Bây giờ em có thể dọn đến ở cùng anh không?

  "A... Đây... Đây là ý gì, Giang tiên sinh?" Mất một lúc lâu Thanh Thứ Tang mới tiêu hóa được tin tức, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn ở đối diện.

  Người phục vụ mang nước cam tươi và nước đun sôi để nguội lên, nói bữa ăn sẽ phải chuẩn bị một lúc.

  Thanh Thứ Tang cầm chiếc cốc lên nhấp nhẹ một ngụm nước cam, băng lạnh buốt lạnh lại không lạnh mấy, tâm trí cậu trong nháy mắt trở lại trạng thái ban đầu bình tĩnh lại.

  Sau khi người phục vụ rời đi, Giang Thính Văn nghiêm túc nói: "Anh xin lỗi, anh không muốn làm em sợ, nhưng anh ... không biết nói sao cho tốt, vậy nên anh không biết nên bắt đầu thế nào."

  Thanh Thứ Tang bị cốc nước cam che mất nửa khuôn mặt, nghe vậy liền hỏi: "Kết hôn với tôi là muốn tránh thế lực gia tộc nào sao? Thế lực này không phải là loại... Phải... Ví dụ như xem mắt hay gì đó. Sau đó anh lại trùng hợp gặp được tôi, còn... Vậy là anh muốn tôi ký thỏa thuận kết hôn?"

  Lý do cậu giải thích thay người này có thể nói là không tệ.

  Dù sao Giang Thính Văn thân là người đứng đầu Giang gia, năm nay đã 28 tuổi, vẫn còn độc thân, trưởng bối trong nhà nhắc nhở cũng là chuyện bình thường.

  Nếu không, Thanh Thứ Tang sẽ không thể hiểu được động cơ của Giang Thính Văn.

  Giang gia giàu có như vậy, Giang Thính Văn sẽ không lừa cậu để moi tiền.

  Lừa cậu lại càng không cần thiết, bộ dạng hắn đẹp mắt như vậy.

  Tìm một người không có tiền không có quyền sẽ bớt lo hơn, giống như Tần Tư Ngôn lúc trước vậy.

  Tần Tư Ngôn nghĩ Thanh Thứ Tang không một xu dính túi chỉ có thể dựa vào anh ta, vứt bỏ chỉ cần cho tiền là được, vừa tiết kiệm thời gian lại còn bớt phiền toái.

  Dù sao tìm một cậu nhóc xinh đẹp bình thường cũng tốt hơn nhiều so với một người là thiếu gia Thanh gia.

  Nhưng Giang Thính Văn lại biết cậu là tiểu thiếu gia của Thanh gia.

  Sau nhiều lần cân nhắc, chỉ còn một khả năng.

  Đó là những gì Thanh Thứ Tang nói vào lúc nãy.

  Dù sao suy nghĩ cuối cùng, có lẽ Giang Thính Văn thích cậu là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

  Sống hơn hai mươi năm, Thanh Thứ Tang chắc chắn hai người họ trước đây chưa từng gặp nhau.

  Làm sao có thể thích nếu chưa từng quen.

  Quả nhiên, Giang Thính Văn nghe xong lời giải thích chu đáo của cậu im lặng một lúc, nói: "Cũng coi như là vậy ..."

  Thanh Thứ Tang vô thức thở nhẹ.

  “Vậy em có thể ký không?” Giang Thính Văn nhìn thẳng vào mắt cậu, dường như đang sắp xếp lời nói, sau đó rất có trật tự nói: “Cuộc sống riêng tư của em, anh sẽ không xen vào, chỉ cần cha mẹ anh biết bên cạnh anh đã có một người là em. Trong thời gian này, em muốn gì có thể yêu cầu, hơn nữa không phải em muốn trở lại tiếp tục làm ca sĩ sao, anh biết em đã gặp phải một người đàn ông tồi, may mắn ngày đó đã qua, nếu có người lột ra chuyện trước đó anh sẽ là một lá chắn tốt."

  "Nhục mạ người bình thường nghiêm trọng còn vi phạm pháp luật, anh là quân nhân, nhục mạ bạn đời của quân nhân tội càng nặng hơn. Anh sẽ giúp em, chuyện vặt vãnh này em không cần lo lắng."

  "Nhưng trong giới phần lớn sẽ không tiết lộ bạn đời của mình là ai, cũng sẽ không tuyên bố sự tồn tại của người đó, mặc kệ ra sao, anh vẫn sẽ giúp em, cho đến khi em không cần anh nữa."

  Hắn dùng thời gian chưa tới hai phút đem toàn bộ nói xong, căn bản không cho Thanh Thứ Tang có cơ hội cắt ngang.

  Dường như cậu chỉ cần dựng tai lên lắng nghe.

