Lần trước ký thỏa thuận với giám đốc, muốn đôn đốc cảnh sát
mau chóng bắt được tội phạm, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì, Đường Phỉ cho
rằng có khả năng việc này bị trì hoãn rồi, không ngờ rằng người này lại dám đến
vườn bách thú một lần nữa.
Xem ra là kẻ đã tái phạm nhiều phần, hơn nữa bây giờ lại
xuất hiện ở vườn bách thú, nói không chừng là đến với mục đích phạm tội một lần
nữa.
Vừa nghĩ đến những loài chim trong vườn bách thú, lại nghĩ
đến ná cao su của đối tượng tình nghi đang ở gần Lôi Tử, trong lòng Đường Phỉ
liền cảm thấy lo lắng.
[Thỏ Thỏ]: @Cúc cu cúc cu, cậu về trước đi, đừng để hắn làm
bị thương nhé!
[Tiểu Phì Thu]: Aaaaa đúng đúng đúng đúng, @Cúc cu cúc cu
cậu đừng đi nữa.
[Trình Tự Viên]: Thỏ Thỏ nói đúng đó, @Cúc cu cúc cu mau tìm
chỗ trốn đi.
[Cúc cu cúc cu]: Hắn ta đã đi qua vườn bách uyển rồi, tiếp
theo sẽ đi đến khu động vật ăn cỏ đó.
[Em gái mắt to]: Cậu đừng lo lắng, tôi đến đây. Tôi sẽ gọi
đàn bồ câu cùng đi.
Lần này, Đường Phỉ càng luống cuống hơn, các con vật trong
vườn bách thú không những không tránh né, ngược lại còn bay đến chỗ nghi phạm,
đây quả thực là quá nguy hiểm rồi!
Cô vội vàng đi đến hướng phát ra giọng nói của Lôi Tử, vốn
dĩ vườn thú dữ cách khu động vật ăn cỏ không xa, cho nên rất nhanh liền có thể
thấy được người đó.
Lúc Đường Phỉ đang đi, cô nhìn thấy em gái mắt to dắt theo
một đàn bồ câu cũng bay về hướng đó.
Cô gấp gáp, bắt đầu chạy bước nhỏ.
“Chết tiệt, lại là con bồ câu chết tiệt mày!”
Đường Phỉ còn chưa đi đến, đã nghe thấy tiếng của người đàn
ông đang chửi bới.
Cô vội vàng chạy qua, chỉ nhìn thấy mấy con bồ câu đang vây
đánh một người đàn ông, trên tay người đó cầm ná cao su, đang chuẩn bị khua tay
bắn trả lại bồ câu thì bị giọng nói mãnh liệt của Đường Phỉ ngăn lại.
“Này, anh đang làm gì thế?”
Người đó nghe thấy âm thanh thì ngoảnh đầu lại nhìn, trong
mắt là sát khí không thể nói rõ.
Đường Phỉ ngây người, người này không phải là Ma Tam, em
trai của Lý Nghệ sao?
A! Đúng rồi, trước kia cô cảm thấy quen mắt nhưng lại không
nhận ra, đó là do thay đổi kiểu tóc.
Lần trước cô nhìn thấy trên camera giám sát, kiểu tóc của
người này giống như kiểu tóc của nhóm HKT, bây giờ lại là đầu húi cua, nên
không nhận ra ngay được.
Lần này, khuôn mặt của người này khớp với người trên camera,
tất cả đều đã sáng tỏ!
Đối phương dường như cũng nhận ra cô, có chút ấn tượng với
cô gái này, vừa nãy chị hắn có nhắc tới hai câu, muốn đuổi người này ra khỏi
vườn bách thú.
“Tôi làm gì thì liên quan đếch gì đến cô!” Hắn ta khàn
giọng.
Đường Phỉ cũng không sợ hắn ta, người này không phải du
khách bình thường, mà là nhân viên của vườn bách thú, cộng thêm liên quan đến
chị của hắn, hắn cũng không dám làm gì.
“Anh là em trai của Lý Nghệ đúng chứ?”
“Tôi cảnh cáo cô, mẹ nó bớt quản chuyện thiên hạ đi! Lượn đi
cho tôi nhờ.” Ma Tam đi lên một bước, bày ra bộ dáng hung thần ác sát.
Đường Phỉ lạnh giọng nói: “Hôm nay anh mà làm bị thương các
loài chim ở vườn bách thú này, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn!”
