Lúc sau, Đường Phỉ ở lại trò chuyện với Ngô Cục trưởng.
“Tiểu Đường, cháu thật sự làm ông phải nhìn cháu bằng ánh mắt khác rồi đấy, lúc đầu ông nghe Khương Minh nói còn cảm thấy không thể thực hiện được, nhưng anh ta thật sự rất phấn khởi, dụ dỗ ông nghe kể lại kế hoạch của cháu mấy lần, lúc này ông mới cảm thấy kế hoạch của cháu có thể thực hiện được. Tách hai vườn bách thú riêng ra sẽ làm sụt giảm số lượng du khách, khi vườn bách thú của cháu lọt vào top 10 vườn bách thú hàng đầu, ông đã nghĩ rằng cháu sẽ chuyển đến vườn động vật hoang dã Kiến Minh ở bên kia, không ngờ rằng cháu lại có thể vì vườn bách thú Vân Thượng mà đưa ra một phương án tốt như vậy.”
Đường Phỉ được khen như vậy thì cảm thấy rất xấu hổ: “Ngô Cục trưởng, chuyện này thành công hay chưa còn chưa xác định được, hôm nay khi họp, cháu nghe nhóm chuyên gia nói có rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết.”
Ngô Cục trưởng nghe xong cười ha ha: “Bọn họ không muốn mạo hiểm, nên lúc tham dự cuộc họp chắc chắn sẽ dùng mọi cách để thuyết phục ông từ bỏ kế hoạch này, nhưng chỉ cần ông tỏ rõ thái độ, rủi ro sẽ không thuộc về trách nhiệm của bọn họ, bọn họ tự nhiên sẽ tìm ra phương án giải quyết.”
Lúc này Đường Phỉ mới hiểu được, hóa ra trong cuộc họp, Ngô Cục trưởng đã biểu hiện rằng mình sẽ chịu trách nhiệm nếu có rủi ro xảy ra khi thực hiện hạng mục này, nhóm chuyên gia mới dám lên tiếng.
Cô nhất thời cảm thấy cô cùng áy náy: “Ngô Cục trưởng, ông làm như vậy, thật ra là đang giúp cháu chịu trách nhiệm mà! Ông… vì sao phải làm như vậy chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT