Chương 40


"A a a Đình Ngọc vì sao anh không đến cứu em!"

"Đi rồi, nhỏ giọng một chút."

"Ah ah em! Đã! Chết rồi!"

"Oa..." Cách vách thật sự quá ồn ào, chỉ chốc lát sau Tống Từ Xướng bắt đầu ô ô lăn lộn trên giường khóc rống, lại chết thêm một ván.

Cậu chàng muốn báo cáo treo cổ đối phương, nhưng một giây sau đã đầy máu sống lại. Cậu chàng đảm nhận vai trò cao giọng trong nhóm, khả năng giọng xuyên thấu có thể tưởng tượng được. Biệt thự cách âm tốt thế nào cũng không chịu nổi tiếng gào thét như vậy. Âm thanh rất rõ ràng đi vào màn đêm.

Nhưng tuy là thế, Thanh Thứ Tang vẫn nghe thấy tiếng tim đập của mình. Ngay bên tai, thình thịch vang lên, gần như muốn phá vỡ lồng ngực nhảy ra để người ta xem.

Cậu còn cúi đầu nhìn Giang Thính Văn, bàn tay buông xuống bên giường vô thức khẽ co tròn, còn đem ga giường nắm đến nhăn nhúm.

Màu sắc của móng tay bởi vì dùng sức mà biến thành màu hồng, một giây sau khi buông ra, màu sắc kia trong nháy mắt lại bị màu đỏ thay thế.

"Không Tang." Giang Thính Văn nghe thấy tiếng la hét.

Thanh Thứ Tang không nói gì, chỉ trực tiếp cúi đầu hôn lên môi Giang Thính Văn. Người sau sững sờ một lát, sau đó mạnh mẽ đưa tay giữ chặt gáy Thanh Thứ Tang. Bàn tay to lớn dùng lực rất mạnh, Thanh Thứ Tang trực tiếp trượt xuống mép giường nhào vào trong ngực Giang Thính Văn.

Giang Thính Văn đem người hung hăng đè xuống, Thanh Thứ Tang không còn ưu thế như lúc ngồi, quỳ trên mặt đất thấp hơn Giang Thính Văn một đoạn, đành phải ngửa đầu tiếp đón, để người ta đòi hỏi.

Cậu nắm lấy bả vai Giang Thính Văn, nắm lấy bộ đồ ngủ của hắn đến nhăn nhúm. Tiếng nước rõ ràng, còn có tràn ra giữa môi.

"Giang Kiều Kiều." Thanh Thứ Tang đẩy đối phương ra thở dốc? Tức giận, tựa vào trong ngực Giang Thính Văn, hô hấp phập phồng có chút dồn dập.

"Ừ..."

"Khi nào anh chuyển trang viên này sang tên em?" Thanh Thứ Tang hỏi, sau đó lại bổ sung, "Không phải không thích. Chỉ muốn biết."

Nghe nửa câu sau, Giang Thính Văn có chút thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Ngày đầu tiên kết hôn."

"A..." Thanh Thứ Tang không thể tin nổi ngẩng đầu, xác nhận hỏi, "Ngày đầu tiên anh lĩnh chứng với em, đã cho em một tòa trang viên lớn như vậy sao?"

Giang Thính Văn: "Ừ..."

"Vì sao?" Thanh Thứ Tang từ trên người hắn đứng lên, càng cảm thấy rất khó tin. Khi đó bọn họ vừa mới nhận được chứng chỉ...

Giang Thính Văn túm lấy cánh tay cậu, không cho cậu trốn khỏi vòng tay mình, nói: "Lúc ấy không phải nói, muốn cho em tất cả những gì em muốn sao?"

Trong giọng điệu là một mảnh trầm thấp khiến đối phương an tâm, nghe kỹ thậm chí còn có chút vô tội, giống như đưa ra trang viên này là chuyện hết sức bình thường.

Thanh Thứ Tang: "Nhưng em không yêu cầu."

Giang Thính Văn: "Nhưng anh muốn đưa nó cho em."

"Ò..." Người trước mặt này thật sự có ma lực, vẫn là loại ma lực lớn.

Thanh Thứ Tang liếm đôi môi không biết vì sao bỗng nhiên trở nên khô ráo, lần thứ hai nghiêng người đem mình treo trên người Giang Thính Văn. Họ trao cảm xúc, nhiệt độ và trái tim cho đối phương.

——

"Bé ngoan, có thể làm được không?" Đôi môi Giang Thính Văn khẽ cọ qua vành tai Thanh Thứ Tang, giọng nói khàn khàn. Thanh Thứ Tang không nhịn được run rẩy, hoảng sợ lại chờ mong: "Sẽ... Bị nghe thấy."

"Không sao." Giang Thính Văn nói, "Cho em cắn tay anh."

Thanh Thứ Tang run rẩy càng thêm lợi hại, cậu cắn răng: "Kẻ xấu xa..."

Giang Thính Văn cười khẽ: "Thật ngoan..."

Đèn phòng ngủ bị tắt, rèm cửa sổ sát đất cũng bị kéo kín mít, bất kỳ ánh sáng nào cũng bị cô lập bên ngoài.

Bóng tối vô tận ập đến, thích ứng trong chốc lát màu đen như mực dày đặc mới biến thành tro có thể miễn cưỡng nhìn vật.

Thanh Thứ Tang nhìn trần nhà chăm chú, cắn môi, chỉ sau chốc lát trong mắt lập tức tràn lên một tầng hơi nước rõ ràng.

Ướt sũng cực kỳ đáng thương, lại kích phát dục vọng càng sâu của đối phương. Nước mắt của cậu trong nháy mắt vỡ đê từ đuôi mắt chảy xuống.

Tống Từ Xướng ở phòng bên trái còn đang chiến đấu với trò chơi, cũng không biết mấy giờ sẽ ngủ. Cậu chàng sẽ "đến đây!"

Trong chốc lát "Em ở đây! "Một lần nữa "Mau cứu em ah! !" Thật sự quá ồn ào.

Bình thường ở trong nhóm cậu chàng là người hoạt bát nhất, cũng không biết lấy đâu ra nhiều sức sống như vậy. Nhưng Thanh Thứ Tang lúc này thật sự rất thích Tống Từ Xướng ồn ào, cái loại ý niệm có người đang nghe động tĩnh của bọn họ trong đầu đều tiêu tán không ít.

Giang Thính Văn để Thanh Thứ Tang cắn ngón tay mình, bảo cậu đừng nhẫn nhịn, phải dùng phương thức khác phát tiết ra. Thanh Thứ Tang cũng không khách khí, há miệng cắn, bộ dáng ngao ô giống như muốn đem Giang Thính Văn ăn sạch.

"Ngao ô." Giang Thính Văn thấp giọng học theo tiếng Thanh Thứ Tang bất giác phát ra khi cắn hắn, tiếng cười sâu trong lồng ngực vừa nặng nề lại sung sướng.

Thanh Thứ Tang vốn còn cố kỵ lực độ, thấy thế mặt đỏ thành một mảnh, hàm răng cắn chặt. Vì sao lại phát ra loại trợ từ ngữ khí kỳ quái này! Cậu không muốn ngao!

"Không Tang thật sự rất ngoan." Giang Thính Văn cười khẽ, khẽ hôn lên khóe môi Thanh Thứ Tang đang cắn ngón tay hắn. Thanh Thứ Tang không nhìn hắn, chỉ càng dùng sức cắn.

"Cách...."

Cửa phòng ngủ bên phải bị mở ra, Thanh Thứ Tang sợ đến mức nước mắt ngừng chảy. Nơi đó là căn phòng của Tần Tư Ngôn và Phó Bạch.

Giang Thính Văn cảm thụ được sự cứng ngắc nhỏ bé của Thanh Thứ Tang, cũng không nói gì, đáy mắt trở nên tối tăm.

Tống Từ Xướng đang ồn ào với tất cả mọi người đều có thể nghe được, nhưng bọn Thanh Thứ Tang đã quen, có thể thích ứng.

Tần Tư Ngôn rõ ràng không quen, lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm thấy khát nước. Có một ly nước trong phòng ngủ nhưng không có nước, vì vậy anh ta ra ngoài, đi xuống cầu thang để tìm nước.

Mười một giờ đêm, còn có rất nhiều cư dân mạng không ngủ, thấy trong hành lang có bóng người, khán giả lại bắt đầu xôn xao.

【Thất vọng, vì sao không phải Thanh bảo và Giang tổng...】

【Đừng nói, Tần Tư Ngôn thật sự rất đẹp trai...】

【Dù sao ánh mắt Thanh bảo rất tốt, các cậu nhìn Giang tổng xem, mặt tổng công thật sự quá tuyệt! ! 】

【Tôi còn chưa xem đủ, đã đến giờ đi ngủ, phải đợi đến sáng (khóc)】

【Tần Tư Ngôn ra làm gì? Ồ, uống nước...】

【Vì sao anh ta lại dừng lại trước phòng ngủ của Thanh bảo với Giang tổng? 】

【Mấy phòng ngủ khác ở khe cửa dưới cùng đều có đèn, phòng Thanh bảo không có, rõ ràng đã ngủ rồi, anh ta đứng đó làm gì? 】

【Cũng không nhất định đã ngủ a】

【Phía trước, tôi hiểu rồi, cám ơn...】

......

Tần Tư Ngôn uống nước xong, lúc về phòng ngủ của mình phải đi ngang qua phòng bọn Thanh Thứ Tang.

Anh ta biết hành lang lầu một và tầng hai đều có camera, cũng biết mình không nên dừng lại nhiều, nhưng anh ta vẫn dừng lại.

Giọng Tống Từ Xướng cuối cùng cũng biến mất ở hành lang, xem ra đã quyết định đi ngủ. Tần Tư Ngôn lẳng lặng đứng trước cửa Thanh Thứ Tang, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đông!"

Trong cửa đột nhiên truyền ra một đạo âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Khán giả dừng lại trong chớp mắt, lập tức điên cuồng phấn khích.

【Thật sự không ngủ! Ah ah, họ đang làm gì?!】

【A a a, nói không chừng do Thanh bảo ngủ không thành thật làm đồ đạc rơi xuống...】

【Ha ha ha Tần Tư Ngôn còn đang ở bên ngoài xem】

【Mặt đều xanh ha ha】

【Quá kích thích】

【A a a, họ thật sự là người yêu tốt lắm! 】

......

Tần Tư Ngôn cầm ly nước vô ý gia tăng lực độ, ngón tay trắng bệch. Bởi vì anh ta đứng nghiêng người, camera không quay được chính diện của anh ta, nhưng nửa khuôn mặt lộ ra, cánh môi mím chặt, đáy mắt tối tăm như nuốt hết vực sâu trên thế giới.

"Giang Thính Văn, Giang Thính..." Thanh Thứ Tang cắn mu bàn tay hắn, tranh thủ thời gian đè nén giọng nói gọi hắn, âm cuối phát run.

Rõ ràng biết nói chuyện bình thường sẽ không bị nghe thấy, nhưng cậu vẫn đem âm lượng nhiều lần hạ thấp, gần như chỉ có âm thút thít.

Điện thoại Giang Thính Văn bị hắn vô tình đẩy xuống đất, thu hồi ánh mắt, chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, không phải cố ý. Đừng sợ, đừng sợ."

Thanh Thứ Tang không phải sợ, là kích thích! Cậu cũng không biết vì sao, thật giống như... Đang khai phá khả năng tiềm ẩn? Đồ vật bí mật.

Hơn nữa Giang Thính Văn nói dối, rõ ràng hắn cố ý! Hiện tại Thanh Thứ Tang quá hiểu Giang Thính Văn. Nếu không hắn sẽ không nói như vậy...

"Không Tang..." Giang Thính Văn nắm lấy cằm Thanh Thứ Tang, để cậu nhìn vào mắt mình nói, "Em đoán xem bây giờ họ Tần kia có phải đang đứng ngoài cửa không."

Thanh Thứ Tang nói không nên lời, nước mắt ngược lại chảy dài mãnh liệt. Nhịn một lát, cậu giơ tay đánh Giang Thính Văn bóp thắt lưng hắn.

Giang Thính Văn: "Bên cạnh vẫn chưa có tiếng đóng cửa, cho nên em xem anh có nói đúng không?"

Thanh Thứ Tang không trả lời. Chỉ thầm nghĩ, xong rồi, Giang Thính Văn lại "biến thân".

Có lẽ đang đáp lại hắn, nương theo những lời này một tiếng "cách" kinh thiên động địa vang lên đột nhiên vang vọng khắp trời đất, tựa như cả biệt thự cũng chấn động.

Giang Thính Văn tiếng cười nhẹ, nói: "Anh ta đi rồi."

"Ò..."

"Em đang nghĩ gì vậy?" Giang Thính Văn hỏi: "Đang nghĩ về anh ta à?"

Hắn ôm lấy Thanh Thứ Tang, kéo người đưa lưng về phía mình, giữ chặt hai cổ tay cậu, cánh môi gần như dán bên tai Thanh Thứ Tang, hơi nóng phun ra ngoài. Đầu ngón tay Thanh Thứ Tang co rút, không nhịn được nghiêng đầu muốn trốn đi, lại bị cường thế kéo về.

