Cung tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại, lời từ miệng Trương Khánh nói ra khiến anh ta biết bản thân không còn đường sống nữa rồi, anh ta bất bình mà rời đi.
Trong khi thu dọn hành lý, Nhạc Bân và Phạm Điền đến tiễn anh ta đi, dù sao thì họ cũng là đồng nghiệp cũ làm việc với nhau nhiều năm. Hơn nữa, Phạm Điện và Trương Khánh cùng xuất thân từ một thôn, trước kia họ cùng nhau đi làm, với ngần ấy năm, tuy rằng trong cuộc sống sẽ có lúc va chạm, nhưng nhìn chung thì họ khá hợp nhau.
Nhạc Bân khuyên hai câu, Phạm Điện thì biết rõ tính cách của Trương Khánh, cho nên anh ấy khuyên cũng vô nghĩa.
Nghe thấy Nhạc Bân khuyên anh ta ở lại, Trương Khánh cười lạnh lùng rồi nói: “Lão Phạm thì không tính, Nhạc Bân, tuổi cậu còn trẻ như vậy mà tình nguyện ở lại vườn bách thú này sao?”
Nhạc Bân sửng sốt: “Sao lại không muốn, đây là công việc của tôi mà.”
Khóe môi Trương Khánh giật giật, tỏ ý giễu cợt: “Công việc sao, chẳng qua chỉ là làm công thôi, cậu tình nguyện làm việc cho người khác suốt đời à? Cả đời không bằng người ta, sau này về quê làm việc, làm công cho người khác sẽ bị người ta xem thường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT