Trần Xuân Vĩ nở một nụ cười trên khuôn mặt: "Thật sự là tôi đưa chúng về nhận nuôi, nhưng trên đường trở về, xe của tôi gặp sự cố, khi tôi đang xử lý sự việc thì lồng mở ra, chó mèo đều bỏ chạy hết, giám đốc Đường, tôi thực sự xin lỗi. Tôi cũng rất muốn chăm sóc chúng thật tốt nhưng không ngờ chúng đã bỏ chạy trước khi tôi về đến nhà, xem ra tôi không có duyên với mấy con vật này rồi."
Sau khi nghe những lời này, Đường Phỉ mỉm cười thay vì tức giận: "Ông chủ Trần thật biết tính toán, vì một chút qua loa mà các con vật đã chạy hết, vậy thì tôi càng muốn làm rõ sự việc này."
Lúc này, trong tiệm Nông Gia Nhạc chỉ có một bàn thực khách, vừa rồi khi cảnh sát ập vào, Trần Xuân Vĩ đang ngồi trò chuyện với bàn người này.
Từ đó có thể thấy, hoặc những vị khách trên bàn này là bạn bè của anh ta, hoặc là khách quen của anh ta, cho dù họ là ai, khả năng họ biết được nội sự thật là rất cao.
Đường Phỉ xoay người nhìn về phía cảnh sát: "Làm phiền mọi người cho tôi hỏi, bàn ăn này, sự thật là gì, chắc là họ cũng biết một vài manh mối đấy."
Ban đầu, Trần Xuân Vĩ lấy ra thỏa thuận nhận nuôi, điều này có thể chứng minh được anh ta không lấy trộm từ vườn bách thú, còn những lời của Đường Phỉ cũng chứng minh từ một góc độ khác rằng anh ta thật sự có hành vi đã nhận nuôi, cảnh sát có hơi xấu hổ, nhưng không biết làm thế nào khi sau lưng Đường Phỉ có Cục trưởng Ngô chống đỡ, một phần lớn khu vực quản lý của Sở cảnh sát Thành Tây là Vườn bách thú Vân Thượng, cũng không ít lần giao thiệp với Cục Lâm nghiệp, lần này, Cục trưởng Ngô đích thân can thiệp và rất coi trọng vấn đề này, vì vậy cảnh sát cũng không dám lơ là.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT