[Cá koi béo phì]:……
[Giúp tôi lên ngôi vua]: Ha ha ha ha ha, cậu bạn này hài hước thật đấy! Thật là buồn cười! Lần này không phải va chạm tên, mà là va chạm màu sắc.
[Hồng Lư Lư]: Nào nào, mọi người nói tôi nghe đi, tôi cần phải làm gì? Tôi có thể biểu diễn tiếng hét, cũng có thể đá phân ra bên ngoài đấy!
[Lập trình viên]: @Hồng Lư Lư nghe thật đáng sợ, hay là cậu đừng tham gia nữa được không….
[Tiểu Phì Thu]: @Hồng Lư Lư có màn biểu diễn nào đáng yêu một chút không?
[Hồng Lư Lư]: Đáng yêu à, hừm, có lẽ tôi không am hiểu mấy cái này lắm…..
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: @Hồng Lư Lư vậy cậu am hiểu cái gì?
[Hồng Lư Lư]: Mấy cái như là đá vào cẳng chân trước nè, đá vào cẳng chân sau nè, nhảy lấy đà tại chỗ nè,... vv
[Tiểu Phì Thu]: Nghe nói có khách du lịch tương tác trong khu động vật ăn cỏ của các bạn đúng không?
[Hồng Lư Lư]: Đúng rồi đó~~
[Tiểu Phì Thu]: Ngưỡng mộ quá trời…. Có điều cậu đừng doạ các bạn nhỏ nhé…..
[Hồng Lư Lư]: Um~~
[Tiểu Phì Thu]: Nếu như cậu ngoan một chút, lúc các bạn nhỏ đến gần cậu, cậu hãy giữ nguyên nụ cười nhé, đưa cho cậu cái gì thì cậu ăn cái đấy, như vậy người khác sẽ thấy cậu rất đáng yêu đó!
[Hồng Lư Lư]: Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ thử xem sao.
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Cố lên cố lên!
Các loài động vật đột nhiên tìm được mục tiêu, đều rất hưng phấn, lại cứ trò chuyện đến tận đêm khuya.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra thuận buồm xuôi gió như vậy, Phan Đại Đại đã gặp vấn đề trước khi tiến hành tuyên truyền.
Do độ hot của anh trai gấu mèo, có không ít streamer dấn thân vào con đường livestream động vật.
Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là livestream về các loài thú cưng đáng yêu như chó mèo, lúc tuyên truyền chương trình phát sóng của Phan Đại Đại, các fan hâm mộ còn không có phản ứng gì, ngược lại những người bạn đồng hành lại bắt đầu cười nhạo nhau trước.
“Ha ha ha ha, chuyện bản quyền lần trước của Phan Đại Đại đã được giải quyết chưa nhỉ?”
“Tôi đột nhiên phát hiện ra ngành công nghiệp của chúng ta thật sự rất tàn khốc, nếu một người từng nổi tiếng trên mạng muốn tìm lại độ hot ngày xưa, đúng là khó như lên trời.”
“Lại chả thế, người ta vì muốn trở nên nổi tiếng mà liều mạng biết bao!”
“Các cậu nói thế mà không thấy có lỗi với lương tâm sao? Tôi lại cảm thấy sự cố gắng của cậu ấy vô cùng chăm chỉ, người ta là vì thua keo này bày keo khác, đến cái nơi như sở thú cũng đi rồi, đổi lại là các cậu, các cậu có làm được đến mức đó không?”
“Được, được, được, là bọn tôi không đúng, không nên cười nhạo cậu ấy. Nhưng có điều vẫn thấy buồn cười ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha, tôi cũng không nhịn cười được nữa rồi, chắc phải đường cùng lắm mới đến sở thú để livestream.”
“Dùng tính mạng để suy diễn cái gọi là bắt chước một cách vụng về. Anh trai gấu mèo là người đầu tiên thành công, livestream hậu trường của rạp xiếc, mở ra thời đại của chuyên mục livestream động vật, bây giờ là giai đoạn mọi người đổ xô theo hết, cứ chờ đấy mà xem, thể loại này không có vị trí xác định trên thị trường, những chương trình livestream không có điểm sáng sớm muộn gì cũng sẽ bị thị trường đào thải mà thôi.”
“Khi nào livestream bắt đầu thì nói với tôi một tiếng nhé, tôi nhất định sẽ ủng hộ.”
“Tôi cũng thế, dù sao cũng chỉ có lướt lướt vài cảnh thôi. Đừng có làm sân khấu quá vắng vẻ đấy nhé.”
“Không biết sẽ livestream những cảnh gì nhỉ?”
“Cảnh gì thì tôi không biết, nhưng có thể là một cảnh tượng có mùi.”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha!”
Phan Đại Đại nghe thấy những lời này lại không hề thấy dao động chút nào, tốt xấu gì anh cũng là người từng nổi tiếng trên mạng, sự nghiệp livestream chuyên nghiệp của anh ấy đầy thăng trầm, dường như kiểu mỉa mai này đã xảy ra với anh như cơm bữa.(CaibapxTYT)
Anh ấy chỉ tiếc rằng, những thảo luận này chỉ là ở trong nhóm nội bộ. Những điều này mà thảo luận trong livestream công khai trên weibo thì tốt biết mấy, còn có thể mang đến cho anh ấy sức nóng rất lớn.
Thật đáng tiếc, những người nổi tiếng trên mạng thường mỉa mai bằng cách đóng cửa thảo luận nội bộ, những bản ghi âm cuộc trò chuyện này là do bạn bè gửi cho anh ấy.
Phan Đại Đại: Đừng để tâm.
Bạn: Sao thế? Cậu không tức giận à?
Phan Đại Đại: Tức cái gì, lần này tôi nhất định có thể nổi tiếng.
Bạn:……
Ngày livestream, Đường Phỉ vẫn duy trì nhịp điệu trước đó, dậy sớm đưa Lôi Tử ra ngoài huấn luyện.
Vì vậy, cô buộc phải ra khỏi nhà trước 6 giờ mới được, như vậy mới có thể lên chiếc xe buýt đầu tiên đến một thị trấn xa hơn, sau khi thả Lôi Tử đi, lại ngồi lên xe quay về.
Đợi đến lúc cô về đến nơi thì đã gần 8 giờ, Lôi Tử cũng đã trở về chuồng voi rồi.
Cô nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho động vật.
“Sư phụ, cô không cần vội đâu, tôi đã cho Vân Tử và Lôi Tử ăn thức ăn gia súc rồi.”
Lúc này, Đường Phỉ thấy một đàn bồ câu đang bay lượn trên chuồng voi.
Ơ, sao lại có nhiều bồ câu đến vậy nhỉ?
Lúc này, Lôi Tử giương cánh bay về phía đàn bồ câu, gia nhập đội bồ câu lượn vòng, rất nhanh, đàn bồ câu cũng theo Lôi Tử bay về phía chuồng voi.
Vân Tử cũng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ sững sờ.
Nó chưa từng thấy nhiều cúc cu cúc cu như vậy!
Nhưng nó có thể nhanh chóng phân biệt được con nào là Lôi Tử trong đàn bồ câu.
Khi đàn bồ câu bay lại gần hơn, Vân Tử vui vẻ lớn tiếng chào hỏi “Ang ang ang!”
Những con chim bồ câu cuối cùng cũng dừng lại, xếp thành một hàng trên bức tường kính trong chuồng voi.
Lúc này, Đường Phỉ mới lấy lại được bình tĩnh sau cú sốc, có lẽ là trong quá trình huấn luyện, Lôi Tử đã gặp đàn bồ câu này, nhìn có vẻ như là bồ câu hoang dã, Đường Phỉ vội vàng hành động như một đứa trẻ được đưa về từ nhà trẻ vậy, lấy ngô, kê, lúa mì và các loại thực phẩm khác đã mua trong trung tâm mua sắm ra, cho một ít thức ăn vào bát nhỏ và đặt chúng vào góc tường.
Lại chu đáo lấy thêm mấy cái cốc nhỏ, rót nước vào, cũng đặt vào góc tường.
Vân Tử quả thật rất vui, nó nằm xuống ở một khoảng cách khá xa, mắt nhìn mãi về phía đàn bồ câu trên tường.
Sau khi Đường Phỉ rời đi, Lôi Tử kêu lên vài tiếng “cúc cu cúc cu”, nó bay xuống đầu tiên, mổ những hạt ngô trong bát.
Đàn bồ câu lúc này mới lần lượt bay xuống, bắt đầu ăn ăn uống uống.
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Aaaaaa! Nhiều cúc cu cúc cu quá trời quá đất luôn!
[Cúc cu cúc cu]: Ha ha, tôi cũng không ngờ đấy, ở gần đây thế mà lại có bồ câu.
[Tiểu Phì Thu]: Đó là vì hôm qua tôi bảo @em gái mắt to tìm về cho cậu đó, mặc dù đàn bồ câu này không phải là bồ câu đưa thư, nhưng đưa cậu đi xa cũng không thành vấn đề, cậu bay cùng bọn họ, cả quá trình không cần nhớ đường, nếu vẫn không được thì làm một cái giỏ để cậu ngồi vào trong đó, họ sẽ đưa chiếc giỏ bay đi, đến một khoảng cách nhất định thì cậu có thể tự bay trở lại, như vậy cậu có thể huấn luyện mà không cần chị gái nhỏ nữa rồi!
[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Oa! Vậy là đàn bồ câu này đến để giúp cúc cu cúc cu hả?
[Em gái mắt to]: Đúng vậy, bọn tôi đã thương lượng với đàn bồ câu cả rồi, sau này mỗi ngày, bọn nó đều sẽ đưa Lôi Tử đi huấn luyện. Bọn họ rất thân thuộc với thành phố này, có thể đưa cậu ấy đi bất kì phương hướng nào. ( truyện trên app T𝕪T )
[Cúc cu cúc cu]: Oa! Tôi cảm động quá đi mất! Cảm ơn các cậu rất nhìu! @Tiểu Phì Thu @Em gái mắt to
[Lập trình viên]: Quá tốt rồi, nếu được như vậy, mỗi ngày chị gái nhỏ sẽ không cần dậy sớm như vậy nữa, vất vả như thế nữa.
[Ông lớn]: Thật sáng tạo.
[Công Thành Sư]: Tung hoa! Đột nhiên tôi cảm thấy, cúc cu cúc cu đã là quán quân được định trước rồi! Những chú bồ câu khác không được huấn luyện như vậy đâu nhé!
[Em gái mắt to]: Đúng rồi, những con chim bồ câu này đều có kinh nghiệm bay đường dài, cũng có thể dạy cho cậu một số điều cần chú ý khi bay.
[Tiểu Phì Thu]: Đúng đúng! Hơn nữa, trong suốt quá trình huấn luyện, những con bồ câu này sẽ bảo vệ cậu, để tránh gặp phải thiên địch hoặc tình huống có người nào đó tấn công.
[Công thành sư]: Trời ơi… Như vậy thì tuyệt quá rồi!
[Tia chớp]: Aaaaaa, anh ơi! Không ngờ mọi người lại có thể tìm được bồ câu giúp anh! Tuyệt vời ông mặt trời luôn! Mặc dù có rất nhiều bồ câu cất cánh cùng chúng ta, nhưng về cơ bản thì sau khi ra ngoài, mỗi con sẽ có một con đường riêng, anh ơi, em thực sự ngưỡng mộ anh quá đi mất!
[Cúc cu cúc cu]: Đúng vậy, thật đáng tiếc vì không thể huấn luyện cùng em.
[Tia chớp]: Không sao đâu ạ, chúng ta còn có thể gặp nhau ở trận đấu mà!
[Cúc cu cúc cu]: Đúng rồi!
Khi Đường Phỉ đọc những dòng này, cô cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi, trước đây các loài động vật đã đề xuất để Lôi Tử tự mình huấn luyện, lúc đó cô cảm thấy chuyện này không đáng tin, không ngờ là bọn chúng còn có thể nghĩ ra cách này, nghĩ đến việc nhờ đàn bồ câu khác tự đưa Lôi Tử ra ngoài huấn luyện.
Nếu không nhìn thấy đàn bồ câu đang ăn uống ngon lành trước mặt, cô còn không dám tin đây là sự thật.
Trong lòng cô rất phức tạp, cứ đi đi lại lại, đàn bồ câu không bị doạ bay đi, nhưng vẫn cẩn thận tránh sang một bên, giữ khoảng cách nhất định với cô.
Đường Phỉ cho đàn bồ câu thêm ít đồ ăn và thức uống, sau khi lùi lại, đàn bồ câu lại vây quanh.
Cô quay đầu lại nhìn, Lôi Tử đang đứng trong bầy bồ câu, dường như nó đã có chút khác biệt so với lúc trước.
Không nói rõ được chỗ nào không giống, không hiểu tại sao, dường như nó đã không còn sợ hãi nữa.
Hôm nay, ngoại trừ chuồng voi và vườn thú dữ, Đường Phỉ đã mua một ít nguyên liệu cao cấp và thức ăn bí mật cho hầu hết tất cả các loài động vật. Do số lượng tương đối nhỏ, đến lúc đó sẽ trộn cùng với loại thức ăn mà bình thường chúng hay ăn. Tất cả những thứ này đều được chuẩn bị trong một ngày và đã được khai báo với nhân viên chăn nuôi rồi.
Tất nhiên là tiêu tốn rất nhiều tiền, tương đương với số tiền bỏ ra để mua cho Vân Tử một thiết bị gãi ngứa.
Có điều, Đường Phỉ thấy rằng tiêu số tiền này là xứng đáng.
Nếu các con vật hoạt động tốt trong quá trình livestream, nhất định sẽ đem lại nhiều thứ đặc sắc hơn.
Tất nhiên, số thức ăn này là đợi sau khi Phan Đại Đại bắt đầu livestream mới cho các con vật ăn. Cũng có thể coi như là một món quà nhỏ để chúng phối hợp làm việc.
Mặc dù buổi sáng là lúc các loài động vật có tinh thần nhất, nhưng thời gian livestream lại là buổi trưa.
Đây cũng là quyết định sau khi mọi người cùng nhau thảo luận.
Mặc dù buổi sáng rất có lợi để livestream nhưng số lượng người xem rất ít.
Buổi tối, mặc dù người xem đông, nhưng sở thú đã đóng cửa rồi.
Vào buổi chiều, lượng khách du lịch trong vườn thú sẽ ít tăng cao, trong quá trình livestream, nhân viên cần phải hợp tác, sợ rằng họ sẽ không thể quản lý được, vì vậy buổi trưa là thời điểm tốt nhất.
Lúc này, Phan Đại Đại đã đăng nhập vào trang mạng Đẩu Hà, chỉ đợi xuống xe là có thể bắt đầu livestream.
Trong phòng sớm đã có một số người hâm mộ đợi rồi.
“Ha ha ha, lâu quá không gặp, Phan Đại Đại, đã lâu lắm rồi anh không livestream đấy.”
“Series Người Mất Tích Trở Về! Nghe nói sân khấu hôm nay rất lớn nhỉ!”
“Mặc dù tôi không có chút hứng thú gì với sở thú, hơn nữa lại còn là vườn bách thú lâu đời như vườn bách thú Hâm Hâm! Sao anh không chờ thêm chút nữa nhỉ, nghe nói rằng vườn bách thú Dã Sinh sắp mở cửa rồi, đến lúc đó livestream không phải càng nhiều người xem hơn sao?”
“Tôi không quan tâm, thân là một người yêu cái đẹp, tôi chỉ muốn liếm màn hình thôi, nhưng hãy nhắc nhở tôi nếu có một số cảnh nặng mùi trong buổi livestream đấy nhé!”
“Ha ha ha ha, livestream vườn bách thú á? Nhìn có vẻ rất hot. (Buồn cười)”
Phan Đại Đại liếc nhìn số người xem trực tiếp, chỉ có 500 người….
Hơn nữa, theo ước tính của trang mạng Đẩu Hà, trong số 500 người này có một bộ phận là do hệ thống gửi tới….
Trước khi bắt đầu, anh ấy đã lén lút xem thử lịch trình của anh trai gấu mèo, đối phương hôm nay cũng livestream. Nơi phát sóng trực tiếp là một Nông Gia Nhạc* mới mở ở thành phố Lâm Thuỷ.
*Du lịch nông thôn tập trung vào việc tích cực tham gia vào một lối sống nông thôn. Nó có thể là một biến thể của du lịch sinh thái. Nhiều ngôi làng có thể tạo điều kiện cho du lịch vì nhiều dân làng rất hiếu khách và háo hức chào đón du khách
A, lại nhận quảng cáo đúng không.
Ở Nông Gia Nhạc thì có thể livestream những gì chứ? Nuôi gà vịt, nuôi cá, nuôi chó... Mẹ kiếp, số người xem trực tuyến... 1 triệu người!