Trong thời gian cô nói chuyện, đàn bồ câu bay lên tới tấp,
đậu lên cành cây nhưng ánh mắt vẫn tập trung quan sát tất cả đang diễn ra dưới
cây, dường như chỉ cần một xíu gió thổi cỏ lay là sẽ lập tức bay xuống vây đánh
người này.
Đường Phỉ thấy bồ câu đều bay đi hết rồi, sự lo lắng trong
lòng cũng được thả lỏng, hắn ta sẽ không làm hại được bọn nó nữa.
“Cô bị mù à, không nhìn thấy bố mày đây mới là người bị mấy
con chim kia làm hại hả!”
Đường Phỉ không tiếp tục dây dưa nữa: “Anh bị thương thì đến
phòng y tế khám thử đi, chứ đừng có ở khu vực này làm hại các loài chim nữa.”
Ma Tam vẫn còn muốn mắng chửi người, Đường Phỉ lại nói tiếp:
“Sắp đến ngày lãnh đạo tới thị sát rồi, nếu như để phía trên biết được vườn
bách thú của chúng ta xảy ra sự việc này, anh cảm thấy khoản ngân sách này có
được phê duyệt hay không đây? Nếu như bởi vì anh mà không nhận được ngân sách,
anh cảm thấy anh và chị gái anh còn có thể thuận lợi ở lại vườn bách thú này
hay không?”
Cô nói xong liền quay người rời đi. Không cho Ma Tam có thời
gian phản ứng lại.
Ma Tam cho rằng đàn chim vẫn còn muốn tấn công hắn ta, không
ngờ sau khi cô gái này rời đi, đàn chim cũng bay đi theo.
Ngày hôm nay thật sự là mẹ nó xui xẻo! Thật là xui quẩy!
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Aaaaaaaa cuối cùng là như thế nào
rồi? Sốt ruột chết đi được!
[Tiều Phì Thu]: Không cần gấp gáp, tôi tin bọn họ nhất định
sẽ xử lý tốt mà!
[Em gái mắt to]: Tôi đưa đàn bồ câu bay qua đó rồi, đàn bồ
câu vừa nãy trực tiếp vây đánh người đó, có điều không có tạo nên thương tổn gì
cho hắn ta hết.
[Tiều Phì Thu]: À….@Cúc cu cúc cu cậu có bị thương không
thế?
[Cúc cu cúc cu]: Tôi không sao! Thật sự cám ơn mọi người,
vừa nãy nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là chúng tôi bị thương rồi, cũng may chị
gái nhỏ đến kịp!
[Trình Tự Viên]: À! Hóa ra chị gái nhỏ đã đến rồi!
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Aaa, là chị gái nhỏ của tôi
đúng không? Đột nhiên phấn khích.jpg
[Em gái mắt to]: Đúng đúng, chính là chị gái nhỏ của cậu đó.
Dường như chị ấy đã nhận ra người đó là ai rồi, hơn nữa chị ấy cũng nhìn thấy
ná cao su trên tay hắn, cũng không biết là nói cái gì, nói tóm lại bây giờ sự
việc tạm thời ngừng lại rồi.
[Ông lớn]: Là sao, chị gái nhỏ đó sẽ xử lý việc này hả?
[Em gái mắt to]: Sau khi bàn bạc thì chúng tôi quyết định
tin tưởng chị ấy chắc chắn có thể bắt được người xấu! Dù sao chị ấy đối xử với
Cúc cu cúc cu tốt như vậy, nhất định muốn bắt được tên khốn nạn làm cậu ấy bị
thương lúc trước!
[Công Thành Sư]: Tôi rất mong chờ, thật sự là quá giỏi rồi!
[Cúc cu cúc cu]: Ai da, lúc đó khi nhìn thấy chị gái nhỏ đi
về phía chúng tôi, lúc đó tôi quả thật là rất cảm động, tại sao mỗi lần đều là
chị ấy tới cứu tôi chứ? Trước đây lúc bị thương cũng là chị gái nhỏ cứu tôi,
sau này lúc tôi bị người chủ bắt lại cũng là chị ấy cứu tôi, hôm nay tôi xém
chút nữa bị người xấu làm hại, vẫn là chị ấy cứu tôi!
[Tiều Phì Thu]: Cảm động quá à!
