Lam Lâm Nguyệt cười nói: "Cậu cũng cẩn thận quá rồi. Mặc dù những báo tuyết con này còn khá nhỏ, cậu phải nghĩ thế này, nếu chúng ở trong tự nhiên và mất mẹ thì cũng không sống được bao lâu. Bây giờ khó lắm mới được ăn, chúng sẽ không kén ăn đâu. Tôi lại nghĩ giám đốc suy nghĩ rất chu đáo, đa dạng các loại thịt, nói không chừng cũng rất tốt với chúng.”
Nghe Lam Lâm Nguyệt nói như vậy, dường như tâm trạng lo lắng của La Miễn đã tốt hơn một chút.
"Được rồi, tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một con." Cậu ấy nói xong thì đi bắt lấy một con có tinh thần tốt nhất.
"Cậu chờ đã." Lam Lâm Nguyệt lại chỉ vào một con báo tuyết khác: "Hay là cậu chọn con này đi. Mặc dù con này hoạt động không bằng con kia, nhưng chất lượng xương của nó tốt hơn con kia, nếu muốn thử nghiệm thì lấy con này sẽ tốt hơn."
“Được, vậy thì con này.” Thật ra, đối với La Miễn, cho dù chọn con nào, trong lòng cậu ấy đều vô cùng thấp thỏm. Cậu ấy đặt con báo tuyết con này lên mặt đất ở bên cạnh, trên mặt đất có một chậu thức ăn rỗng.
Dường như báo tuyết con ý thức được điều gì đó, khi được ôm lên cũng không phản kháng chút nào, sau khi đặt lên mặt đất thì bò xung quanh, rất nhanh đã dán mắt vào chậu thức ăn trước mặt. Đôi mắt linh động ngước lên nhìn La Miễn, ngấn nước, dường như đang hỏi: Đồ ăn của tôi đâu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT