Oa, chức năng gói biểu
tượng cảm xúc!
Đường Phỉ nhanh chóng
mở nhóm và quả nhiên, cửa sổ trò chuyện không còn là khung nhập liệu đơn giản
nữa mà còn có thêm một tùy chọn biểu tượng cảm xúc.
Cô nhấp vào, hệ thống
đã cung cấp một vài biểu tượng cảm xúc mặc định, những biểu tượng cảm xúc này
cũng giống với các biểu tượng cảm xúc có trong WeChat thông thường của cô.
Ngoài ra còn có một dấu cộng, sau khi nhấp vào có thể thêm gói biểu tượng cảm
xúc do mình tùy chỉnh.
Tốt quá rồi!
Có chức năng này thì
cô có thể trêu chọc các con vật trong nhóm rồi.
Chỉ là bây giờ đã muộn
quá rồi.
Ngày mai hãy nói.
Ngày hôm sau, điều mà
Đường Phỉ quan tâm nhất chính là lượng khách du lịch tại Vườn bách thú Hâm Hâm.
Vấn đề này liên quan
đến việc Túng Bảo có thể về nhà suôn sẻ hay không.
Cô đến sở thú từ sáng
sớm, sau khi hoàn thành tất cả các công việc hàng ngày trước thời hạn, cô đến
cổng chính và chờ đợi.
Gần cổng vườn bách thú
Hâm Hâm có một quảng trường, tầm nhìn cũng không tệ, bình thường cô sống ở khá
gần cửa phụ nên sau khi đến đây làm việc thì vẫn chưa có thời gian đến quảng
trường để ngắm nhìn.
Quảng trường lúc này
vắng vẻ không một bóng người, thỉnh thoảng có một chiếc xe buýt chạy ngang qua,
trên đó cũng chỉ lác đác vài người, nhưng sau khi xuống xe, mọi người đều rẽ
sang hướng khác. Chắc chỉ là những cư dân sống gần đó.
Trái tim của Đường Phỉ
đột nhiên nhảy lên, chẳng lẽ không có khách du lịch đến sao?
Không, không, có lẽ là
không, hôm nay là chủ nhật, lại còn trong kỳ nghỉ hè, cho dù hôm qua không có
tuyên truyền, cũng không hẳn là không có khách du lịch.
“Bác ơi, bình thường
vườn bách thú của chúng ta khi nào mới bắt đầu có khách vậy ạ?” Đường Phỉ đi
tới cổng, nói chuyện phiếm với bác Phùng gác cổng.
Bác Phùng đã làm việc
ở vườn bách thú Hâm Hâm lâu hơn Lưu Học ở cửa phụ rất nhiều, bác ấy cũng là một
trong số ít nhân viên của vườn bách thú làm việc từ thời vườn bách thú Lâm Thủy
vừa mới mở cửa cho đến tận bây giờ.
Bác Phùng vẫn luôn rất
khách sáo đối với người trẻ: "Cháu là người mới tới đúng không?"
Đường Phỉ gật đầu:
"Vâng ạ."
"Gần đây, vườn
bách thú của chúng ta kinh doanh không được tốt, mỗi ngày cũng không có nhiều
khách du lịch. Lúc này, vườn cũng vừa mới mở cửa, ước chừng khoảng một tiếng
nữa mới có khách du lịch đến."
Một tiếng sau khi vườn
mở cửa mới có khách du lịch đến...
Việc kinh doanh này
thật sự quá ế ẩm.
Đường Phỉ tìm một chỗ
ngồi ở cửa và chờ đợi.
“Cô gái nhỏ, cháu
không cần đi làm sao?” Bác Phùng tò mò hỏi.
"Vâng, hôm nay
cháu không có việc gì phải làm."
"Vậy cháu đến đây
chờ cái gì?"
"Cháu... Cháu chờ
khách du lịch, cháu muốn xem xem hôm nay có bao nhiêu khách du lịch."
Bác Phùng cảm thấy cô
gái nhỏ này khá là thú vị, hình như cũng là nhân viên của vườn bách thú, đối
với tình hình kinh doanh của vườn bách thú cũng rất nhiệt tình, thậm chí còn
đến đây để chờ khách du lịch.
Bác ấy tốt bụng khuyên
nhủ: “Cô gái nhỏ, đừng chờ nữa, chờ một ngày cũng không có bao nhiêu người đâu,
cháu đi làm chuyện nên làm đi.”
Bác ấy đã làm công
việc gác cổng hơn hai mươi năm, hàng ngày không làm gì khác ngoài việc chờ đợi
khách du lịch.
Khi khách du lịch vào
cổng, bác ấy sẽ kiểm tra vé, có vấn đề gì thì sẽ giải đáp một chút, chỉ thế
thôi.
Trong những năm này,
tình hình kinh doanh của vườn bách thú ngày càng xuống cấp, lẽ ra ở tuổi bác ấy
đã có thể nghỉ hưu rồi, nhưng bác ấy vẫn ở lại đây, đây là nhà của bác ấy,
người bạn cũ của bác ấy, những người bạn động vật, thậm chí cả một số người bạn
khách du lịch đã quen biết nhiều năm, khiến bác ấy bận lòng không muốn buông.
Vừa chờ đợi, Đường Phỉ
vừa lo lắng lướt xem chủ đề trên Weibo.
Mức độ phổ biến của
chủ đề từ vị trí 15 của tối hôm qua đã tăng đến vị trí thứ 10. Mức độ phổ biến
có thể nói là khá tốt, nhưng trong lòng cô vẫn không vững tâm, liệu kế hoạch
một nghìn lượt khách có thực sự hoàn thành được hay không.
Đường Phỉ lại đến
phòng vé để tìm hiểu một chút, để thống kê số lượng khách du lịch mỗi ngày và
đánh dấu thời hạn hiệu lực của vé, vé mỗi ngày sẽ được đóng dấu với thời gian
trong ngày, các số trên vé là các số liên tiếp và Đường Phỉ đã viết ra số của
tấm vé đầu tiên.
"Chị ơi, em cũng
là nhân viên chăm sóc của vườn bách thú, em tên là Đường Phỉ, khi nào bán hết
một nghìn vé, chị có thể nói cho em biết được không? Em sẽ có mặt ngay tại
cổng." Đường Phỉ thảo luận với chị nhân viên bán vé.
Chị ấy cũng rất nhiệt
tình, lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề! Nhưng mà... Dựa vào lượng khách
du lịch đến tham quan trước đây, chắc hôm nay không có đến một ngàn người đâu,
đủ năm trăm người thì cũng không tệ rồi. Nếu đến, chị sẽ gọi em."
“Vậy cảm ơn chị nhé.”
Đường Phỉ nở nụ cười đáng yêu.
Khi bác Phùng nhìn
thấy cô trở lại, bác ấy lại muốn nói cô không cần phải đợi.
Chợt thấy một đàn bồ
câu bay ngang qua cổng chính của vườn bách thú.
"Ha ha, gần đây
vườn của chúng ta có hơi thú vị, hình như đám chim bồ câu hoang dã này tìm được
đồ ăn trong vườn bách thú rồi."
Đường Phỉ cũng ngẩng
đầu lên nhìn, một con bồ câu nhỏ đang bay phía trước và một đàn bồ câu đang bay
theo sau. Dường như chúng đang giám sát, nhưng cũng giống như đang bảo vệ.
Chim bồ câu nhỏ bay
không cao lắm, nhưng tư thế bay của nó cực kỳ tốt và tốc độ cũng rất nhanh. Khi
đến cổng, nó khẽ điều chỉnh phương hướng, Đường Phỉ biết đó là Lôi Tử, và hướng
mà có điều chỉnh chính xác là chuồng voi.
Đường Phỉ kìm nén tâm
trạng phấn khích của mình để bản thân không phải kêu lên.
Lúc trước chỉ thấy mọi
người thảo luận trong nhóm, nói đàn bồ câu hoang dã đang huấn luyện cùng Lôi
Tử, nhưng cô chưa từng thấy qua, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên đàn bồ câu phía
sau đang bảo vệ Lôi Tử.
Cô thật sự rất cảm
động!
Cũng may hôm nay sau
khi dọn chuồng voi xong, cô vẫn đặt nước và thức ăn cho đàn bồ câu ở chân
tường, nhất định phải thưởng cho đám thiên sứ nhỏ đã bảo vệ Lôi Tử mới được!
Bác Phùng có vẻ rất
xúc động: “Ôi, đã nhiều năm như vậy rồi, bác không thấy đàn bồ câu ra vào vườn
bách thú.”
Đường Phỉ: "Sao
vậy ạ? Trước đây, vườn bách thú của chúng ta có một đàn bồ câu sao?"
"Không! Trước
đây, vợ bác từng bán thức ăn cho chim bồ câu trong vườn bách thú, ngay tại
quảng trường này. Thực ra, những con chim bồ câu đó là bồ câu hoang. Chúng tự
bay đến đây, ăn no thì bỏ đi. Sau này, vợ bác không bán được nữa, khách du lịch
của vườn bách thú càng ngày càng ít, không có ai cho bồ câu ăn, nên những con
bồ câu đó cũng không đến nữa.”
"À... Thì ra là
vậy."
"Được rồi, cô gái
nhỏ, cháu nên quay lại đi..." Bác ấy đang định thuyết phục, lại nhìn qua
đầu Đường Phỉ, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe buýt gần nhất.
“Ơ?” Bác Phùng có một
chút lờ mờ.
Đường Phỉ cũng nhìn
theo ánh mắt của bác ấy và nhìn về hướng xe buýt.
Đây là một chiếc xe
buýt gần như đầy ắp.
Hai người họ nín thở
cùng lúc, muốn nhìn đám người sau khi xuống xe sẽ đi nơi nào.
Sau khi xe buýt dừng
lại, mọi người xuống xe, ngoại trừ một vài hành khách đi theo hướng khác, những
người còn lại đều đi về phía cổng vườn bách thú.
“A a a a, những người
này đều là khách du lịch hôm nay sao?” Đường Phỉ kích động không thôi, cuối
cùng đợt khách thứ nhất hôm nay cũng đến rồi! Hơn nữa, xem ra số lượng còn rất
nhiều!
Bác Phùng gác cổng
nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua tình huống như thế, nhưng lúc này bác
ấy cũng không giấu được sự kích động.
"Đã nhiều năm
rồi... Đã nhiều năm chưa từng thấy xe buýt đến vườn bách thú đông như
vậy!"
Đường Phỉ đếm, chiếc
xe buýt chuyến này đã mang theo bốn mươi khách du lịch. Ngoài năm bạn nhỏ được
miễn phí thì vẫn còn ba mươi lăm khách du lịch khác.
Nhưng không chỉ có một
tuyến xe buýt thông đến vườn bách thú.
Đường Phỉ lại kiên
nhẫn đợi một chiếc xe buýt công cộng khác, lần này người ít hơn một chút, bởi
vì tuyến xe buýt này không đi qua tuyến đường trung tâm thành phố, nhưng vẫn có
hơn chục khách du lịch!
Ngay sau đó, còn có
rất nhiều xe riêng dừng lại ở quảng trường trước cổng vườn bách thú.
Do khi Vườn bách thú Hâm
Hâm được xây dựng, tỷ suất phổ biến của xe riêng không cao như thế, về sau,
hoạt động kinh doanh của vườn bách thú dần sa sút nên từ trước đến nay Vườn
bách thú Hâm Hâm đã không quy hoạch được một bãi đậu xe chính thức, vậy nên
quảng trường vốn là nơi để khách du lịch nghỉ ngơi đã biến thành bãi đậu xe.
Đường Phỉ để ý, ngay
sau khi chiếc xe buýt thứ hai đỗ vào trạm, một số xe riêng cũng lái vào quảng
trường cùng lúc đó.
Lúc này, bác Phùng
đang bận kiểm tra vé cho khách du lịch, Đường Phỉ cũng không rảnh rỗi, cô cũng
hỗ trợ kiểm tra vé.
Sau khi kiểm tra xong
đợt khách du lịch này, bác Phùng hơi xúc động nói: "Cô gái nhỏ, vận may
của cháu thật sự không tệ, lượng khách du lịch như thế này chỉ có Tết Nguyên
Đán mới có thể so sánh được!"
Đường Phỉ tính toán tốc
độ, hoàn thành mục tiêu ngày hôm nay hoàn toàn không có vấn đề gì!
Chỉ sau khi hoàn thành
mục tiêu, cô mới có thể đến gặp giám đốc để làm tròn lời hứa.
Vì vậy, trong lúc thấp
thỏm chờ đợi, cô lấy điện thoại ra mở nhóm chat.
[Cúc cu cúc cu]: Hôm
nay tôi đi tập về rồi đây!
[Tiểu Phì Thu]: Chà,
cừ quá đi! @Cúc cu cúc cu hình như hôm nay cậu về muộn hơn hôm qua một chút.
[Cúc cu cúc cu]: Đúng
rồi, hôm nay chúng tôi bay xa hơn lần trước rất nhiều, các anh chị em chăm sóc
cho tôi rất tốt.
[Tiểu Phì Thu]: Độ khó
bắt đầu tăng lên rồi! Tuyệt lắm!
[Em gái mắt to]: Vừa
rồi tôi tuần tra một vòng, cũng tình cờ thấy một đàn bồ câu đang hộ tống Cúc cu
cúc cu về nhà. Thực sự rất là tuyệt luôn!
[Tiểu Phì Thu]: @Em
gái mắt to, sau khi tuần tra, cậu thấy lượng khách du lịch như thế nào?
[Em gái mắt to]: Có lẽ
vẫn còn sớm nên chưa có nhiều khách du lịch, nhưng dường như nhiều hơn bình
thường một chút.
[Tiểu Phì Thu]: A...
Nhiều hơn một chút... Vậy, vậy cũng tốt, cuối cùng cũng có ích.
[Trình Tự Viên]: Chúng
ta đã cố gắng hết sức rồi, còn kết quả như thế nào thì phải kiên nhẫn chờ đợi,
có lẽ mọi người vẫn chưa đến đấy.
[Thỏ Thỏ]: Mọi người
là tuyệt nhất! Nỗ lực của mọi người nhất định sẽ được đền đáp! Nắm tay. jpg
[Công Thành Sư]: !!!
[Tiểu Phì Thu]: !!!
[Giúp tôi lên ngôi
vua]:!!!
[Trình Tự Viên]: A a a
a, sao cậu làm được thế, cậu có thể gửi biểu cảm kìa!
[Thỏ Thỏ]: Sao vậy,
các cậu không gửi được à?
[Ông lớn]: Gửi kiểu gì
thế!!! Mau chỉ cho chúng tôi đi @Thỏ Thỏ!!
[Thỏ Thỏ]: Bên cạnh
khung nhắn có tùy chọn biểu tượng cảm xúc đấy. Cười mỉm.jpg
[Cá koi béo phì]: Ở
đâu thế! Tôi cũng muốn có!! Tôi vẫn chưa tìm thấy nó!
[Công Thành Sư]: Tôi
cũng chưa tìm được.
[Trình Tự Viên]: Khó
quá vậy!
[Thằng nhóc xinh nhất
thôn]: Hì hì, tôi tìm được rồi! Nhếch miệng cười. jpg
[Em gái mắt to]: Trông
vui quá! Cười lớn. jpg
[Tiểu Phì Thu]: Các
cậu tìm thấy rồi cũng không nói cho tôi một tiếng, em bé đáng thương.jpg
[Giúp tôi lên ngôi
vua]: A a a a thú vị quá! Hoa hồng. jpg
Đường Phỉ nhìn biểu
tượng cảm xúc của hệ thống đầy trên màn hình, trong phút chốc trở lại phong
cách hội họa của hơn mười năm trước.
Cô bắt đầu nghiên cứu
làm thế nào để nhập những biểu tượng cảm xúc meme được lưu trong điện thoại di
động của mình.
Nói chuyện mà không có
meme, xứng đáng không có bạn bè!
Có rồi!
Cô là một bà hoàng về
biểu tượng cảm xúc đấy! Có đủ các loại biểu tượng cảm xúc hài hước được lưu trữ
trong điện thoại.
Cô đã tìm một vòng,
nhập biểu tượng cảm xúc vào điện thoại của mình và chính thức bắt đầu màn trình
diễn của mình trong nhóm trò chuyện vườn bách thú.
[Thằng nhóc xinh nhất
thôn]: Phát hiện này của Thỏ Thỏ thật thú vị!
[Thỏ Thỏ]: Thật sao?
Ha ha. Ngoan ngoãn ngồi xổm. jpg
[Thằng nhóc xinh nhất
thôn]: A a a a! @Thỏ Thỏ, sao biểu tượng cảm xúc của cậu lại to và đẹp như thế,
tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!
[Thỏ Thỏ]: Bạn nhỏ, mẹ
khuyên con nên đặt điện thoại xuống và ghi nhớ từ vựng đi.jpg
[Tiểu Phì Thu]: A a a a,
@Thỏ Thỏ cậu làm thế nào vậy??
[Công Thành Sư]: Mau
giao nộp biểu tượng cảm xúc của cậu ra đây, không thì tôi sẽ khà khà khà.(Ứng dụng TY T)
[Thỏ Thỏ]: Đột nhiên
đánh người.jpg
[Em gái mắt to]: Tôi
cũng muốn gói biểu tượng cảm xúc của Thỏ Thỏ, làm như thế nào vậy!!!
[Cá koi béo phì]: A!
Tôi phát hiện có thể lưu các biểu tượng cảm xúc mà Thỏ Thỏ đã gửi! Ngoan ngoãn
ngồi xổm.jpg
[Cầu Cầu]: Vui quá đi,
tôi cũng muốn chơi. @Thỏ Thỏ cậu có thể gửi nhiều hơn không? Ngoan ngoãn ngồi
xổm.jpg
[Thỏ Thỏ]: Tôi không có nhiều biểu tượng cảm
xúc ở đây. Tôi gần như là một con meo vô dụng.jpg
[Cầu Cầu]:!!!!! A a a
a a, tôi muốn cướp Thỏ Thỏ quá!!!