[Cúc cu cúc cu]: Tôi quyết định rồi, cứ coi như bây giờ Túng
Bảo quay lại vườn bách thú rồi, tôi vẫn sẽ tham gia cuộc thi bồ câu đưa thư,
lần này tôi sẽ nỗ lực hết mình vì chị gái nhỏ! Đợi giành được giải nhất rồi,
nhất định có thể giúp đỡ được chị gái nhỏ!
[Cá koi béo phì]: Woa, thật là ngầu quá đi!
[Trình Tự Viên]: Ngồi đợi người xấu chịu sự trừng phạt của
pháp luật thôi!
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Nhanh bắt được kẻ xấu xa đê
aaaa!
Sau khi Đường Phỉ rời khỏi hiện trường, cô lập tức đi tới
phòng bảo vệ ở cửa phụ.
Bảo vệ trực ban hôm nay tên là Lý Gia Hổ, anh ấy đang ngồi
trước máy tính xem kịch truyền hình, Đường Phỉ đột nhiên đến dọa anh ấy hết
hồn.
“Cô là ai?” Lý Gia Hổ hỏi.
Đường Phỉ đơn giản kể lại sự việc, Lý Gia Hổ cũng biết được
sự việc có chút nghiêm trọng, lập tức mở camera: “Vị trí mà cô nói chắc là có
một camera, tôi lập tức chuyển qua giúp cô.”
Lý Gia Hổ mở phần mềm lưu trữ camera trong máy tính, kéo qua
tìm cảnh mà Đường Phỉ nói.
“A! Chính là người này!” Ở trên thanh kéo tiến độ, Đường Phỉ
chỉ vào màn hình nói.
Chờ Lý Gia Hổ kéo thanh tiến độ đến trước thời gian Ma Tam
xuất hiện, trong màn hình, Ma Tam đang men theo đường đi về phía trước, đột
nhiên hắn dừng lại.
Dường như hắn nhìn thấy gì đó, sau thời gian lưỡng lự ngắn
ngủi, hắn lấy ra ná cao su và đạn ở trong túi, bắn lên phía trên ngọn cây .
Cứ coi như lúc này Đường Phỉ biết được tin tức đàn bồ câu và
Lôi Tử không bị thương từ trong nhóm chat, nhưng lúc đó cô vẫn rất lo lắng.
Trong hình ảnh không chụp lại được, nhưng dường như trên
ngọn cây có động tĩnh, không bắn trúng, Ma Tam dường như rất bực mình, lại lấy
thêm một viên đạn ở trong túi, tiếp tục bắn lên cây.
Lần này, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Một đàn chim bồ câu từ trước màn hình bay qua, bay về hướng
Ma Tam, dùng mỏ và móng của mình tấn công mặt và cổ của Ma Tam.
Ma Tam bất ngờ không kịp phòng bị, trong nháy mắt không có
sức chống cự, trong màn hình chỉ thấy hắn ta liều mạng giãy dụa, tay quơ loạn
trong không khí.
Chờ Ma Tam khó khăn lắm mới hòa hoãn lại được, chuẩn bị bắt
đầu tấn công thì Đường Phỉ bỗng xuất hiện trong màn hình.
“Ủa, người này không phải là em của Lý Nghệ sao?” Lý Gia Hổ
nhận ra Ma Tam ở trong màn hình.
“Anh biết anh ta hả?” Đường Phỉ có chút bất ngờ.
“Đương nhiên là biết rồi, hắn vừa mới đến, có điều luôn ở
một mình. Tôi có chút ấn tượng với hắn là bởi vì trước đây cũng có du khách
khiếu nại hắn dùng ná cao su bắn chim.”(Ứng dụng TY T)
“Anh nói cái gì? Trước đây đã có du khách khiếu nại rồi sao?
Sau đó anh xử lý như thế nào?” Đường Phỉ hoàn toàn không biết việc này, vội
vàng truy hỏi.
“Lúc đó tôi báo cáo việc này cho giám đốc, nhưng mà giám đốc
cũng không có chỉ thị gì cả, tôi còn tưởng chắc là xử lý xong rồi.”
Đường Phỉ cảm thấy không đúng lắm, lại hỏi: “Là vào thời
gian nào vậy, không có người của cục cảnh sát đến yêu cầu trích xuất camera
sao?”
Lý Gia Hổ lắc đầu: “Không có.”
“Có khi nào là cục cảnh sát tới rồi, nhưng là bảo vệ khác
tiếp đón không?”
“Không đâu, mỗi ngày chúng tôi giao ban đều sẽ thông báo lại
công việc một lần. Nếu như có người của cục cảnh sát tới, tôi nhất định sẽ biết.”