    Nhưng không thể không nói, Thanh Thứ Tang nghe xong, trong lòng có chút động tâm.

Người trước mặt này chính là Giang Thính Văn, cho dù hắn không nói những chuyện dài dòng này, phản ứng đầu tiên của Thanh Thứ Tang khi nhìn thấy hiệp định kết hôn này chính là không từ chối.

  Mặc dù cũng không phải đồng ý.

  Nhưng cậu lại do dự, do dự cân nhắc, do dự lựa chọn.

  Mấu chốt nhất là, về chuyện bị lột ra lịch sử đen, Lý Dương cũng đã nói trước.

  Mặc dù Thanh Thứ Tang đối với chuyện mình đã làm không có gì không dám nhận, nhưng cậu đã nhận ra Tần Tư Ngôn là loại cặn bã gì, cậu cũng không muốn sau khi cư dân mạng đem chuyện này lột ra, đem cậu hạ thấp còn không bằng Tần Tư Ngôn.

  Thanh tiểu thiếu gia không vui, cũng không muốn chịu oan ức này.

    Nhưng nếu bên cạnh cậu có Giang Thính Văn, rất nhiều chuyện tiêu cực sẽ dễ dàng giải quyết.

Thân phận Giang Thính Văn quá ưu việt.

  Những hạt nước cam tươi trong miệng lặng lẽ nổ tung, Thanh Thứ Tang dùng đầu lưỡi chống lên hàm, nói: "Vậy trong mối quan hệ này tôi cần phải làm gì?"

  Giang Thính Văn nghe vậy lập tức nói: "Em không cần làm gì, chỉ cần làm bạn đời của anh."

  Thanh Thứ Tang đặt cốc nước xuống, nhìn người phục vụ đang bưng một món ăn từ xa đi tới, hỏi: “Vậy khi nào thì kết thúc?”

  "Thưa ngài, đây là hộp Butter Chicken được tặng miễn phí trong cửa hàng, mời ngài dùng thử."

  "Các món ăn quý khách gọi sẽ có ngay, xin vui lòng đợi một chút."

  Giọng điệu và dịch vụ của người phục vụ rất thú vị.

  Thanh Thứ Tang nói lời cảm ơn, Giang Thính Văn gật đầu.

  Đợi người đi rồi, Giang Thính Văn mới nói: "Một năm. . ."

  Thanh Thứ Tang vừa cầm thìa nhỏ múc một thìa kem, vừa nói: "Hả?"

  "Có phải quá dài không?" Giang Thính Văn mím môi, thấp giọng thay đổi: "Vậy thì nửa năm? Ngắn hơn mới là kỳ quái, giống như đùa giỡn."

  Vừa nói, hắn vừa tăng tốc độ nói: "Sau nửa năm, em có thể bảo anh chấm dứt mối quan hệ này bất cứ lúc nào, được không?"

  Thanh Thứ Tang giả vờ ho một tiếng, khá dè dặt mở hợp đồng trong tay ra.

  Chỉ trong vài trang, mọi thứ cực kỳ có lợi cho cậu đều được viết ra.

  Kết hôn cái gì, nhà lầu, xe hơi, tiền tài, Thanh Thứ Tang chỉ cần muốn sẽ có.

  Hơn nữa, việc làm ca sĩ của Thanh Thứ Tang cũng giống như những gì Giang Thính Văn đã nói, nó hoàn toàn được cân nhắc trong hợp đồng.

  Nhưng nhìn lại yêu cầu của Giang Thính Văn, chỉ có một yêu cầu duy nhất, trong thời gian kết hôn là bạn đời của nhau, cả hai không được có quan hệ tình dục với người khác.

  Yêu cũng không được. Nhưng nếu có ấn tượng tốt với người nào, người đó có thể giữ liên lạc trước, sau khi thỏa thuận kết thúc thì quen nhau.

  Những người khác không có ...

  Ngay cả khi Thanh Thứ Tang không có nền tảng về luật, cậu cũng không sợ bước vào bất kỳ cạm bẫy nào trong hợp đồng đơn giản này.

  Nó quá rõ ràng.

  Thanh Thứ Tang ngước mắt lên, gọi: "Giang tiên sinh. . . "

  Giọng điệu của cậu rất nghiêm túc, lưng Giang Thính Văn vốn đã thẳng nay lại có chút căng thẳng, hắn đáp: "Ừm..."

  Thanh Thứ Tang: "Anh có mang theo bút không?"

  "Ách..." Giang Thính Văn sửng sốt không đến một giây, lập tức cúi đầu từ trong túi quần lấy ra một cây bút, cúi người hai tay đưa cho Thanh Thứ Tang.

  Có cảm giác nếu lúc này hắn đang đi bộ, hắn sẽ bị bủn rủn chân tay.

  Hắn hiển nhiên không nhận ra, nhưng Thanh Thứ Tang lại có loại cảm giác này. Cậu không kìm được mỉm cười ánh mắt cong cong, cầm bút ký tên mình vào chỗ của bên B.

  Nhìn chằm chằm không chớp mắt nét bút cuối cùng của Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn lập tức cầm thỏa thuận vừa được đưa qua, nói: "Vậy ăn cơm xong sẽ đi cục dân chính."

  “A?” Thanh Thứ Tang còn chưa trả lại bút, nghe câu này liền ngây người “Còn phải đi lãnh chứng sao?”

  “Ừ.” Giang Thính Văn gật đầu, nghiêm túc nói: “Em cũng đã nói, vì để tránh buổi xem mắt do cha mẹ sắp xếp, anh cần có bạn đời, nếu anh nói với họ anh đã kết hôn bọn họ muốn gặp em, em có muốn về nhà với tôi không?"

Tất nhiên là không, nếu không thì mới là lạ.

  Giang Thính Văn thấy suy nghĩ của cậu, tiếp tục nói: "Nếu anh không chịu, nếu bố mẹ anh sẽ muốn xem giấy đăng ký kết hôn, anh không thể cho họ một tờ kết hôn ... Anh sẽ bị đánh chết."

  “Anh từng bị đánh sao?” Thanh Thứ Tang chuyển trọng tâm tò mò hỏi.

  Giang Thính Văn nghe vậy sửng sốt, sau đó mới nói ra sự thật: "Đã hai lần, mỗi lần đều ở bệnh viện nửa tháng."

  Thanh Thứ Tang: "!!"

  Đây là "con nhà người ta" trong miệng cha già của cậu, thì ra hắn cũng là một đứa trẻ bị đánh đòn, hơn nữa còn bị đánh rất nặng!

  Không biết vì sao, hình tượng hoàn hảo của Giang Thính Văn trong lòng Thanh Thứ Tang có chút rạn nứt, nhưng điều đó lại khiến Thanh Thứ Tang càng vui vẻ hơn, cậu cảm thấy mình và Giang Thính Văn vẫn có thể hòa thuận với nhau.

  “Ngày mai, hoặc vài ngày nữa, tôi sẽ trộm sổ hộ khẩu” Cậu nói.

  “Hôm nay có được không?” Giang Thính Văn nhẹ giọng hỏi.

  Thanh Thứ Tang còn chưa kịp bày tỏ sự nghi ngờ của mình về việc "tại sao anh lại vội như vậy", giọng nói Giang Thính Văn đã nhẹ nhàng hơn: "Anh không muốn đi vào ngày mai, chỉ có vài ngày thôi, em có thể đi lấy được không? Hôm nay kết hôn?"

  Hai năm trước, hắn vẫn còn là một người quân nhân huyết tính sắt thép, hai năm sau lại trông mong nhìn Thanh Thứ Tang như vậy, nói chuyện như cầu xin.

  Thanh Thứ Tang vừa nhìn hắn, cảm thấy có khả năng hắn sẽ gây rắc rối vô cớ nếu cậu không nhanh chóng đồng ý.

  "Không Tang, xin em."

  Thanh Thứ Tang: "..."

  "Đừng ăn nữa, bây giờ tôi đi trộm hộ khẩu." Thanh Thứ Tang đứng lên, đoan chính nói: "Chờ tôi một chút. . . "

  Nửa giờ sau, Thanh Thứ Tang đưa Giang Thính Văn đến cổng Cục Dân chính.

  Mười phút sau, hai người ra khỏi Cục Dân chính với một bản sao sổ đỏ.

  Mặt trời sắp lặn về phía Tây ấm áp toát lên vẻ đẹp độc đáo, phản chiếu lên người giống như một tầng ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào người.

  Giang Thính Văn cúi đầu nhìn sổ đỏ trên tay, trong mắt đều là vui sướng sắp rõ ràng sắp tràn ra, nhưng Thanh Thứ Tang vừa nhìn qua lập tức thu lại.

  Hắn trân trọng mà bình tĩnh cất giấy đăng ký kết hôn, khiêm tốn hỏi: “Chúng ta đã kết hôn rồi, bây giờ em có thể dọn đến ở cùng anh được không?”

  Tác giả có lời muốn nói:

  Nói về "được một tấc tiến một thước" là như thế nào.

  Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, cúi đầu chào mọi người——

    Chú thích:

- Butter Chicken:

  Butter Chicken có lẽ là một món ăn mà nhiều người sẽ thử khi họ lần đầu tiên tiếp xúc với các món ăn Ấn Độ. Nó có hương vị tương đối nhẹ dễ ăn hơn so với các món ăn Ấn Độ cay khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play