Thanh Thứ Tang lạnh lùng nói xong liền cúp máy, hơn nữa còn đem toàn bộ phương thức liên lạc của Tần Tư Ngôn kéo đen xóa bỏ.
Câu nói làm anh ta phá sản chẳng qua chỉ lời tuyên bố kiên cường mà thôi.
Loại chuyện phá sản này, nếu muốn thật sự có thể làm, nhưng cũng phải xem gia cảnh đối phương như thế nào.
Thanh gia so với Tần gia lớn mạnh hơn, nhưng Tần gia nói như thế nào cũng là trùm của thành phố A.
Thanh Thứ Tang cũng không dám để cho cha cậu nhàn rỗi không có việc gì làm cho *lưỡng bại câu thương.
*Cả hai cùng bị tổn thất
Bởi vì một đoạn tình cảm tự nguyện không đáng giá của người trưởng thành, lại khó tránh khỏi biến thành trò cười.
.
Nhưng nếu cha và anh trai cậu thật sự muốn ra tay...
Thanh Thứ Tang nhất định sẽ không quản! Càng sẽ không nói thêm chữ nào.
Xung quanh quá yên tĩnh, lửa giận bị Tần Tư Ngôn khơi dậy "bang" thoáng chốc rơi xuống, Thanh Thứ Tang cầm điện thoại giật giật khóe miệng, ồm ồm mà nói: "Dạy dỗ anh ta coi như xong."
Độ cong vừa rồi còn trên khóe miệng cha Thanh bỗng nhiên sụp độ.
Lại nghe Thanh Thứ Tang nhỏ giọng nói: "Muốn dạy dỗ thì dạy dỗ tàn nhẫn một chút, bằng không đánh ít náo ít thì không cần thiết phải làm. "
Cha Thanh nhắm mắt, giả vờ ho khan hắng giọng xóa đi uy nghiêm trên mặt, lại không chút khí thế hừ một tiếng.
Thanh Thứ Tang ngẩng mặt lên cười, nói: "Vậy cha à, bây giờ con còn bị đuổi ra khỏi nhà không?"
Dứt lời, ông Thanh xoay người đi vào biệt thự: "Miễn cưỡng coi như anh đầu hàng vượt qua cửa ải. "
Ông lạnh lùng nói: "Bằng không phải đánh gãy hai chân anh, để anh quỳ bảy ngày bảy đêm. "
Thanh Thứ Tang ở phía sau ông bĩu môi, cáo trạng với mẹ Thanh: "Mẹ, cha hung dữ quá. "
Bà Thanh vui vẻ nói: "Tối nay để cho ông ấy ngủ trong thư phòng. "
Bà vuốt ve gương mặt Thanh Thứ Tang, vẫn rất đau lòng: "Bé út, gầy. "
"Không phải đâu mẹ..." Thanh Thứ Tang nắm lấy tay mẹ Thanh, cùng nhau về nhà, "Do con lớn lên, thịt trên mặt mới ít đi. "
Ba năm trước, khi cậu bỏ nhà đi, khuôn mặt của cậu vẫn còn mập mạp, khuôn mặt tròn tròn bóp rất sướng, giống như một học sinh trung học mới trưởng thành.
Bây giờ hai bên má cũng có thịt, nhưng cảm giác non nớt lúc trước đã phai nhạt, trưởng thành thành thanh niên xinh đẹp thân hình cao lớn có góc cạnh.
Mỗi khía cạnh đều có cái tốt riêng, mẹ Thanh nói: "Mẹ dắt con về được không? "
Thanh Thứ Tang lập tức đáp: "Vâng..."
Một cuộc phiêu lưu ba năm xa nhà, trở về không đủ kinh tâm động phách, nhưng đáy lòng mỗi người trong nhà đều rất xúc động.
Trên bàn cơm tối, không có ai chủ động hỏi Thanh Thứ Tang ba năm nay rốt cuộc sống như thế nào, cùng với chuyện cũ của ba năm này đều không được nhắc tới.
Nhưng cái người Tần Tư Ngôn này vẫn thực sự tồn tại, anh ta là một sự tồn tại không đáng yêu cho dù là ai cũng không cố ý muốn nhắc tới.
Lúc này Tần Tư Ngôn đang ở trong biệt thự rộng lớn nhưng vắng vẻ của anh ta, liều mạng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt.
"Dám cúp điện thoại của tôi."
"Còn mắng tôi..."
"Được, rất tốt."
Không biết đây lần thứ mấy có âm thanh trả lời anh ta "Đối phương đang có cuộc trò chuyện" từ trong điện thoại vang lên, rõ ràng chính là bị kéo đen.