Đường Phỉ đột nhiên cảm thấy bản thân nắm bắt được điều gì
đó rồi.
Trước đây, lúc gặp giám đốc lần đầu tiên cô đã đề xuất ba
điều kiện, giám đốc đều đáp ứng, điều kiện thứ nhất là cải tạo lại chuồng báo,
thứ hai là cải thiện chất lượng thức ăn gia súc, điều kiện thứ ba chính là đôn
đốc cục cảnh sát bắt người xấu.
Hai điều kiện trước cơ bản là đã đạt được rồi, nhưng mà điều
kiện thứ ba, mỗi lần cô hỏi đều nói chưa có manh mối.
Nhưng mà!
Người này lại là em trai của Lý Nghệ, hơn nữa đã ở trong
vườn bách thú từ lâu rồi! Nếu như cục cảnh sát hơi xem trọng một chút, lấy hình
ảnh để tiến hành điều tra, cũng sẽ tra ra người này chính là Ma Tam.
Nhưng mà lại không có tin tức gì.
Cục cảnh sát không phải người đến, không có điều tra, cũng
không có đối chiếu.
Thậm chí, sau đó có du khách khiếu nại, nếu như giám đốc coi
trọng một chút thôi, nhất định sẽ sớm tìm ra manh mối.
Bây giờ, sự việc này luôn trì trệ không có tiến triển, chỉ
có một lời giải thích, đó chính là giám đốc căn bản không muốn thúc đẩy điều
tra việc này.
Vừa nghĩ đến đây, da đầu Đường Phỉ như muốn nổ tung.
“Anh có thể trích xuất một phần camera giám sát này cho tôi
được không?”
Lý Gia Hổ có chút do dự: “Cái này…”
“Sự việc này rất nghiêm trọng, đây là vườn bách thú của
chúng ta, nhưng hắn ta không phải là lần đầu tiên dùng ná cao su bắn chim,
trước đây du khách cũng có khiếu nại với giám đốc rồi, kết quả thì sao, sự việc
thế này vẫn cứ xảy ra. Nếu như lần này vẫn bỏ qua như vậy, nếu như vụ bê bối
này bị lộ ra ánh sáng, vườn bách thú của chúng ta còn có thể làm ăn được sao?”
Lý Gia Hổ nhớ lại lần đầu tiếp nhận sự khiếu nại của du
khách cũng cảm thấy rất tức giận, anh không thể ngờ được rằng, giám đốc không
để sự việc anh đề xuất ở trong lòng, còn dung túng cho người này tiếp tục làm
loạn ở vườn bách thú.
“Được rồi, để tôi đưa cho cô, mong rằng cô sớm ngày khiến
cho hắn chịu trừng phạt.”
Thật ra, dựa theo quy tắc công tác bảo an của vườn bách thú,
Lý Gia Hổ không thể làm như vậy.
Nhưng mà trong nháy mắt đó, có rất nhiều nỗi ưu tư ập đến,
anh cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Cô gái trước mặt có một loại thiên phú rất kỳ lạ, mặc dù
nhìn cô còn rất trẻ, nhưng mà ánh mắt kiên định, nói chuyện có đầu có đuôi,
quan trọng nhất là, trong sự việc này có một thân chính nghĩa, trong nháy mắt
làm cho anh không thể coi thường, cũng cảm thấy cô lấy được đoạn camera này sẽ
phát huy hiệu quả của nó.
Đường Phỉ thấy đối phương phối hợp, thuận tiện trích xuất cả
đoạn camera Ma Tam bắn ná cao su ở gần vườn voi lần trước.
Hai đoạn camera giám sát này, cộng thêm chẩn đoán của bác sĩ
thú y Tô Châm lúc đó, Ma Tam chính là người xấu dùng ná cao su bắn chim của
vườn bách thú.
Tiếp theo, Đường Phỉ lập tức đi đến đồn công an gần vườn
bách thú. Lần này cô khá là may mắn, cảnh sát nhân dân lần này tiếp đón cô
không qua loa chút nào, sau khi nghe cô kể sự việc này, lập tức làm ghi chép
cho cô, cũng tiếp nhận chứng cứ mà cô cung cấp.
“Cô Đường, cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý
chuyện này, khi nào có kết quả xử lý, tôi sẽ thông báo với cô đầu tiên.”
“Tốt quá rồi!” Cuối cùng Đường Phỉ cũng có thể thở phào nhẹ
nhõm.