*Lưu ý: Chưa beta.

🌿 Chương 42 🌿


Mới vừa rồi trong bể bơi còn vang tiếng lên nước bắn tung tóe, lúc này đột nhiên yên tĩnh lại.

Nó an ổn tĩnh lặng như khi những vị khách quý mới bước vào. Chỉ có mặt nước vẫn gợn sóng không đều vì chưa có thời gian ổn định.

Bên ngoài kiến trúc thủy tinh bán cầu khổng lồ, cỏ xanh lộ ra đồng loạt nghiêng sang một bên, rõ ràng bị gió thổi bay.

Nhưng kỳ lạ thay, ngọn lá của chúng đều bị thổi bay về hướng hồ bơi, như thể đang trắng trợn cười nhạo. Cùng với nhiều khuôn mặt phân tán ở góc ngách khác nhau, đồng loạt ngước mắt lên nhìn vào Giang Thính Văn.

Cư dân mạng đã phát điên.

——

【Thật cmn anh giữ nam đức! ! 】

【Ha ha ha mẹ nó, đây là điều tôi chưa bao giờ ngờ đến, cười nôn mửa...】

【Hỏi lại một lần nữa, trên thế giới này còn có Giang Thính Văn thứ hai không? 】

【Giang Thính Văn thật đúng là đàn ông tốt! Nhưng tôi vẫn muốn mắng anh! Tôi muốn thấy thịt của Thứ Tang? Cơ thể! Nhìn ngực em ấy kìa! Nhìn thắt lưng em ấy kìa! Nhìn chân em ấy kìa! 】

【Acc của bạn lầu trên không còn nữa】

......

Thanh Thứ Tang buông tay, để vạt áo của mình tự nhiên buông xuống, ánh mắt dò xét nhìn xuống nước. Có vài đôi mắt đang nhìn thẳng vào cậu.

Cậu hỏi, "Vậy thì họ..."

Giang Thính Văn thấy cậu không còn quật cường cởi quần áo, rất hài lòng, mặt không đổi sắc: "Bọn họ không giữ nam đức, còn độc thân."

Mọi người: "..."

Mọi người: "?"

Mọi người: "."

【Ha ha ha Tống Từ Xướng lại muốn khóc】

【Nắm đấm đội trưởng siết chặt, thoạt nhìn rất muốn đánh người...】

【Mặt Tần Tư Ngôn cũng xanh ha ha ha】

【Giang tổng có tuyệt kỹ giết người —— bọn họ đều độc thân...】

【Ha ha ha, nhưng Tần Tư Ngôn lại không yêu Phó Bạch ư? 】

【Rõ ràng không, bằng không Tần Tư Ngôn sẽ nói ra những lời cạnh tranh công bằng với Giang tổng? Có đối tượng còn dám nói lời này, cư dân mạng có thể trực tiếp xé anh ta...】

【Mẹ kiếp, Tần Tư Ngôn là cặn bã thật, nhìn như vậy, tôi có chút thương hại Phó Bạch...】

......

Phong cách đi tới đi lui lập tức chệch hướng, rõ ràng do Giang Thính Văn khơi mào trước, nhưng Tần Tư Ngôn lại bị mắng.

Cuối cùng vẫn có một bộ phận nhỏ cư dân mạng phát hiện không đúng, kịp thời kéo phong cách trở lại.

Bởi vậy hot search ngày hôm đó trực tiếp bạo liệt, người nào đó dùng nhất cử nhất động thật sự nói cho mọi người biết cái gì gọi là nam nhân tốt.

#Bạn có muốn biết một người đàn ông tốt# Bạo

#Cho tôi xem Giang Thính Văn# Sôi;

#Ai vẫn chưa học được tranh thủ thời gian học # Hot;

#Lớp trưởng nam đức đã vào vị trí #

#Trên thực tế, lớp trưởng vẫn là trà xanh #

#Yêu cầu Giang Thính Văn nói về việc giảng dạy lớp học #

......

Cho dù tâm trạng của mọi người thế nào, khi Ngũ Hành định từ trong nước bò ra cùng đối phương đánh nhau, Giang Thính Văn cũng đã kéo Thanh Thứ Tang ra khỏi hồ bơi.

Nhân viên chương trình phản ứng lại, vội vàng phái một người khiêng máy quay đuổi theo, bên ngoài lại trống rỗng, ngay cả một cái bóng cũng không có.

Trang viên lớn như vậy con đường rõ ràng như vậy, nhưng đây không phải nhà bọn họ! Thân là chủ nhà, Giang Thính Văn chắc chắn biết làm thế nào để bỏ rơi bọn họ.

"Còn ghi hình chương trình." Hôm nay mặt trời không lớn, nhưng tay Thanh Thứ Tang được Giang Thính Văn nắm lấy, chỉ chốc lát sau lại cảm thấy muốn đổ mồ hôi.

Giang Thính Văn quay đầu lại, cẩn thận nói: "Biến mất hai tiếng đồng hồ chắc là không sao đâu."

Thanh Thứ Tang cười rộ lên: "Đương nhiên không sao."

Không chỉ không sao, thậm chí còn có chút phấn khích, "Chúng ta đi đâu bây giờ?"

Giang Thính Văn đến gần cậu, gằn từng chữ thấp giọng: "Hẹn hò..."

"Tại sao anh không để em cởi quần áo ngay bây giờ?" Ngoại trừ nam đức, Thanh Thứ Tang luôn cảm thấy còn có nguyên nhân khác, "Em cũng muốn bơi lội."

Nghe vậy, Giang Thính Văn tạm thời dừng bước, bàn tay to lớn duỗi ra ôm lấy nửa người Thanh Thứ Tang: "Nơi này, có dấu vết."

Thanh Thứ Tang hoảng sợ, cúi đầu nhìn, cách quần áo đương nhiên không nhìn thấy. Cho dù vén quần áo lên cũng phải tốn chút sức lực mới có thể nhìn thấy, nơi Giang Thính Văn nói là eo.

"Sao chỗ đó lại có?"

"Anh nặn ra."

"A..." Buổi tối, Giang Thính Văn bảo cậu quỳ, hoặc là ngồi, bàn tay không biết dịu dàng bóp eo cậu, giống như sử dụng lực độ nhẹ nhàng Thanh Thứ Tang sẽ chạy mất.

Thanh Thứ Tang bình tĩnh nhìn Giang Thính Văn, môi khẽ run thoạt nhìn rất muốn mắng chửi, nhưng mũi tai cậu đỏ lên trước. Chỉ thiếu một chút! Nếu như bị nhìn thấy...

"Còn có nơi này." Giang Thính Văn dùng đầu ngón tay cách một lớp vải mỏng chạm vào sống lưng cậu, khiến Thanh Thứ Tang theo bản năng nghiêng người về phía trước, va vào lồng ngực Giang Thính Văn.

Nhưng bàn tay kia còn lưu luyến trên lưng cậu, Thanh Thứ Tang ngước mắt lên, đáy mắt lại xuất hiện một chút đáng thương mặc cho người ta bắt nạt.

Vị trí dưới lòng bàn tay khi Thanh Thứ Tang bị kích thích tàn nhẫn cong eo lên, tựa như yết hầu lăn lộn trong tình dục? Cảm giác muốn chết. Mỗi lần Giang Thính Văn nói đều đặt một nụ hôn thành kính trên đó, nhưng mà lực độ cũng không tính là nhẹ.

Mặt Thanh Thứ Tang nóng lên, bắt đầu trừng mắt nhìn hắn.

"Không Tang, ban ngày, không nên nhìn anh như vậy." Giang Thính Văn rũ mi, thấp giọng nói.

Thanh Thứ Tang: "..."

Thanh Thứ Tang cho hắn một cái tát, không chút lưu tình đánh vào lưng Giang Thính Văn.

Người kia mỉm cười, mặc cậu tức giận. Chỉ là tay không biết từ khi nào đã thay đổi vị trí chạm vào bả vai Thanh Thứ Tang: "Ở đây cũng có."

Thanh Thứ Tang không thể tin nổi nói: "Nhiều như vậy?!"

Giang Thính Văn giống như làm sai, cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi..."

"A..." Người này vừa bày ra động tác như vậy, Thanh Thứ Tang rất nhanh hoàn toàn không chống đỡ được, cậu nghĩ cậu phải nói thêm vài lời, không thể để Giang Thính Văn tiếp tục như vậy.

"Giang Kiều Kiều!" Cậu hô lên.

Giang Thính Văn lập tức ngẩng đầu, lo lắng bất an đáp: "Ừm. Chồng..."

"Ấy..." Thanh Thứ Tang dời tầm mắt, giơ tay lên đưa cho Giang Thính Văn để hắn dắt, không được tự nhiên ra lệnh, "Dẫn em đi hẹn hò."

"Tuân mệnh, chồng nhỏ."

——

Ba giờ sau, sắc trời tối đen, hoàng hôn chiều tà bị màu xám xanh dần dần ập lên thay thế, hai người mới không “đội trăng mang sao” mà về.

"A, về rồi? Hai người đi đâu đấy? " Tầm mắt Tống Từ Xướng quét qua hai bóng dáng, ở trên sô pha phòng khách vừa gặm táo vừa âm dương quái khí nói. Nói xong cậu chàng đại phát từ bi cho hai người mặt mũi, tính nhìn chính diện bọn họ. Nhưng còn không bằng không nhìn.

Trong lòng Thanh Thứ Tang ôm một nắm hoa hồng diễm lệ rực rỡ, giấy thủy tinh tinh xảo bọc ở bên ngoài, dưới ánh đèn chùm chiếu rọi dường như lóe lên ánh sáng bảy màu. Tống Từ Xướng cảm thấy mắt sắp mù.

Thanh Thứ Tang: "Hẹn hò thôi."

Tống Từ Xướng giận dữ nói: "Hai người thế mà được đi ra ngoài?!"

"Không đi ra ngoài." Thanh Thứ Tang lên lầu định cắm hoa.

Trang Đình Ngọc bám vào lưng ghế sofa: "Hoa hồng ở đâu ra?"

Hơn nữa đóng gói như vậy vừa nhìn đã biết là mua.

"Giang Thính Văn hái trong vườn hoa, đóng gói cho anh." Thanh Thứ Tang cũng không quay đầu lại.

Mấy người bọn họ ở đây quay phim tạp kỹ trước ống kính, hai người Thanh Thứ Tang, Giang Thính Văn vẫn không bị tổ chương trình tìm được, đừng nói bọn họ hâm mộ bao nhiêu.

Nhưng oán niệm còn chưa tan, hai người trở về còn muốn cho bọn họ ăn cơm chó. Tống Từ Xướng cuối cùng cũng tức giận, đứng dậy muốn đi tìm Thanh Thứ Tang đánh nhau, bị Trang Đình Ngọc với Trần Trì, Trình Thừa An nhanh tay lẹ mắt, một người ôm eo, một người đè đầu một người túm, đồng thanh cảnh cáo lên tiếng: "Bình tĩnh, em đánh không lại Giang tổng."

Giang còn chưa lên lầu Thính Văn đúng lúc nhìn lướt qua cậu chàng.

Tống Từ Xướng: "..."

【Đừng nói là Tống Từ Xướng, bây giờ tui cũng rất muốn đánh một trận với đối phương...】

【Tỉnh đê, một người Giang Thính Văn có thể đánh bốn người bọn họ, cũng có thể một người đánh một đám các cậu...】

【Ô ô ô quá chua, cả buổi chiều không gặp được Thanh bảo thì thôi, nhìn thấy còn chua hơn...】

【Giang Thính Văn, anh thật sự không định mở lớp sao? 】

......

Bữa tối do Giang Thính Văn làm. Mấy ngày sau, mọi người lập tức phát hiện người này thật sự đem mấy chữ to "Thiên vị Thanh Thứ Tang" in lên trán.

Chỉ cần Thanh Thứ Tang không đồng ý, hắn tuyệt đối sẽ không làm thêm cơm cho người khác! Cuối cùng vẫn là Thanh Thứ Tang thật sự nhìn không nổi ——

Chủ yếu do xấu hổ, lúc trước anh em trong Ngũ Hành mỗi ngày đều bị cậu gửi ảnh cơm Giang Thính Văn nấu chọc tức, bây giờ ghi hình cùng nhau lại không được ăn một bữa thật sự quá thảm.

Thanh Thứ Tang xoa nắn lương tâm, còn đang ở đây, cho nên thỉnh thoảng cơm chiều Giang Thính Văn sẽ làm nhiều hơn cho vài người —— ngoại trừ Tần Tư Ngôn. Tự đặt đồ ăn mang đi.

Có Tần Tư Ngôn so sánh, Phó Bạch cũng không làm loạn, Thanh Thứ Tang cũng không cố ý bài xích cậu ta, chỉ cần đối phương bình an vô sự không kiếm chuyện với cậu là được.

Huống hồ trong khoảng thời gian này Phó Bạch thật sự đem cảm giác tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất, bởi vậy cơm chiều cũng sẽ có một phần của Phó Bạch.

Nhưng hôm nay Phó Bạch không xuất hiện. Quay đầu nhìn Ngũ Hành, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Thanh Thứ Tang cảm thấy cậu và Giang Thính Văn đã bỏ sót gì đó.

"Còn cậu ta thì sao?" Thanh Thứ Tang nóng lòng hỏi một câu. Ghi hình chương trình, vẫn nên khách khí một chút thì tốt hơn.

Nghe vậy, Trang Đình Ngọc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn vị trí Phó Bạch, nói: "Chắc cãi nhau với Tần Tư Ngôn rồi."

Thanh Thứ Tang bối rối: "Hả?"

"Lúc chiều, anh và Giang tổng không về —— lúc hẹn hò..." Tống Từ Xướng cố ý kéo dài ngữ điệu nói xong hai chữ hẹn hò, mới khôi phục nghiêm trang, "Hai người về phòng ngủ, bên trong xuất hiện tiếng cãi vã, còn có động tĩnh đập đồ. Mẹ ơi, lúc ấy đều dọa chết em."

Cậu chàng khoa trương vỗ ngực, không hiểu lắc đầu tiếp tục ăn cơm.

Theo lý thuyết rõ ràng biết đang ghi hình, thế nào cũng phải cố kỵ thể diện, làm sao có thể ầm ĩ lên, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Nhưng mà ngẫm lại Tần Tư Ngôn... Anh ta cũng không phải người sẽ cố kỵ trong lúc ghi hình... Thật là đen đủi, chậc.

