Tôi cá là, nhiều nhất là nửa phút nữa, con hổ đó sẽ bắt đầu cắn xé mèo con cho mà xem!"

"Sao vẫn chưa có ai ở đó vậy! Không có ai trông chừng một con mèo nếu nó chui vào trong sao?"

"Nhân viên mau vào cứu mèo con đi!"

Đường Phỉ cũng đến vườn thú dữ khi nghe tin, cô cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ. Túng Bảo đang ôm Cầu Cầu và không muốn buông ra, Cầu Cầu không còn cách nào khác ngoài việc cam chịu bị nó ôm vào lòng.

Túng Bảo cũng muốn dựa đầu vào Cầu Cầu, nhưng Cầu Cầu không thể chịu đựng được nữa, nó đưa chân ra chạm vào cằm của Túng Bảo.

Có nghĩa là bảo nó không muốn đến gần.

Sau đó, phản ứng của những khách du lịch xung quanh là: "Trời ơi, mèo con biết mình đang gặp nguy hiểm! Nó đang muốn chống lại đấy!"

"Cuối cùng mèo con cũng phản ứng lại rồi đúng không? Đây là để chống cự lại con hổ sao?"

"Trời ơi, đáng sợ quá đi mất!"

Đường Phỉ che mặt...

Hình ảnh này thật sự là...

Lúc này, Cầu Cầu đang nổi nóng và phát ra những tiếng gầm giận dữ, cảnh cáo Túng Bảo không được lại gần. Nhưng... Túng Bảo lại nghiêng về phía đầu của nó và dụi đầu vào đầu nó.

Mọi người hoàn toàn sững sờ trước hành động này!

A a a, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy!

Phan Đại Đại nhìn thấy Đường Phỉ trong đám đông, như thể đã tìm thấy một vị cứu tinh và thế là anh ấy vượt qua dòng người: "Đường Phỉ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có một con mèo nhảy vào? Con mèo này đang ở cùng với con hổ, tôi sợ là không ổn, phải không?”

Đường Phỉ lắc đầu: "Không sao đâu, Túng Bảo có bạn chơi cùng cũng tốt."

Vẻ mặt Phan Đại Đại khiếp sợ: "Bạn... bạn chơi cùng? Chẳng phải là đồ ăn sao?"

Đường Phỉ liếc nhìn anh ấy: "Sao có thể là đồ ăn được! Anh không thấy hai bọn nhóc đang chơi rất vui vẻ sao?"

Phan Đại Đại nhìn sang con hổ và con mèo với vẻ mặt tam quan sụp đổ.

Cơn mưa bình luận lại càng điên cuồng hơn.

"Vừa rồi là giọng nói của chị gái! Oa, giọng nói hay quá!"

"Bạn chơi cùng... Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Làm ơn nói cho tôi biết là tôi không nghe nhầm đi! Thì ra mèo con lại là bạn bè của con hổ!"

"Mèo: Chắc là tôi bị thao túng tâm lý rồi... Tôi bị một con hổ coi như bạn chơi cùng, tôi lại còn đồng ý với nó nữa chứ."

"Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu."

"Điều tôi quan tâm là, giọng điệu của chị gái khi nói về hai đứa nhóc thật là ngọt ngào!"

"6666, quả là một loạt bất ngờ, cho nên, con mèo cam đó chui vào tường là để... tham quan đoàn phim* sao?"

(*Nguyên văn Tham ban [探班]: Một đoàn làm phim đang quay phim, không phải người của đoàn nhưng lại đến thăm đoàn, hoặc quan sát bọn họ diễn, chế tác.) ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Ha ha ha ha ha, tôi không xong rồi, vậy là con mèo cam chui vào để đi xem chú hổ con đang đón khách ở vườn bách thú!"

"Tam quan của tôi hoàn toàn thay đổi rồi, chuyện này... Thật sự là không thể nào!"

Trong nháy mắt, những bạn nhỏ bị dọa sợ đến mức sắp khóc cũng cảm thấy màn tương tác giữa mèo con và hổ con rất đáng yêu.(Ứng dụng TY T)

"A a a, mẹ ơi, con muốn vào chơi cùng hổ con!"

"Hổ con và mèo con là bạn tốt sao?"

"Ơ, mẹ ơi, chẳng lẽ hổ con đánh không lại mèo con sao?"

Tam quan của các bà mẹ cũng sụp đổ, không biết nên giải thích thế nào.

Đường Phỉ cũng không ngờ rằng Cầu Cầu lại đến vườn bách thú nhanh như vậy, cũng không ngờ nó lại lợi hại như vậy, có thể tìm cách chui vào núi Hổ.

[Túng Bảo]: Cầu Cầu tới rồi! Thút thít!

[Cầu Cầu]: Buông tôi ra!

[Túng Bảo]: Hức hức!

[Cầu Cầu]: Buông ra rồi nói tiếp!

[Túng Bảo]: Hức hức, lâu rồi không gặp!

[Cầu Cầu]: Meo, nếu không buông ra tôi sẽ cắn cậu đó. Giận dữ.jpg

[Túng Bảo]: Hức hức, không buông!

[Tiểu Phì Thu]: Đây... Đây là...

[Cá koi béo phì]: Đây là... thể hiện tình cảm sao? Khuôn mặt sợ hãi.jpg

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Tôi cũng muốn biết, Cầu Cầu! Ngoan ngoãn ngồi xổm.jpg

[Cầu Cầu]: Được rồi nhóc, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm cậu. Đỏ mặt.jpg

[Túng Bảo]: Không được! Hức hức!

[Cúc cu cúc cu]: ...Cầu Cầu đến rồi, sao Túng Bảo như biến thành một nhân cách khác vậy..

[Cầu Cầu]: Meo meo, cậu đừng ôm chặt như vậy! Tôi thấy nóng lắm!

[Túng Bảo]: Hức hức, không được, không thể để bọn họ chia cắt chúng ta lần nữa.

[Hồng Lư Lư]: Đột nhiên phấn khích.jpg, cho tôi một con mèo đi! Phát ra tiếng gầm.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play