Lại cúi đầu nhìn mấy dấu chấm than đỏ tươi trên WeChat, Tần Tư Ngôn cắn răng, cuối cùng vung mạnh tay đập mạnh điện thoại lên tường.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng vang lớn, đồ chơi nhỏ trong nháy mắt chia năm sẻ bảy.
Tần Tư Ngôn vừa tắm rửa xong, áo choàng tắm buông lỏng trên người, lồng ngực rắn chắc loả lỗ.
Tóc anh ta khô một nửa, lúc này lộn xộn buông xuống trán, che đi đôi mắt vì tức giận mà hơi đỏ lên.
Trong biệt thự không bật đèn, có thể là bởi vì rèm cửa sổ gần như kéo ra, bên ngoài rõ ràng còn chưa tối, nhưng lại không thể đem không gian trong phòng chiếu sáng.
Tần Tư Ngôn châm một điếu thuốc, hung hăng ngậm vào miệng hút một hơi, lại chậm rãi phun ra.
Khói thuốc lượn lờ bay lên trên phiêu tán, kéo sự bình tĩnh của người này trở lại một chút.
Trong không gian của biệt thự, mấy ngày nay khi từ công ty về đều không có người chạy tới chào đón, Tần Tư Ngôn có cảm giác rất không quen.
Trước đó, cho dù anh ta mỗi ngày trở về muộn như thế nào, Thanh Thứ Tang đều sẽ đi chân trần chạy về phía anh ta, kiễng mũi chân đặt xuống một nụ hôn cực nhẹ bên môi anh ta.
Lại ngoan ngoãn nói một câu: "Ngôn ca, anh về rồi. "
Tần Tư Ngôn rất thích bộ dáng Thanh Thứ Tang ỷ lại vào anh ta, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy cậu có vẻ lẳng lơ, cho nên vẫn dạy dỗ cậu thành thật một chút.
Bây giờ Thanh Thứ Tang đi rồi, Tần Tư Ngôn cũng không nghĩ rằng cậu sẽ không trở lại bên cạnh anh ta, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Em ấy thích mình như vậy, làm sao bỏ được.
Chỉ cần mình cho chút chỗ tốt, Thanh Thứ Tang khẳng định sẽ lại bước đến.
Nhưng...
Nhớ tới cuộc điện thoại hôm nay, sắc mặt Tần Tư Ngôn một mảnh lạnh lẽo.
Anh ta còn chưa mở miệng bỏ người, Thanh Thứ Tang là tình nhân bí mật vậy mà lại vì một ngày sinh nhật mà dám nháo giận như vậy.
Quả thực buồn cười, thiếu thao.
Không biết tại sao, ngày đó nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Thanh Thứ Tang, hai người bọn họ...
Tần Tư Ngôn cắn môi, bất giác gân xanh ở huyệt thái dương đều bại lộ ra ngoài.
Anh ta nghĩ, chờ Thanh Thứ Tang trở về như chó nhà có tang, anh ta nhất định phải dạy dỗ cậu.
Còn dám tìm người đàn ông khác cố ý chọc anh ta tức giận.
Tần Tư Ngôn dập tắt điếu thuốc chỉ hút một ngụm vào gạt tàn, đứng dậy thay quần áo, ra cửa.
Thanh Thứ Tang mà anh ta nghĩ sẽ trở về giống như chó con rơi xuống nước sẽ xuất hiện, không lâu đâu, chỉ qua mấy ngày nữa thôi, đợi đến khi cậu xuất hiện trong tầm mắt công chúng.
——
Orange Entertainment: "Sau ba năm, vẫn muốn nhặt lại những giấc mơ của âm nhạc, chào đón sự trở lại của anh ấy, rất vui khi được sát cánh bên cạnh anh ấy một lần nữa." @Thanh Thứ Tang..."
Người từng cầm cúp ảnh đế 3 lần trong giới giải trí ba năm không xuất hiện, cũng sẽ bị người ta lãng quên, huống chi còn là một ca sĩ tuyến mười tám không có danh tiếng.
Bởi vậy, là một công ty giải trí Orange độc nhất trong giới công bố tin tức này, có rất nhiều người rất không hiểu gì.
【Ai đây? 】
【Không biết, không có ấn tượng...】
【Trông như thế nào? 】
【Thanh Thứ Tang, hả?? Cảm giác cái tên này có chút quen thuộc ...】
......
【A a a nhóc con cậu đã trở về, tôi tưởng cậu sau khi lui vòng sẽ không bao giờ tái xuất nữa." Giới thiệu cho mọi người đã quên và không quen biết một chút, cậu ấy là rapper đảm đương trong tổ hợp "Vương Tạc" mấy năm trước, rất lợi hại cũng rất đẹp mắt, chỉ là khi đó lại rất ngốc, lui vòng, thật sự không ngờ cậu ấy còn có thể trở về ô ô ô...】
Có một bình luận như vậy, sẽ có hai, ba.
Mặc dù trong các bình luận "không quen không biết" che trời lấp đất, những bình luận tỏ vẻ có biết rất ít, nhưng cũng đủ để những người muốn biết hiểu rõ.
Thanh Thứ Tang thật sự không ngờ tới mình còn có fan tự nhiên.
Sau khi nhìn thấy cậu cũng không thể tin được hỏi người bên cạnh: "Anh mua thủy quân?"
Cậu đang ở trong một phòng luyện tập lớn, đối diện với mặt gương.
Ba năm không luyện qua thể hình chuẩn mực, đột nhiên luyện bây giờ chỗ nào cũng cảm thấy không quen.
Cảm giác giống như lần bị Giang Thính Văn làm cả đêm.
Trên trán Thanh Thứ Tang đều là mồ hôi, lúc này đang ngồi trên sàn nhà nghỉ ngơi lướt điện thoại di động.
"Vừa mới tuyên bố trở về làm sao có thể mua thủy quân khen cậu..." Người được hỏi trả lời, "Để cho người khác lột ra chuyện ba năm trước, sau đó mắng cậu sao? "
"Marketing cũng không làm như vậy."
Người bên cạnh tên là Lý Dương, là bạn tốt với Thanh Túc, đồng thời còn là thái tử gia giải trí Orange.
Cơ hồ coi như nhìn Thanh Thứ Tang lớn lên.
Cho nên Thanh Thứ Tang nói muốn gia nhập giới giải trí, y trực tiếp lựa chọn dẫn cậu đi.
Không mở cửa sau, tất cả đều đi theo quy trình chính quy, tuyển tú, tạp nghệ, xuất đạo, dựa vào thực lực.
Thanh Thứ Tang ngay cả nhà họ Thanh cũng không dựa vào, hơn nữa khi đó Thanh tổng còn đặc biệt phản đối cậu làm nhạc, làm sao có thể quản cậu.
Không ai biết Thanh Thứ Tang vẫn là tiểu thiếu gia nhà họ Thanh.
Là một người đại diện mang theo rất nhiều thần tượng nổi tiếng, Lý Dương khi đó đều đã đoán trước Thanh Thứ Tang trở nên nổi tiếng như thế nào.
Không ngờ tới thứ không chịu thua kém này ngã trên người một người đàn ông.
Lý Dương tức giận đến thiếu chút nữa bị bệnh tim, tuyên bố Thanh Thứ Tang nếu dám làm ra chuyện não tàn yêu đương như vậy, cả đời cũng sẽ không dẫn dắt cậu nữa.
"Cám ơn anh Dương." Thanh Thứ Tang ngẩng đầu nhếch miệng cười với Lý Dương.
Lý Dương mặt không chút thay đổi, hỏi: "Nếu đã trở lại, vậy thì lập quy củ, tôi muốn biết trạng thái tình cảm bây giờ của cậu, không cần có bất kỳ giấu diếm nào. "
"Nếu bây giờ cậu còn có bạn trai gì nữa, tôi thật sự sẽ không quản cậu."
"Không..." Thanh Thứ Tang nói "Em muốn làm nhạc. "
"Ừm, tạm thời tin cậu..." Không tin cũng không có biện pháp, Lý Dương mặt không đổi sắc "Nhớ kỹ, cùng người mới vừa mới ra mắt còn không giống nhau, cậu không chỉ phải trải qua tất cả những gì người mới trải qua một lần nữa, còn có "lịch sử đen", rất dễ dàng bị lột ra, cho nên cậu phải chuẩn bị sẵn sàng. "
Thanh Thứ Tang gật đầu: "Hiểu rồi..."
"Được." Lý Dương nói, "Hôm nay hết luyện thế này thôi, trở về đi. "
Thanh Thứ Tang duỗi thắt lưng, chua xót đến mức hít sâu một hơi khí lạnh.
Chờ Lý Dương đi rồi, cậu tắm rửa, thay áo sơ mi trắng tương đối rộng thùng thình, liền ra khỏi cửa công ty.
......
"Không Tang..."
Thanh Thứ Tang vừa ra khỏi cửa còn chưa đi được vài bước, đã bị một đạo giọng nói không chút xa lạ gọi lại.
Giang Thính Văn đứng ở ven đường, trên tay cầm mấy tờ giấy, hẳn là tài liệu.
Thấy người nhìn qua liền nhấc chân đi đến.
Thấy hắn da đầu Thanh Thứ Tang liền tê dại một trận, thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy!
May mắn là nhịn được.
"Giang tiên sinh?" Giọng điệu Thanh Thứ Tang có chút kinh ngạc lại nghi ngờ thắc mắc "Sao anh lại ở đây? "
"Ở đây mấy ngày..." Giang Thính Văn mím môi, nói, "Không dám lộ diện. Nhưng vẫn phải lộ diện. "
"A?" Thanh Thứ Tang hỏi, "Xảy ra chuyện gì? "
"Lần trước sau khi nói lời tạm biệt, em không nói chuyện với anh câu nào." Giang Thính Văn rũ mi, thấp giọng hỏi: "Là do anh nói sai ở đâu sao? "
Thanh Thứ Tang: "!!"
Chuyện này phải nói sao? Cũng không thể nói do tôi chà đạp anh sợ ông già biết, không kéo đen anh đã rất có lý trí rồi ?
"Không phải." Thanh Thứ Tang suy yếu nói "Chỉ là bận rộn, tôi soạn nhạc. "
Nghe vậy, Giang Thính Văn im lặng một lát, dịu dàng hỏi: "Anh mời em ăn cơm được không?"
Thanh Thứ Tang muốn nói không được, nhưng ánh mắt và giọng nói Giang Thính Văn giống như có ma lực, lời từ chối treo bên miệng lại không thể nói ra, cậu còn nhấc chân đi theo người ta đến nhà hàng cao cấp trên lầu hai không xa.
Dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm.
Hơn nữa giống như Giang Thính Văn có việc nên mới đến tìm cậu có, vừa ăn cơm vừa nói chuyện có thể sẽ tốt hơn.
Thanh Thứ Tang cũng muốn biết Giang Thính Văn tìm mình có chuyện gì.
......
"Một ly nước cam tươi ướp lạnh, thêm ít đá. Thêm một ly nước đun sôi. Cám ơn. " Giang Thính Văn gọi món ăn trong thực đơn, nói với nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.
Nghe hắn gọi nước trái cây, vẫn là nước cam tươi, đáy lòng Thanh Thứ Tang nhịn xuống sự rung động.
Giống như bị móng vuốt của vật nhỏ nào đó cào.
Cậu thích uống nước cam, thích từ khi còn nhỏ.
Còn đặc biệt kén chọn, không có hương vị tươi mát thì không được.
Và phải có đá, nhưng không thể cho quá nhiều đá.
Lúc ở nhà cậu cũng thường nhờ anh hai, anh ba vắt nước cam tươi cho cậu.
Mỗi lần như vậy Thanh Hoà, Thanh Túc đều nói: "Em tự làm đi. "
Nhưng mỗi lần như vậy vẫn đi làm cho cậu.
"Em muốn ăn gì?" Giang Thính Văn đưa thực đơn cho Thanh Thứ Tang: "Để anh gọi..."
Thanh Thứ Tang tiếp nhận thực đơn, mở ra nhìn một chút.
Sau đó cậu liền phát hiện, món ăn Giang Thính Văn gọi trùng hợp đều là món cậu thích.
Thanh Thứ Tang: "..."
Khẩu vị của họ giống nhau?
Sợ có người nhìn ra sự khác thường xen lẫn kinh ngạc của mình, Thanh Thứ Tang bất động thanh sắc tùy ý gọi hai món, giao cho nhân viên phục vụ, nói cảm ơn.
*Bất động thanh sắc : mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.
Anh Sau khi chờ đám người rời đi, ở góc bên này cực tốt không còn người ngoài.
Thanh Thứ Tang mới hỏi: "Giang tiên sinh, anh tìm tôi có việc? "
"Ừm." Giang Thính Văn đáp một tiếng. Nói xong hắn đưa cho Thanh Thứ Tang mấy tờ giấy vừa rồi, dường như có chút hồi hộp "Không Tang, em có thể ký cái này cho tôi được không? "
Cái gì? Thanh Thứ Tang khó hiểu, theo bản năng nhìn bàn tay Giang Thính Văn đẩy tờ giấy từ trên mặt bàn tới, một giây sau ánh mắt cậu không khống chế được mở to, khiếp sợ đến nín thở.
Thứ mà Giang Thính Văn đẩy tới là...
- Thỏa thuận kết hôn.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, cúi đầu cảm ơn.