Không cẩn thận nghĩ đến xuất thần, Thanh Thứ Tang cúi đầu lập tức phát hiện đồ ăn trong bát đã sắp chất thành núi, vội vàng nói với Giang Thính Văn: "Đủ rồi, em tự mình có thể."

Giang Thính Văn rũ mắt, đáp: "Ừ..."

Hắn đánh giá góc nghiêng của Thanh Thứ Tang, tựa như vẫn có chút xuất thần. Cánh môi hơi mím lại.

Vì sao Tần Tư Ngôn lại cãi nhau với Phó Bạch, nguyên nhân không cần nói cũng biết, xác suất lớn là bởi vì Thanh Thứ Tang.

Hai người bọn họ một người là vì Thanh Thứ Tang mà đến, một người là vì Tần Tư Ngôn mà đến, đều có mục đích. Nhưng hiện tại Tần Tư Ngôn với Phó Bạch "tình cảm không hợp", mà Thanh Thứ Tang đang suy nghĩ, cậu đang suy nghĩ cái gì?

Tự hỏi Tần Tư Ngôn muốn triệt để đá rơi Phó Bạch để biểu hiện thật lòng, có thể đặt ở vị trí cần xem xét, hay luôn tự hỏi Tần Tư Ngôn có ý gì khác, theo bản năng hơi chờ mong... Dù bằng cách nào, cũng sẽ bị bóp nghẹt. Giang Thính Văn rũ mắt, im lặng ăn cơm, trong lúc đó không phát ra một tiếng vang nào.

【Mẹ kiếp, các cậu có phát hiện không? Khí tràng Giang tổng gần như không giống...】

【Anh ta vừa nhìn bộ dáng Thanh bảo gần như đã muốn nhốt em ấy lại, thật là kích thích (xin lỗi mị không sạch sẽ mị ăn năn JPG. )】

【Sao Giang Thính Văn đột nhiên biến thân? Khí thế bá tổng này mẹ tôi nha, tôi đột nhiên phấn khích đã xảy ra chuyện gì...】

【Run rẩy đi, Giang Thính Văn có hai gương mặt, nhất định là! 】

【Ánh mắt muốn ăn thịt người tui đã chụp ảnh màn hình, mọi người xem, dục vọng tiềm tàng của một người? Dục vọng không thể che giấu (nghiêm túc)】

【Tôi không tin Thanh Thứ Tang không biết】

......

Thanh Thứ Tang đương nhiên biết, nhưng hiện giờ cậu chưa phát hiện ra. Khách mời cũng không thể nhìn thấy màn hình trên thiết bị livestream, ai biết được những gì đang xảy ra.

Sắp đi ngủ, Giang Thính Văn nhận được điện thoại của Phương Tiền, hơn nửa đêm còn phải xử lý công việc.

"Bé ngoan ngủ trước." Giang Thính Văn xoa tóc Thanh Thứ Tang, hôn cánh môi cậu, thấp giọng nói như dỗ dành đứa nhỏ.

Thanh Thứ Tang xua tay, nói: "Anh mau đi đi."

"Không có lương tâm, mỗi ngày đều đuổi anh." Giang Thính Văn cười nói, "Có việc nhớ gọi anh."

Ở nhà mình có thể có chuyện gì, nhưng Thanh Thứ Tang rất hưởng thụ sự thiện vị mỗi giây mỗi phút đều được chú ý, gật đầu: "Vâng..."

Mang theo sự thiên vị trắng trợn này, rất nhanh Thanh Thứ Tang đã ngủ thiếp đi, nhưng lại tỉnh dậy.

Ngoại trừ ở công ty, trong khoảng thời gian này Thanh Thứ Tang đã sớm quen được Giang Thính Văn ôm ngủ, bên cạnh không có ai luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Sau khi tỉnh lại, cậu nhìn chăm chú vào trần nhà một lát, càng nhìn càng có tinh thần, sau đó cầm điện thoại lên xem, mới hơn mười một giờ, cậu chỉ ngủ một tiếng.

Thanh Thứ Tang ngồi dậy xuống giường, mang dép lê ra ngoài định đi tìm Giang Thính Văn.

"Lạch cạch...."

Hai tiếng mở cửa chồng lên nhau, hai cửa phòng ngủ đồng thời mở ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tần Tư Ngôn cầm ly nước, ở hành lang nhìn thấy Thanh Thứ Tang, trong mắt nhất thời xuất hiện một chút vui mừng.

"A Thanh..."

Thanh Thứ Tang: "..."

Cái khung cảnh oan gia ngõ hẹp gì đây.

Đêm khuya 11h30, cư dân mạng lại không buồn ngủ, đặc biệt vui mừng.

【Ha ha ha tới rồi! Tui muốn có trường hợp đơn độc ở chung! 】

【Lầu trên bạn còn là người sao?] (Di chuyển một băng ghế nhỏ và ngồi jpg.) 】

【Ha ha ha xin lỗi là do tui thích xem! ! Nhanh lên nhanh, tui mong trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang tổng nhanh chóng xuất hiện kéo Thanh bảo vào phòng, làm cho em ấy khóc! 】

【?? (Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng... Thông hoàng jpg. )】

【Khóc như thế nào? Khóc lớn? Không nghe thấy được thì phải làm sao bây giờ? 】

【Tui thích nghe để tui nghe! 】

【Các người thật sự đều quá...】

【Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Tần Tư Ngôn lại ra ngoài uống nước mỗi tối, anh ta khẳng định cố ý! 】

......

Thanh Thứ Tang không muốn nói chuyện, cũng không muốn vào thời điểm này sửa lại cách xưng hô của đối phương, lướt qua Tần Tư Ngôn muốn đi về phía trước.

Tần Tư Ngôn không dám động, lúc cậu đi qua chỉ vội vàng gọi: "Thanh Thứ Tang..."

"Thật sự không thể nói chuyện tử tế sao?" Anh ta nói. Biểu cảm có phần tổn thương, trong ngữ điệu tối tăm hơi khàn khàn thống khổ, "Tôi thật sự biết sai rồi, tôi yêu em. Chúng ta đã ở bên nhau 3 năm, em thật sự quên nhanh như vậy sao?"

【Giỏi lắm, còn có mặt mũi nhắc đến ba năm kia? 】

【Ba năm đó không phải anh bao nuôi người ta như người tình nhỏ sao?! Có cái mông mà tình cảm...】

【Tần Tư Ngôn, đa dạng loài thật đấy...】

【Thương hại Phó Bạch, lúc Thanh bảo sống với Tần Tư Ngôn, cậu ta là bạch nguyệt quang của Tần Tư Ngôn, Thanh bảo càng ngày càng tốt, bạch nguyệt quang Phó Bạch này lại không còn là bạch nguyệt quang...】

【Thương hại Phó Bạch +1, cặn bã tra nam không đáng ! 】

......

Thanh Thứ Tang biết những lời này đã bị camera ghi lại, phòng ngừa Tần Tư Ngôn nói lung tung, cậu nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, chém đinh chặt sắt không lưu tình: "Anh mau thu lại từ yêu của anh đi, quá bẩn."

Sắc mặt Tần Tư Ngôn hơi cứng đờ, dưới chân vừa động đồng thời đưa tay muốn tiến lên bắt cậu. Thanh Thứ Tang còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy thân thể lập tức ngã về phía sau, sợ đến mức cậu vội vàng nghiêng người để duy trì cân bằng, ngay sau đó cậu lập tức va vào một lồng ngực.

Một cánh tay Giang Thính Văn mạnh mẽ vòng qua bả vai Thanh Thứ Tang, ôm chặt cậu vào lòng, khuôn mặt không mang theo chút ý cười nào.

Hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn thẳng Tần Tư Ngôn, trong đôi mắt đen láy ấp ủ mưa gió bão bùng sắp đến, mặt ngoài hòa bình giả dối trong nháy mắt này triệt để bị phá vỡ.

Giang Thính Văn nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Đây là lần đầu tiên tôi thật sự cảnh báo anh, cũng sẽ là lần cuối cùng. Đừng động tay động chân với tiên sinh tôi, hy vọng Tần tổng có thể nhớ kỹ. Không có lần sau."

Ngón tay Tần Tư Ngôn vươn ra khẽ cong, sắc mặt khó coi.

【A a a Giang tổng nổi giận! 】

【Có một nói một, có chút đáng sợ. Khí thế của hắn thật mạnh mẽ...】

【Quân nhân xuất ngũ, tùy thời đều có nguy cơ mất mạng, cái loại nhẫn nhịn ăn cả ngã về không, liều lĩnh này đã sớm in ở trong xương cốt...】

【Anh ta trà xanh! Anh ta giả vờ! 】

【Thanh bảo có bị dọa không? 】

......

"Sao anh đi không nói một tiếng? Làm em sợ chết khiếp! "Thanh Thứ Tang bị dọa, nhưng không phải vì hắn biểu hiện ra một mặt khác, còn không kiêng nể gì mà đùa giỡn, "Dọa chết em, anh còn nhớ anh có chồng không?!"

Khiếu nại vừa dứt, Giang Thính Văn lập tức cúi đầu, để trong mắt đều là sự tồn tại của Thanh Thứ Tang.

"Thực xin lỗi xin lỗi..." Hắn luống cuống tay chân xoa đầu Thanh Thứ Tang, "Khò khè khò khè mao, bé ngoan, không sợ không sợ. Anh tưởng anh mở cửa, em nghe rồi, anh xin lỗi, đừng sợ."

【Tôi thu hồi câu nói kia, tôi quỳ xuống chảy ra nước mắt chanh chua...】

【Sợ Giang Thính Văn? Ngoại trừ các cậu, Thanh Thứ Tang hoàn toàn không sợ, thoạt nhìn còn dám đánh hắn (châm thuốc jpg). 】

【 ô ô ô chua chết rồi】

【 ô ô ô hắn gọi em ấy bé ngoan】

......

"Sao em còn chưa ngủ nha?" Giang Thính Văn hỏi Thanh Thứ Tang.

"Anh đừng nói 'nha'." Thanh Thứ Tang hơi ngửa đầu, "Em tỉnh ngủ."

Nghe vậy, Giang Thính Văn ngẩn ra, lập tức biết rõ nguyên do, nói: "Bé ngoan ra ngoài tìm ai?"

Thanh Thứ Tang: "Tìm anh..."

"Thật ngoan." Giang Thính Văn cười nhẹ, nắm cổ tay đối phương đi về phía phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc "ầm ầm" một tiếng đóng lại. Ngăn cách một vị nào đó, cũng ngăn cách cư dân mạng gào khóc thảm thiết.

......

Đây là lần đầu tiên Thanh Thứ Tang đến nơi phòng làm việc này, thật lớn, so với nhà bản thân lớn gấp đôi.

Cậu còn chưa tinh tế đánh giá, đã cảm thấy bên eo căng thẳng. Giang Thính Văn nắm eo cậu, Thanh Thứ Tang trực tiếp ngồi xuống bàn.

Hai tay Giang Thính Văn nắm lấy hai bên eo Thanh Thứ Tang ôm cậu vào lòng mình. Thanh Thứ Tang ngẩng đầu, khó hiểu: "Sao vậy?"

"Không Tang..." Giang Thính Văn nghiêng người dùng trán cọ lên trán Thanh Thứ Tang, "Em nói gì với họ Tần?"

"Anh ta muốn quay lại với em à?"

Thanh Thứ Tang muốn nói đó là chuyện của anh ta, có quan hệ gì với em, môi vừa hé cằm đã nóng lên.

Giang Thính Văn khẽ nắm cằm cậu, không chuẩn bị mà bá đạo cường thế đòi hỏi. Toàn bộ lời nói của Thanh Thứ Tang đều bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Bé ngoan. Cục cưng..." Ánh mắt Giang Thính Văn tối tăm, ngón cái ma sát cánh môi Thanh Thứ Tang óng ánh nước, không thể từ chối, "Nói yêu anh..."

"Bằng không anh sẽ làm cho em khóc." Hắn thấp giọng nói, "Làm cho em khóc không ngừng được."

"Để bọn họ nghe thấy toàn bộ."

🌿 Chương 43 🌿


Ánh mắt Giang Thính Văn rất nghiêm túc, lời nói trầm thấp mà từng câu từng chữ tròn trịa tựa như có ma lực, tranh nhau chui vào tai, để nó phát huy tác dụng vốn có.

Thanh Thứ Tang đặt tay lên bàn, vô thức cong ngón tay, khẽ thở dài, run rẩy nhỏ giọng mắng: "Anh biến thái."

Giang Thính Văn cười, thần thái nghiêm túc trong con ngươi vẫn không thay đổi. Cùng lúc đó, bàn tay to lớn của hắn đã nắm được nửa cái eo của Thanh Thứ Tang.

Rõ ràng xúc cảm cường thế tiến tới, tê dại trong nháy mắt lây nhiễm thành một mảnh, khiến toàn thân run rẩy không nhỏ. Thanh Thứ Tang vội vàng trốn sang bên cạnh, trực tiếp bị cánh tay gắt gao ôm lấy biến thành gông cùm xiềng xích.

Giang Thính Văn: "Không được trốn..."

Bàn làm việc rất lớn, giấy trắng không có bìa, những tập hồ sơ mang màu lam hoặc màu đen da folder xếp chồng lên nhau, không nhiều, nhưng vẫn thể hiện đây là nơi nào.

Giương mắt nhìn, vách tường đối diện cửa với vách tường trước bàn làm việc, đầy ắp sách.

Trong một đại dương tri thức khổng lồ như vậy, Thanh Thứ Tang không khỏi nhớ đến chuyến đi phòng làm việc lần trước.

Còn có "Sinh học cấu trúc cơ thể con người" và "Hiểu biết đối với tình dục" lộp cộp rơi xuống đất, thật là chói lọi mà nhìn trộm!

Chắc chắn ở nơi làm việc Giang Thính Văn sẽ không làm chuyện loạn thất bát tao như vậy, nhưng Thanh Thứ Tang vẫn không kiềm chế được nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

Hơn nữa Giang Kiều Kiều còn nói muốn làm cậu khóc, lớn tiếng khóc, khóc đến dừng lại được, để bọn họ nghe thấy toàn bộ...

Cổ họng Thanh Thứ Tang run lên, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm quỷ dị đang ăn mòn tứ chi xương cốt, để người ta lộ ra sự phấn khích từ nội tâm.

"Anh... Không, không. " Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Giang Thính Văn, không biết lúc này mình có biểu cảm gì, nhưng ở chung với Giang Thính Văn lâu như vậy, cậu đã biết nắm bắt chính xác sự biến hóa của ánh mắt Giang Thính Văn.

Đó là một loại đối mặt với con mồi - không nỡ ăn, trân trọng con mồi – nhìn kỹ, hắn đang cẩn thận suy nghĩ nên từ đâu, nên mở miệng thế nào.

Chỉ cần không làm tổn thương người khác, có lẽ hắn sẽ đem tất cả kích thích thử một lần. Cổ họng Thanh Thứ Tang lại lăn qua lăn, bả vai theo bản năng run rẩy, vội vàng nói, "Em yêu anh..."

Trong phòng làm việc nhất thời yên tĩnh đến dọa người.

"Em nói..." Thanh Thứ Tang lại chớp mắt, nói, "Em yêu anh. " Biết rõ không ai có thể nghe thấy, nhưng cậu vẫn hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng, "Anh không được để em khóc."

Giang Thính Văn lại yên lặng nhìn cậu thật lâu, mới khẽ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên khàn khàn: "Hôn một cái. "

Đầu hắn cúi xuống lại gần Thanh Thứ Tang, từng chút từng chút từng bước cắn cánh môi cậu. Thanh Thứ Tang hơi ngẩng đầu lên, miệng khẽ mở ra chào đón đối phương xâm lược.

——

"Em cũng không biết anh ta sẽ trùng hợp đi ra với em như vậy..." Thanh Thứ Tang nuốt một ngụm nước miếng, hô hấp không đồng đều giải thích, "Em đã mắng anh ta rồi."

Giang Thính Văn xoa đầu cậu, dịu dàng: "Anh biết..."

"Anh biết còn muốn làm em khóc, còn bày ra vẻ hung tàn như vậy." Thanh Thứ Tang trừng mắt nhìn hắn.

Bộ dáng xù lông cực kỳ giống động vật nhỏ giương nanh múa vuốt muốn cắn người. Giang Thính Văn không nhịn được, đưa tay lên nhéo mặt cậu, còn kéo sang hai bên, bị Thanh Thứ Tang "bốp" tát bay.

Giang Thính Văn cười khẽ, hôn cậu: "Thời gian phúc lợi."

"Ồ..." Thanh Thứ Tang nghe hiểu, ở trong lòng mắng Giang Thính Văn thật là một đại biến thái biết biến thân. Nhưng mà ngược lại cậu lại rất đắc ý, đuôi lông mày khẽ nhíu, "Bây giờ em đã biết đối phó anh ra sao."

"Vậy thì thật đáng tiếc." Giang Thính Văn làm bộ làm tịch thở dài, sau đó nói, "Nhưng không sao, anh không dựa vào thời gian phúc lợi, tiên sinh cũng là của anh."

Nói xong cúi xuống, dùng đầu cọ cọ hai má Thanh Thứ Tang, vẻ mặt mong mỏi: "Có phải không chồng?"

Thanh Thứ Tang: "..."

Sắp 12 giờ đêm, thần trí của người không thức khuya sẽ càng ngày càng không rõ ràng.

Thanh Thứ Tang liếm đôi môi khô ráo, mũi tai ửng hồng không nhận câu này, nói: "Sao anh còn chưa làm việc xong?"

"Bọn Phương Tiền tổ chức một cuộc họp, không có kế hoạch, cần đến tôi." Giang Thính Văn ôm Thanh Thứ Tang từ trên bàn xuống, xoay người đẩy một cái sô pha đơn hình bán nguyệt cách đó không xa, để Thanh Thứ Tang ngồi bên cạnh mình, nói, "Sao em lại tỉnh ngủ?"

Thanh Thứ Tang bám vào mép sô pha, nghiêng mặt lót lên cánh tay, đầu ngón tay chạm vào cánh tay nhỏ, nói thật: "Bên cạnh trống trải. Anh chưa về, tỉnh ngủ chỉ muốn tìm anh."

Nghe vậy, Giang Thính Văn vừa định cầm chuột. Ánh mắt hắn xuất hiện sự bất ngờ, nhưng mà Thanh Thứ Tang đang rũ mắt chơi đùa quần áo hắn không phát hiện.

Giang Thính Văn đưa tay xoa đầu Thanh Thứ Tang, cũng thành thật nhận xét: "Thật là một thói quen tốt."

Tiếp theo hắn thương lượng, "Xin chồng nhỏ sau này tiếp tục duy trì, được không?"

Thanh Thứ Tang ngước mắt nhìn hắn, không biết nhìn ra cái gì, cười. Giang Thính Văn liền cười theo, nói: "Cho anh thêm hai mươi phút nữa."

"Vâng..."

Tuy đã khuya, nhưng Thanh Thứ Tang đã ngủ một giấc, hiện tại tinh thần phấn chấn. Hôm nay Giang Thính Văn vẫn chưa nghỉ ngơi, người là cơm sắt là thép, tố chất thân thể của hắn có tốt đến đâu, Thanh Thứ Tang cũng sẽ không quấy rầy hắn.

Chưa kể đến việc làm những điều kỳ lạ. Có đôi khi cậu rất tin tưởng vào sự tự chủ của Giang Thính Văn, chẳng qua mỗi khi bắt đầu có tác động, cậu sẽ không tin vào sự tự chủ của Giang Thính Văn. Nếu thật sự làm củi lửa bốc lên, cậu còn có thể tự mình ra khỏi phòng làm việc không đều là vấn đề.

Giống như thường ngày, Thanh Thứ Tang rất vui khi được Giang Thính Văn ôm về phòng, nhưng hiện tại tuyệt đối không được, nhiều ánh mắt nhìn như vậy.

Nếu bị ôm ra ngoài, không có gì cũng biến thành có chút gì đó. Suy nghĩ xong, có chút nhàm chán, Thanh Thứ Tang nhớ ra còn chưa đánh giá phòng làm việc này, ánh mắt lập tức chuyển động. Chỉ là còn chưa chuyển động xong, tầm mắt Thanh Thứ Tang liền dừng lại.

Chỉ thấy trong một đống văn kiện bằng phẳng, một cái chăn nhung được đặt ở phía trên rất dễ thấy, cũng không hợp với nơi này —— Bờm tai mèo trắng. Đeo chắc chắn rất dễ thương.

Thanh Thứ Tang: "..."

Chịu đựng hình ảnh loạn thất bát tao không khống chế được xông vào đầu óc, Thanh Thứ Tang nhịn đến đỏ mặt đứng yên một lát, chớp chớp mắt vài lần, đồ đạc vẫn còn. Cậu không nhịn được ở trong lòng rống giận, nơi này sao lại có mấy thứ này a?!

"Giang Kiều Kiều." Thanh Thứ Tang gọi, ngẩng đầu.

Giang Thính Văn rũ mắt: "Hả?"

Thanh Thứ Tang đưa tay chỉ một cái, cái bờm tai mèo trong nháy mắt hiện ra. Vốn tưởng Giang Thính Văn sẽ giật mình, dù sao bị người ta bắt được bản thân thật sự có sở thích kỳ quái đặc thù, thế nào cũng phải xấu hổ một chút. Không ngờ Giang Thính Văn cực kỳ thản nhiên, chủ động giải thích: "Trước khi ghi hình chương trình mua."

Thanh Thứ Tang phát điên: "Anh mua cái này làm gì?"

"Nếu chọc chồng nhỏ không vui, dỗ dành em." Giang Thính Văn nghiêm túc: "Khi phạm sai lầm em thích vậy. "

"A..." Thanh Thứ Tang không nằm trên sô pha, ngồi thẳng người, tần suất chớp mắt bất giác tăng nhanh. Cậu đè nén thanh tuyến xấu hổ nói: "Biết mình phạm sai lầm anh không thể sửa lại sao?"

"Không cần." Giang Thính Văn từ chối.

Thanh Thứ Tang: "..."

Giang Thính Văn: "Em là của anh."

Nhắc đến chuyện này, Giang Thính Văn tuyệt đối không lui một bước, một bước cũng không. Thanh Thứ Tang nuốt một lòng giáo dục trở về, thế nhưng lại rất hưởng thụ.

Một lần nữa cậu nằm trên sô pha, giơ tay không thèm để ý che lỗ tai mèo của Giang Thính Văn, cảm nhận được sự nóng bỏng bị chắn ở lòng bàn tay.

Cái đầu lông xù có thể sẽ đi theo hắn suốt đời... Thanh Thứ Tang kịp thời vứt bỏ tai mèo và đuôi mèo, phòng ngừa tai bốc khói dưới tay mình, ánh mắt đánh giá những nơi khác.

Đối diện với giá sách vách tường đối diện cửa phòng làm việc, mỗi khoảng trống đều chứa đầy sách, chỉ có một ngoại lệ.

Đó là ngăn đầu tiên của toàn bộ bức tường, kết hợp với ngăn bên dưới, tạo thành một không gian cao hơn.

Một chai thủy tinh trong suốt điêu khắc hoa văn đứng sừng sững ở đó, khoảng chừng 30 cm.

Không cắm hoa bên trong, nhưng không trống rỗng. Một lượt nhìn những thứ giống như cành khô chỉnh tề đứng ở bên trong, tựa như cành hoa còn tươi mới được bỏ vào.

Cụ thể nhìn không ra mấy cành, rậm rạp không đếm được, cảm giác lấy ra một cây là có thể "rắng rắc" bẻ gãy.

Thanh Thứ Tang nghĩ thầm, sở thích của Giang Thính Văn còn rất mới lạ. Cậu muốn đi xem rốt cuộc là cành khô gì, vậy mà còn muốn bày ra như vậy, nó còn một mình chiếm hai ô, vẫn là thứ đầu tiên, địa vị còn rất cao.

Chỉ là vừa định đứng lên, bên cạnh lập tức vang lên một tiếng tắt máy tính. Cậu quay đầu theo phản xạ có điều kiện, nói: "Xong rồi à? Mới 10 phút thôi."

"Muốn ôm em ngủ." Giang Thính Văn khom lưng cọ vào trán Thanh Thứ Tang, kéo cậu lên định cùng nhau về phòng ngủ.

Thanh Thứ Tang nhăn mặt, hỏi: "Ôm cái gì?"

Giang Thính Văn ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại cười khẽ ra tiếng. Hắn ôm lấy eo Thanh Thứ Tang, kề sát hỏi nhẹ: "Không Tang muốn ôm cái gì?"

"Ách..." Thanh Thứ Tang lùi ra phía sau, lẩm bẩm, "Đừng làm loạn..."

Cách 12 giờ chỉ còn 10 phút, hai người cuối cùng cũng đi ra. Cú đêm không ngủ nhất thời phấn khích đến mức giống như tiêm máu gà.

【Ra ngoài rồi! Thanh Thứ Tang khẳng định được ôm... Ra ngoài? Giang Thính Văn không được sao? 】

【 ha ha ha cười chết, bị Giang tổng nhìn thấy acc của cậu khẳng định không còn...】

【Giang Thính Văn không được! Thoạt nhìn eo Thanh bảo không đau chân không mỏi, còn có thể đi...】

【Thanh bảo không phải không có khí lực nào nằm trong lòng Giang tổng sao? Ngay cả nói chuyện cũng không được! 】

【Tốc độ xe của các cậu chậm một chút! 】

......

Mặc kệ cư dân mạng thảo luận thế nào, dù sao Thanh Thứ Tang cũng tỉnh táo theo Giang Thính Văn về phòng ngủ.

Cửa "lạch cạch" một tiếng, tất cả camera và tầm mắt vô hình đều bị ngăn cách ở ngoài.

Vừa trèo lên giường, Thanh Thứ Tang liền chủ động cọ vào ngực Giang Thính Văn, ngáp một cái.

Rõ ràng vừa rồi còn cảm thấy không buồn ngủ. Giang Thính Văn tắt đèn, ôm chặt người vào lòng, thấp giọng nói: "Ngủ đi, chúc bé ngoan ngủ ngon."

——

Ngày hôm sau Giang Thính Văn đến công ty, nói chuyện với tổ chương trình. Hôm qua bận đến trễ đã quyết định hai phương án, hôm nay phải đến công ty một chuyến tự mình quyết định dùng cái nào.

Cho nên trưa nay mọi người không nhìn thấy bóng dáng Giang Thính Văn. Ngoại ra, công ty Tần Tư Ngôn không biết có chuyện gì, hoặc là cá nhân anh ta có chuyện gì, sáng sớm cũng nói với tổ chương một tiếng, rồi đi.

Trong 8 vị khách mời có thân phận đặc thù này, cho dù công ty bọn họ có việc không, tổ chương trình cũng không dám hỏi nhiều, trực tiếp mặc định công ty có việc cần xử lý, bọn họ xin nghỉ thì xin nghỉ.

【Tạm thời không nhìn thấy Giang tổng và Thanh bảo chim chuột thì thôi, thế mà Tần Tư Ngôn cũng đi rồi, chậc, hôm nay xem ra không có gì vui ...】

【IQ Tần tổng nhỏ rồi, hôm nay Giang tổng không ở đây, anh ta thế mà không nắm chắc thời cơ, ngăn Thanh Thứ Tang, vì Thanh Thứ Tang khóc lớn tạo ra cơ hội mới...】

【Đúng vậy! IQ nhỏ...】

【Lầu trên cậu làm người đi! 】

【Ha ha ha xin lỗi tôi thật sự bị các cậu chọc cười. 】

......

Còn lại sáu người —— kỳ thật là năm người, Phó Bạch luôn ở trong phòng ngủ không xuất hiện ——

Chơi trò chơi, viết lời bài hát, cầm điện thoại di động trò chuyện, bất cứ điều gì họ muốn, hoàn toàn không có ý thức đang ghi chương trình! Càng không ai nghĩ đến việc tìm một dự án mới, đó là cuộc sống hàng ngày.

Thời gian trôi qua, đến giờ ăn trưa, Tống Từ Xướng ném điện thoại sờ bụng gào to: "Đói bụng!"

Bốn cái đầu trong phòng khách không ai để ý đến cậu chàng. Tống Từ Xướng nhìn cái này, nhìn cái kia, đạp một cước vào Trần Trì cách cậu chàng gần nhất: "Đội trưởng?"

Cảm hứng bị gián đoạn, Trần Trì phiền não hít một hơi, đi lên cho một cái tát. Tống Từ Xướng không tin nổi che đầu, nhưng cũng không dám tiến lên trêu chọc Trần Trì nữa.

Sau đó cậu chàng đem ánh mắt đặt trên người Trình Thừa An, không đợi cậu chàng chủ động tiến lên, Trình Thừa An cũng giống Trần Trì đang soạn album, biểu cảm không chút thay đổi quét về phía cậu chàng.

Tống Từ Xướng: "..."

Cậu chàng cười: "Anh tiếp tục." Sau đó, ánh mắt tiếp tục di chuyển.

Trang Đình Ngọc đầu cũng không ngẩng lên, ngón tay di chuyển trên màn hình điện thoại: "Mau thắng, nếu em dám động vào tôi, tôi cam đoan sau này có tôi, em sẽ không thắng được một ván game nữa."

Tống Từ Xướng: "..."

Thanh Thứ Tang: "Nói chuyện phiếm với người vợ xinh đẹp của anh đi."

Tống Từ Xướng: "..."

【Ha ha ha cũng quá thảm】

【A a a, Thanh bảo đang nói chuyện phiếm với người vợ xinh đẹp của anh ấy! 】

【Không ngờ Giang tổng không ở đây vẫn được ăn cơm chó】

【Lại nói Tống Từ Xướng không phải là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm sao? Sao đãi ngộ của em ấy ha ha ha...】

【Mấy người nhìn cái miệng Tống Từ Xướng cả ngày như cái loa, có thể sống đến bây giờ đã tốt rồi...】

【Ha ha ha cười cười rồi khóc, thật muốn yêu đương, tình yêu của người khác làm cho tôi chua xót......】

【Tỉnh lại, không cậu lại gặp Giang Thính Văn...】

【Cám ơn bạn, tôi tỉnh táo...]

......

Thanh Thứ Tang hỏi Giang Thính Văn khi nào về, buổi chiều cũng phải ở lại công ty ? Giang Thính Văn nói không cần, đã xử lý xong, lát nữa sẽ về.

"A——" Tống Từ Xướng nằm trên sô pha hoài nghi nhân sinh, vừa khóc vừa gào thét, "Tui đói quá, nhưng đồng đội của tui không ai yêu tui. Buổi trưa phải ăn cơm như thế nào a, tui còn chưa sống đủ, không thể bị đói chết a, tui còn..."

"Em còn nói nhảm nữa có tin anh dùng một cước đá bay em không." Thanh Thứ Tang ngẩng đầu từ trong điện thoại di động, cằm hơi ngửa lên, "Đi lấy đồ ăn đến đi."

Tống Từ Xướng đứng lên, ánh mắt sáng ngời: "Thứ Tang, anh đặt đồ ăn ngoài à?"

"Vợ xinh đẹp của tôi đặt hàng." Cậu cũng vừa mới biết.

Giang Thính Văn sẽ trở về trước bữa trưa, định mua từ bên ngoài mang về. Nhưng không ngờ còn phải mất một lát, liền đặt trước đồ ăn mang đi.

Cho dù mặc kệ những người khác, hắn cũng sẽ không để Thanh Thứ Tang đói. Nhiều ngày như vậy, không chỉ một lần cảm nhận được sự thiên vị rõ ràng mình nhận được, Thanh Thứ Tang tiếp nhận toàn bộ, hơn nữa còn bắt đầu được chiều mà kiêu, lúc nói chuyện đều mang theo chút tâm lý khoe khoang.

Tống Từ Xướng mạnh mẽ che trái tim đang chua xót, nói: "Em không chua!"

【(Chanh)】

【(Chanh+1)】

【A, được rồi, cơm trưa đã ăn no rồi...】

【Ô ô ô ô mẹ hỏi tui vì sao khóc, tui nói cơm hôm nay dấm thật nhiều, chua đến rơi nước mắt......】

......

Tống Từ Xướng hỏa tốc chạy ra khỏi biệt thự, lấy đồ ăn từ hàng rào, lại nhanh chóng chạy về, giống như một người nguyên thủy hô to: "Cơm đây ——"

Cậu chàng cho rằng công việc chơi game đều phải biểu hiện ra một chút "mất ăn mất ngủ", không ngờ một tiếng xuống, tất cả mọi người toàn bộ đứng lên ngồi xuống bàn ăn, đương nhiên bắt đầu động đũa.

Tống Từ Xướng: "Rất tốt, mấy người bây giờ không chê tôi ồn ào sao?"

Năm người toàn bộ vào vị trí, đũa mở ra còn chưa nhúc nhích, mọi người liền cảm thấy có chút không đúng.

Phó Bạch từ tối hôm qua không xuất hiện, cơm đương nhiên cũng không ăn. Buổi trưa hôm nay nếu không ăn nữa, là ba bữa đầy đủ đấy. Tất nhiên sẽ không chết đói, nhưng sẽ vắt kiệt sức cậu ta.

"Ai đi gọi cậu ấy một tiếng?" Thanh Thứ Tang không được tự nhiên đề nghị.

"A, vậy thì." Tống Từ quyết định đứng lên, "Em đi!"

Bốn người còn lại của Ngũ Hành nhất thời lộ ra vẻ mặt em là đàn ông đích thực nhìn với cặp mắt khác xưa, thậm chí còn muốn giơ ngón tay cái lên với cậu chàng.

Tiếp theo bọn họ liền trơ mắt nhìn Tống Từ Xướng nói "Phó tiên sinh, xuống ăn cơm thôi", trong phòng ngủ trầm mặc một lát, Phó Bạch nói "Tôi không ra ngoài đâu, bọn cậu ăn đi", Tống Từ Xướng nhanh nhẹn nói "Không ăn cơm làm sao được, có cái gì không qua được đâu ..."

Nói qua nói lại, Thanh Thứ Tang giống như ngày đầu tiên nhận ra chứng chỉ giao tiếp xã hội đỉnh cao của Tống Từ Xướng, còn chưa biết toàn diện, cuối cùng Phó Bạch khẽ "Ừ" một tiếng, cũng nói cảm ơn, đi ra.

Hình như Phó Bạch không nghỉ ngơi tốt, đương nhiên khẳng định cũng do không ăn uống, sắc mặt cậu ta có chút tái nhợt, ngay cả môi cũng vậy.

Chờ cậu ta rũ mắt ngồi xuống vị trí cũ bên cạnh bàn ăn, Thanh Thứ Tang cách cậu ta không xa mới phát hiện ánh mắt Phó Bạch hơi đỏ, rõ ràng mới khóc.

Trong nháy mắt này, không thể nói rõ bản thân có cảm giác gì, Thanh Thứ Tang vì cậu ta... Buồn. Tựa như nhìn thấy mình đi theo Tần Tư Ngôn ba năm.

Nhưng Phó Bạch rõ ràng là ánh trăng sáng mà Tần Tư Ngôn nhiều năm cầu mà không được. Không, họ đã ngủ.

"Này..."

Phó Bạch nhìn một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong tay cầm một đôi đũa.

Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hồng nhìn qua, chỉ thấy Thanh Thứ Tang rất không được tự nhiên duy trì tư thế đưa đũa, nói: "Ăn xong lại khóc."

Ánh mắt Phó Bạch càng đỏ lên, cậu ta nhận đũa, cố nén nghẹn ngào nói: "Anh từng dỗ dành người khác chưa."

"Ai dỗ cậu!" Thanh Thứ Tang phủ nhận, cuối cùng suy nghĩ một lát, hận sắt không thành thép, "Không phải chỉ là một tên tra nam sao! Cậu thích gì ở anh ta? Quay đầu lại là bờ tự cường không tốt sao tiểu tử!"

Phó Bạch giật mình, gần như mê mang nhìn chăm chú Thanh Thứ Tang. Thanh Thứ Tang lại nói: "Cậu không phải là người được chiều chuộng nhất nhà sao? Đầu óc cậu bị lừa đá để người ta bắt nạt?"

Khung cảnh này thật sự diễn ra bất ngờ đến nỗi tất cả mọi người trở tay không kịp, nhưng vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều biết, Thanh Thứ Tang thật sự không thèm để ý cái người tên Tần Tư Ngôn này.

Không chỉ không thèm để ý, nhìn thấy có người tiếp tục ngã trên người anh ta, còn rất hận sắt không thành thép khai hỏa, khuyên đối phương nhảy ra khỏi biển lửa.

Nhưng người này lại là bạch nguyệt quang của Tần Tư Ngôn đã từng ghê tởm cậu, vậy mà cậu còn có thể không màng hiềm khích trước kia, thật là tốt bụng.

Nhưng thật ra Thanh Thứ Tang không nghĩ nhiều như vậy, có hành vi ghê tởm của Tần Tư Ngôn so sánh, Phó Bạch đơn giản chỉ làm trà xanh một lần, cố ý để cậu nghe thấy chân tướng ——

Nói thật cậu còn muốn cảm ơn Phó Bạch để cậu nghe chân tướng, bằng không xác suất lớn cậu sẽ không hết hy vọng lại thêm ghê tởm nhanh như vậy.

Cho nên cậu đối với Phó Bạch không có ác ý lớn như vậy, hơn nữa nếu mà nói sự thật, Phó Bạch mới là người xuất hiện bên cạnh Tần Tư Ngôn trước...

Nhưng Thanh Thứ Tang vẫn không được tự nhiên.

Trận "cứu vớt" nhảy ra khỏi biển lửa cũng không biết Phó Bạch nghe được bao nhiêu, Thanh Thứ Tang nói hết lời này, cơm nước xong liền bỏ chạy.

Giang Thính Văn không về, cậu đột nhiên nhớ lại những gì mình đã nhìn thấy trong phòng làm việc đêm qua. Không do dự nhiều lập tức đẩy phòng làm việc đi vào.

Đóng cửa lại, Thanh Thứ Tang đi thẳng đến ô đầu tiên đặt chai thủy tinh đối diện.

Trong bình đúng là cành khô, hơn nữa mỗi một cây đều mang theo gai nhỏ không dễ phát hiện. Thanh Thứ Tang cảm giác có chút kỳ quái, cẩn thận lấy ra một cây kiểm tra, nhất thời "cạch" một tiếng.

Mặt ngoài cành khô có một lớp màng mỏng trong suốt không sờ sẽ không phát hiện ra, chúng bằng phẳng bao bọc cành khô, rõ ràng để duy trì độ ẩm còn sót lại trong cành khô.

Không biết vật liệu gì, chắc hẳn phải rất đặc biệt, bởi vì đã thành công. Thanh Thứ Tang vốn tưởng cành khô vừa chạm vào sẽ gãy nhưng nó vẫn mềm mại, giống như thân cây.

Bất giác, cậu bắt đầu đếm số cành khô – 99 cành. Số lượng này làm cho Thanh Thứ Tang theo bản năng nghĩ đến hoa hồng, cậu còn cười một chút, thầm nghĩ Giang Thính Văn sẽ không nhàm chán như vậy sẽ thu thập cái này, còn tỉ mỉ như vậy.

Nhưng trong nháy mắt, mẹ Giang nói qua "Bị đánh hai trận" đột nhiên nhớ lại, Thanh Thứ Tang không cười, suy đoán đây không phải là người kia tặng chứ?

Cho nên Giang Thính Văn mới để ý như vậy. Cánh hoa hồng đã bị mất, hắn vẫn có thể bảo tồn cành khô.

Trong lòng Thanh Thứ Tang chua xót khó chịu, cậu thấy phiền nhét cành khô trở về, muốn nhanh thì xoay người rời đi, rồi lại bị một tấm thiệp ở giữa cành khô hấp dẫn.

Số lượng cành khô quá dày đặc, đem đồ vật ở giữa ngăn trở, từ trên xuống dưới nhìn lại mới phát hiện mảnh giấy nhỏ kia.

Trên lý trí Thanh Thứ Tang tự nhủ mình không được động đến đồ đạc của người khác, chuyện này rất không tốt.

Về mặt tình cảm, Thanh Thứ Tang mím môi thầm nghĩ tôi chỉ nhìn một chút, không nói cho người khác cũng không ai biết. Thân thể và đại não đồng thời phản ứng giống nhau, Thanh Thứ Tang nhịn chua xót khổ sở lấy thiệp ra.

Cậu ngược lại muốn xem loại người nào có thể khiến Giang Thính Văn như vậy... Lâu sau. Con ngươi Thanh Thứ Tang run run, mắt không chớp.

Mặt trước tấm thiệp chỉ viết một câu —— Thanh Thứ Tang vĩnh viễn Không Tang.

Không Tang... Thanh Thứ Tang. Thanh Thứ Tang? Thanh Thứ Tang siết chặt thiệp, kề sát nhìn cái tên này, thật sự cùng cậu cùng họ cùng tên.

Tự dưng cậu thấy tấm thiệp rất quen. Nhịp tim đột nhiên không thể ức chế nhảy lên, tựa như có người mạnh mẽ gõ chiêng đánh trống, gần như sau một giây sẽ phá vỡ lồng ngực. Nương theo động tác này, trí nhớ hỗn loạn mà đến.

"Đàn anh, mọi người đều nói anh rất giỏi, là học thần. Nhưng em không biết anh, em xin lỗi."

"Em với bạn học chơi trò mạo hiểm thật lòng, mạo hiểm thua, lại đây tặng hoa hồng cho anh. Đừng để em thua, em không có ý gì khác."

Học thần đeo khẩu trang chỉ quen với việc đứng đó như thường, không phản ứng gì.

Cho đến khi Thanh Thứ Tang nói thêm: "Bây giờ em vẫn còn nợ một nụ hôn."

Lần này học thần giống như bị dọa sợ, ánh mắt khó hiểu lại hơi hoảng sợ.

Thanh Thứ Tang cười nói: "Nhưng em sẽ không hôn đàn anh, không thích nhau thì không hôn được, cho dù nói rõ cho đàn anh biết đây là trò chơi cũng không được."

"Cho nên... Em hôn hoa hồng để em hoàn thành nhiệm vụ. "

Nói xong, cậu giơ tay lên, gần như cùng Giang Thính Văn cầm lấy bó hoa diễm lệ kia, thành kính cúi đầu, hôn lên hoa hồng.

......

Tấm thiệp do Thanh Thứ Tang viết. Trong lòng Thanh Thứ Tang xác nhận, thiệp do bản thân viết. Giang Thính Văn...

Họ đã gặp nhau. Trong một thời gian dài như vậy. Cuống họng Thanh Thứ Tang kịch liệt trượt xuống, ma xui quỷ khiến, cậu đem mặt sau thiệp lật ra. Phía trên là chữ viết hoàn toàn bất đồng với cậu, cũng viết một câu.

Thật kỳ quái, tôi yêu em ấy như vậy, tất cả đều vượt quá trí tưởng tượng của tôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Thêm nhiều hơn ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play