Bà Phong quan sát người con gái ngồi bên cạnh con trai của mình , thầm đánh giá Thiên An qua gương mặt và hành xử của cô : hừm.
.
có vẻ Tiểu Thu nói không sai gương mặt ưa nhìn , tính cách có vẻ hơi rụt rè
Bà Phong thầm nghĩ như vậy, sau đó mỉm cười: " Tiểu Vũ! có phải con đang có dự án ở bên Pháp đúng không? "
- " vâng! mẹ à.
.
chẳng phải ăn cơm không nên nói chuyện làm ăn sao? "
Nghe con trai nhắc nhở ,bà Phong nở nụ cười che đi vẻ tức giận: " Tiểu Vũ!! lâu ngày không gặp có phải con rất muốn đi du lịch đúng không? "
Phong Thần Vũ hiểu du lịch mà mẹ anh ta nói là gì liền nhún vai : " con bận việc rồi"
Du lịch mà mẹ hắn nói chính là đi đào mỏ dầu ở bên Trung Đông! tuy bọn họ không buôn bán dầu thô nhưng lại có riêng một khu vực dầu thô để thỉnh thoảng các con trai sẽ đến đó và du lịch một phần nào đó giúp bổ sung thêm kinh tế cho Phong gia
Thiên An ngồi bên cạnh không dám ngẩng lên nắm chặt lấy tay anh ngầm cầu cứu vì cô không biết bộ dạng của mình lúc này như thế nào có hẳn hoi không,Phong Thần Vũ khẽ vỗ vào tay của Thiên An nói nhỏ : " đừng sợ!! có anh ở đây rồi"
Thiên An ngước lên nhìn hắn sau đó khẽ gật đầu an tâm hơn phần nào.
Bà Phong lúc này mới quay sang hỏi Thiên An : " Tiểu An ta nghe nói máy bay cháu đi bị rơi! hôm nay mới có cơ hội gặp mặt không biết cháu có làm sao không? "
Thiên An ngẩng lên nhìn nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mắt bà Phong e ngại trả lời : " dạ! cháu không sao ạ "
Bà Phong mỉm cười nhìn cô sau đó quay sang giơ ngón tay cái lên với con trai của mình, bà không nghĩ con trai mình có thể tìm được một người bạn gái dễ thương đến vậy.
Phong Thần Vũ nở nụ cười đắc ý cúi xuống cưng chiều nhìn cô rồi nói nhỏ: " mẹ anh có vẻ rất ưng em "
Thiên An nghe vậy thì ngẩng lên ánh mắt long lanh nhìn hắn sau đó mỉm cười quay sang nhìn bà Phong và Ông Phong , lúc này cô đã có một động lực rất lớn.
Phải tạo cho ba mẹ của anh một cái nhìn tốt về bản thân mình mới được
- " dạ.
.
con là Trần Thiên An tên khác là Evelyn Daniel ạ " Thiên An lễ phép giới thiệu tên của mình,Bà Phong nhìn cô hài lòng mỉm cười sau đó nghiêng đầu nói nhỏ với ông Phong: " anh thấy sao? em chốt cô bé này nha "
Ông Phong không nhìn Thiên An mà cúi xuống nhìn bà Phong với ánh mắt cưng chiều: " ừ "
Thiên An thấy tình cảm giữa ba mẹ Phong Thần Vũ rất ngọt ngào quay sang nhìn anh với ánh mắt long lanh : " ba mẹ anh có một tình yêu thật sự rất đẹp"
Phong Thần Vũ nghiêng đầu dựa vào đầu Thiên An mỉm cười: " vì thế mà hồi nhỏ bọn anh hay bị hai người đó cho ra rìa "
Phong Thần Vũ sau đó đã bị bà Phong nghe thấy và bị đá sang một bên để bà có thể nói chuyện cùng con dâu tương lai của mình ,Phong Thần Vũ ngồi cạnh ba mình nét mặt không vui khi bé cưng bị cướp mất.
Bốn người ăn cơm cùng nhau trong bầu không khí rất khác biệt.
Ở bên Thiên An và bà Phong thì như gió xuân về rất ấm áp và vui vẻ , còn bên Phong Thần Vũ và ông Phong thì lại lạnh lẽo đến đáng sợ
- " cháu nhìn này!! Tiểu Vũ hồi bé đó.
.
hồi bé nó rất lầm lì ít nói vậy mà bây giờ! đây nữa!.
" bà Phong lôi mấy ảnh hồi nhỏ của hắn ra cho Thiên An xem,nhìn gương mặt đang cau lại khi lên lớp 5 của hắn, nhìn đi nhìn lại thì thấy hồi xưa Phong Thần Vũ vẫn còn cái vẻ ngây thơ thật dễ thương.
Hắn ngồi đối diện uống rượu cùng với ông Phong khẽ nhíu mày : " mẹ! "
bà Phong xua tay đuổi thằng con trai của mình đi : " đừng xen vào!! mẹ đang nói chuyện"
Thiên An nhìn vẻ mặt bất lực của hắn thì khẽ phì cười,Bà Phong quan sát thấy
ánh mắt tràn đầy tình cảm của cô dành cho Phong Thần Vũ thì mỉm cười rồi nói : " Tiểu An! từ giờ cháu có thể gọi cô là mẹ như Tiểu Vũ nhé? "
Thiên An nghe vậy đỏ mặt cô vội vàng lên tiếng định từ chối nhưng ai kia đã lên tiếng trước: " chắc chắn rồi mẹ !! "
Làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội mà mẹ đã giúp bản thân mình chứ!! hiếm khi mẹ hắn tạo cơ hội tốt đến như vậy.
Thiên An đỏ mặt khẽ lườm hắn rồi cô cúi xuống e thẹn nhẹ nhàng gật đầu: ".
.
vâng "
Phong Thần Vũ nghe vậy thì không thể giấu được nụ cười của mình , có lẽ bây giờ hắn phải nghĩ đến việc xây lại nhà và chuẩn bị cho kế hoạch hoá gia đình rồi đây