Đường Phỉ che mặt, rõ ràng cô tới đây để lấy lòng vị này, thế mà độ hảo cảm lại giảm đi mất 100 điểm, thật sự cô cũng không biết hai chữ này có nghĩa là gì, trên trán dần lấm tấm mồ hôi, dưới tình thế cấp bách, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Sói bạc à, không phải tao cố ý đọc sai đâu, mày đừng có tức giận nhé, mau nhìn đi, tao có mang đồ ăn ngon tới cho mày nè.” Nói xong, cô liền để một miếng thịt vào chậu thức ăn của sói bạc.
Sói bạc liếc mắt nhìn bát thịt, nó vẫn không thèm quay đầu lại, giữ nguyên dáng vẻ khó chịu.
Đường Phỉ làm xong đột nhiên nhớ tới một chuyện, với phản ứng này của sói bạc, hay là nó có thể nghe hiểu được tiếng người?
Đối với cô, động vật có thể nghe hiểu tiếng người cũng không phải điều gì mới mẻ, từ nhỏ Cầu Cầu đã sống ở rạp xiếc, nó có thể nghe hiểu tiếng người, hơn nữa khả năng nhận ra mọi người cũng không thấp.
Nhưng mà sói bạc đâu có cơ hội tiếp xúc với con người, sao nó lại học được chứ.
Đường Phỉ vừa suy nghĩ vừa duỗi tay muốn sờ lên đầu sói bạc theo bản năng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT