Sau khi bà Phong nhận được video Tử Hàn gửi đến, vừa kick vào video thấy con trai mình che chắn người con gái ở trong lòng,đang cúi xuống hình như là hôn cô bé và nói : " chỉ cần em còn tình cảm ,dù em có lấy chồng anh nhất định sẽ khiến em phải tự nguyện về bên anh "
Bà Phong không khỏi kích động ,lắc lắc ông Phong ở bên cạnh : " anh ơi! nhìn này Tiểu Vũ! ahhh.
.
con trai mình đã lớn rồi"
Ông Phong không nói gì im lặng nhưng lại kéo bà Phong dựa sát vào người mình.
Bà Phong dựa vào người ông Phong một cái thoải mái xem đi xem lại video Tử Hàn gửi mấy lần sau đó tắt máy hồi tưởng lại chuyện tình của hai người hồi xưa,bà nhìn về phía xa xăm có phần nuối tiếc: " chưa gì đã được 28 năm rồi! thời gian trôi qua nhanh thật "
Ông Phong ôm phu nhân của mình vào trong lòng,đúng vậy hai người đã kết hôn được 28 năm rồi đã cùng nhau trải qua những nguy hiểm và hạnh phúc.
Bà Phong đột nhiên bật dậy nhìn ông Phong với ánh mắt kiên quyết: " lần này em sẽ đi tới nhà của Tiểu Vũ! anh nhất định không được cản em "
Nói xong bà hứng khỏi chạy đi thu xếp đồ đạc để đến nhà con trai,ông Phong không biết nói gì hơn đứng dậy đi về phía bà Phong vừa đi cùng nhau chuẩn bị đồ đến thăm nhà con trai thứ của họ
Ở bên này, hai người đang đi ăn tối cùng nhau tại một cửa hàng sang trọng.
Thiên An được Phong Thần Vũ giao cho việc gọi món,cô không nghĩ được mình nên ăn gì liền gọi theo linh tính
Thiên An nhìn căn phòng riêng, một chiếc bàn tròn ở giữa trên tường trang trí những bức tranh hay những đồ cổ có giá trị không khỏi chẹp miệng cảm thán : " xa hoa quá đi mất"
Những món khai vị nhanh chóng được nhân viên mang lên ,Thiên An từ từ thưởng thức xong hóng chờ món mình muốn, được một lúc món tủy bò nướng bên trên còn được trang trí bằng một miếng dát vàng cô không thể chờ đợi lâu hơn liền cầm lấy thìa rồi bắt đầu ăn
Phong Thần Vũ nhìn cô ăn mà cảm thấy ngấy : " em! không thấy ngấy sao? "
Thiên An ngẩng lên khẽ lắc đầu , cô khá là thích ăn món tủy này, người ngoài thì bảo ăn nhiều thì sẽ rất ngấy nhưng cô ăn lại cảm thấy nó rất ngon và không ngấy một chút nào
Nhân viên mang vào rất nhiều món ngon nối tiếp vài xe đẩy chẳng mấy chốc mà chiếc bàn tròn đã bị lấp đầy bởi những chiếc đ ĩa bên trên bài trí những đồ ăn hết sức bắt mắt.
Nhân viên cúi xuống nói : " Nhị gia! đây là những món mà bà chủ của chúng tôi chuẩn bị cho ngài và phu nhân ạ.
Chúc Nhị gia và Nhị phu nhân ngon miệng"
Nói xong lùi lại đứng ở phía cửa,Thiên An cầm lấy khăn lau tay nhìn một đống đồ ăn ở trên bàn hai người họ sao có thể ăn hết được nhưng Thiên An khẽ nhíu mày ánh mắt giết người quay sang nhìn Phong Thần Vũ : " bà chủ nào chuẩn bị cho anh đấy? "
Phong Thần Vũ nhìn bé nhà mình đang ghen thì phì cười sau đó nhàn nhạt trả lời : " chủ quán này là Tứ phu nhân! "
Vừa bước vào quán,Phong Thần Vũ đã phát hiện ra đây là quán do Tứ Phu Nhân quản lí.
Nghe là Tứ Phu Nhân cô liền nghĩ đến Tam Phu Nhân, Thiên An với ánh mắt tròn xoe nhìn hắn ngây ngô hỏi lại : " người nhà anh sao? "
Phong Thần Vũ cầm lấy khăn lau miệng cho Thiên An : " cũng có thể nói là vậy"
Đột nhiên một người phụ nữ đẩy cửa đi vào bên cạnh là một người đàn ông ,hai người họ đi cùng bên nhau vô tình tạo ra một ánh sáng chói mắt khiến cho người khác phải ghen tị trước vẻ đẹp đó.
Hai người đi bên cạnh nhau trông bề ngoài đã có tuổi nhưng khí chất và tướng mạo lại rất tuyệt và cô cảm thấy người đi bên cạnh rất giống với Phong Thần Vũ
Phong Thần Vũ đột nhiên đứng dậy nhìn hai người với ánh mắt bất ngờ : " ba.
.
mẹ "
Thiên An nghe vậy cũng bất ngờ theo vội vàng đứng dậy nhìn hai người mà Phong Thần Vũ gọi là ba mẹ.
Cô không thể nghĩ bây giờ bản thân mình lại có thể gặp mặt ba mẹ của Phong Thần Vũ ngay lúc này