Câu hỏi buổi tối Thanh Thứ Tang vẫn chưa trả lời. "Thử thích tôi một chút", Thanh Thứ Tang không trả lời, nhưng cậu hôn hắn, cho nên Giang Thính Văn mất trí, cho rằng đây là lời đáp lại tốt nhất.

Thẳng đến khi Tần Tư Ngôn từ cách vách đi ra, hắn mới đột nhiên hoàn hồn, thì ra người này còn chưa trả lời triệt để. Phải mau trả lời.

Giang Thính Văn ở phía sau vùi mặt vào cổ Thanh Thứ Tang, khẽ gọi: "Không Tang..."

Thanh Thứ Tang bị kích đến tạm thời mất giọng, hô hấp dồn dập.

"Chồng nhỏ." Âm sắc Giang Thính Văn trở nên thấp hơn: "Ông xã, thích anh một chút... Được không..."

Thanh Thứ Tang dùng bản thân kiểm chứng cũng biết nên đối phó với Giang Thính Văn thế nào. Yết hầu của cậu lăn qua nuốt nước miếng, để mình có thể thuận lợi nói chuyện.

"Được." Cậu nói.

Giang Thính Văn sững sờ, ngẩng đầu, nhìn chăm chú Thanh Thứ Tang không chớp mắt. Thanh Thứ Tang hôn hắn, lại nói: "Không cần thử thích, đã thích anh rồi."

Bây giờ Thanh Thứ Tang học ngoan, luôn biết lựa lời đối phương thích nghe để nói, Giang Thính Văn không chỉ một lần thấy được uy lực này.

Hôm nay không phải lần đầu tiên, chắc chắn sẽ không phải lần cuối cùng. Thỏa thuận kết hôn của bọn họ mỗi người một phần, thời gian kết thúc trên giấy trắng dùng chữ đen viết rõ ràng, chuyện sớm muộn gì cũng được, nhưng Giang Thính Văn vẫn rơi vào trong câu "Thích" này.

"Giang Kiều Kiều, hôn em." Thanh Thứ Tang nói.

Giang Thính Văn ôm lấy Thanh Thứ Tang, hô hấp khẽ run rẩy, thành kính hôn cậu.

——

Bởi vì biết đang ghi hình chương trình, mọi người dậy khá sớm, ngoại trừ Tống Từ Xướng, Trang Đình Ngọc, Thanh Thứ Tang, bảy giờ sáng mọi người đã ở dưới lầu.

Tống Từ Xướng và Trang Đình Ngọc chơi game gần đến 12 giờ, có thể dậy sớm mới là lạ, biết đang quay chương trình cũng không dậy, dù sao tạp kỹ này cũng quay cuộc sống chân thật. Vì sao Thanh Thứ Tang không dậy thì mọi người không biết, dù sao cậu với Giang Thính Văn ngủ rất sớm.

Việc ăn uống mọi người tự giải quyết, tự mình xuống bếp, không muốn tự làm thì mang chút đồ ăn đi, rất tự do. Giang Thính Văn rửa mặt xong không xuống lầu, trực tiếp chạy đến phòng làm việc, lúc này không ở dưới lầu.

【Ngày mới, có ba người còn chưa thấy mặt, chậc...】

【Xin hỏi, vì sao Thanh Thứ Tang còn chưa dậy (đầu chó)】

【Đoán xem (đầu chó)】

【Mau bảo Giang tổng gọi cậu ấy! 】

【Giang Thính Văn ở phòng làm việc, cũng không gặp được! 】

......

9 giờ sáng, cửa phòng làm việc mở ra, Giang Thính Văn mặc một bộ trang phục giản dị đi xuống lầu, chạy vào phòng bếp.

Trần Trì và Trình Thừa An đang viết một bài hát, hai người bọn họ có album muốn ra, ghi hình chương trình kiếm tiền đồng thời cũng chuẩn bị cho công việc sau này.

Thành viên Ngũ Hành đều biết Giang Thính Văn biết nấu cơm, trước đó mỗi tối Thanh Thứ Tang về nhà đều chụp ảnh bữa cơm lớn kích thích bọn họ.

Nhưng gặp đây vẫn là lần đầu tiên, Trần Trì thuận miệng hỏi một câu: "Giang tổng 9 giờ mới nấu bữa sáng cho mình?"

Giang Thính Văn mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu nấu ăn, bất kể là loại nào cũng là loại Thanh Thứ Tang thích ăn.

"Tôi đã ăn rồi." Hắn trả lời, "Tôi nấu cho chồng nhỏ, sau đó gọi em ấy dậy."

Trần Trì: "..."

Trình Thừa An: "..."

Không biết vì nguyên nhân gì, Tần Tư Ngôn ở phòng khách tầng một giống như đang làm việc: "..."

【A a a tuyệt, Giang Thính Văn còn biết nấu cơm! 】

【Nhìn câu nói của đội trưởng, bọn họ đã sớm biết rồi...】

【Nói không chừng còn không ít lần bị đầu độc】

【Giang Thính Văn là người đàn ông tốt gì (hâm mộ khóc)】

【Chờ đã, nhìn kỹ tay Giang tổng! Không phải đây không phải trọng điểm, ngón trỏ tay trái và ngón giữa của hắn vì sao lại có một hàng dấu răng...】

【Phía trước, tôi không muốn phục cũng phải phục cậu, thế mà cũng có thể nhìn thấy? Thật đúng là có! Tại sao lại có dấu răng! Mau để anh ta giải thích!! 】

......

Tống Từ Xướng với Trang Đình Ngọc cuối cùng cũng dậy, ở trong phòng khách làm phiền Trần Trì và Trình Thừa An trong chốc lát, phòng ngủ ở cầu thang lầu hai mới vang lên một tiếng mở cửa.

Cũng không đợi đối phương đi gọi. Thanh Thứ Tang rửa mặt trong phòng ngủ xong, ngáp xuống lầu.

Cậu cũng mặc một bộ trang phục giản dị, so với màu sắc quần áo trên người Giang Thính Văn sáng hơn một chút, nhưng rõ ràng, là kiểu tình nhân.

"Giang Thính Văn." Thanh Thứ Tang vừa ngáp vừa xuống lầu, như bình thường gọi đối phương ở nhà.

Âm cuối mềm mềm mại mại, không nhìn ra một tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng. Cậu chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cũng không chú ý những người khác, chỉ mơ mơ màng màng tìm người. Giang Thính Văn trùng hợp đã nấu xong, nghe vậy vội vàng đi đến dịu dàng nói: "Đang định gọi em."

Tìm thấy rồi. Thanh Thứ Tang đứng trước mặt Giang Thính Văn, ngửa mặt lên: "Đói bụng..."

Giang Thính Văn cười: "Lại đây ăn cơm."

Giang Thính Văn còn tưởng trước mắt trong mấy người cũng chỉ có Thanh Thứ Tang còn chưa rời giường, nhìn thấy Tống Từ Xướng và Trang Đình Ngọc còn sửng sốt một chút. Vì vậy, hắn xin lỗi nói: "Chỉ chuẩn bị cho chồng nhỏ, xin lỗi."

Tống Từ Xướng: "..."

Chua quá...

Trang Đình Ngọc: "..."

Cảm ơn anh, đủ no rồi.

Nhưng Tống Từ Xướng phát hiện ra vấn đề: "Giang tổng, tay anh làm sao vậy?"

【A a a, Tống Từ Xướng thật sự là con trai lớn của mẹ, mẹ yêu con! ! Mắt thật sự quá tinh...]

【Ha ha ha, ruột gan tôi cồn cào vì không có ai thắc mắc Giang Thính Văn tại sao lại có một hàng dấu răng kia, Tống Từ Xướng ha ha ha...】

【Thanh bảo và Giang tổng mặc trang phục tình nhân a】

【Cám ơn, sáng sớm đã no rồi...】

【Từ bảo, nghe tôi, sau này cậu nhất định sẽ bạo hồng...】

【Ha ha ha mau trả lời! 】

......

Tay Thanh Thứ Tang bưng sữa ấm lên uống lập tức dừng lại, yết hầu khẽ động nuốt thức ăn trong miệng xuống, giống như bị dọa, ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn bên cạnh, thầm chứa đựng cảnh cáo.

Giang Thính Văn theo bản năng rũ mắt nhìn tay trái mình. Ngón trỏ và ngón giữa thon dài, vị trí giữa có một hàng dấu răng chỉnh tề, bởi vì có một chút sưng, cho nên vẫn không tiêu tan.

Hắn nói, "Đêm qua ..."

"Khụ." Thanh Thứ Tang ho nhẹ, trừng hắn.

Tống Từ Xướng: "Thứ Tang anh trừng Giang tổng làm gì?"

Trang Đình Ngọc nhìn không nổi nữa, đầu dịch qua, nhỏ giọng: "Sau này em cứ chờ chết đi. "

Tống Từ Xướng ngốc nghếch bị kéo mấy lần không phục: "Vì sao?"

Thanh Thứ Tang lập tức thu lại tầm mắt trừng Giang Thính Văn, bắt đầu trừng Tống Từ Xướng.

Tống Từ Xướng: "..."

【Ha ha ha cười chết mất】

【Trong nhân loại Tống Từ Xướng là kẻ ngốc gì vậy】

【Hahaha quá thuần khiết】

【Đừng trừng mắt đừng trừng mắt, mau bảo Giang tổng nói chuyện! 】

......

"Tối hôm qua chồng nhỏ nằm mơ, mơ thấy mình biến thành con thỏ nhỏ, sau khi đạp điện thoại xuống gầm giường, em ấy cho rằng tôi là cà rốt, liền bắt lấy tôi cắn một miếng." Giang Thính Văn nghiêm trang: "Cắn tàn nhẫn..."

Thanh Thứ Tang đang căng thẳng hô hấp nhẹ xuống, rất hài lòng. Cũng giải thích rất tốt trong phòng một tiếng "đông" kia là chuyện gì xảy ra.

Bằng không với mạch não của tên ngốc Tống Từ Xướng này, còn có thể hỏi ngày hôm qua đó là động tĩnh gì, dù sao khi đó cậu chàng còn chưa ngủ, đang rầm rầm kêu loạn chơi game.

Bả vai Thanh Thứ Tang thả lỏng, chính trực nói: "Ừm."

Ừm xong ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn, ánh mắt cong lên, nghiến răng nghiến lợi thân thiện lên tiếng, "Thật hối hận vì đã không cắn chết con sói xám như anh."

"Không thể cắn chết..." Giang Thính Văn lắc đầu chính trực nói: "Cắn chết anh thì không có người vợ xinh đẹp."

"Ách..." Thanh Thứ Tang cảm thấy lời này quen tai, quen tai đến mức khiến đầu tai cậu nóng lên.

Nhưng Giang Thính Văn không trêu chọc anh quá lâu, lập tức nghiêng người đặt đầu lên vai Thanh Thứ Tang, theo đó cong đôi mắt, chó lớn vẫy đuôi: "Ông xã, sờ sờ đầu."

"Ngao ô ——"

Chương 41

【A a a thanh máu trống rỗng】

【Giang Thính Văn là vưu vật nhân gian gì vậy】

【Giang tổng tuyệt tuyệt tuyệt! Dưa chua có thể ngọt ngào! Cũng có thể làm nũng! ! 】

【Thanh bảo, mau sờ sờ đầu hắn! Chó lớn cầu xin sờ đầu sao cậu có thể không sờ?! 】

【Quả nhiên, yêu đương vẫn phải xem người khác nói chuyện (hút lưu JPG.) 】

......

Trong phòng khách tráng lệ nhất thời yên tĩnh không tiếng động, chỉ có mấy đạo ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người dính chặt vào nhau.

Hai vị bị nhìn giống như không hề cảm nhận được, không có phản ứng gì. Cho đến khi Thanh Thứ Tang uống một ngụm sữa ấm, đưa ly cho Giang Thính Văn, đối phương ăn ý nắm lấy, đầu còn đặt lên vai cậu, tay Thanh Thứ Tang mới như ý nguyện đặt lên đầu Giang Thính Văn, xoa một lúc.

Thanh Thứ Tang thành thạo.

Giang Thính Văn cười khẽ.

Trang Đình Ngọc: "..."

Tống Từ Xướng: "..."

Trần Trì: "? "

Trình Thừa An: "..."

Sờ xong, Thanh Thứ Tang lấy lại ly, vừa uống sữa vừa ăn bữa sáng tình yêu đơn giản.

Cậu đến bên sô pha ngồi xuống, Tống Từ Xướng oán niệm rất sâu nhìn chằm chằm cậu, bụng còn không chịu thua "ùng ục" một tiếng.

Thanh Thứ Tang cười hỏi: "Có phải đói không?"

Tống Từ Xướng trừng mắt nhìn cậu. Mới không phải do vừa rồi Thanh Thứ Tang trừng cậu chàng đâu.

Thanh Thứ Tang thân mật hỏi: "Hay là anh cho cậu một ít đồ ăn mang đi?"

Tống Từ Xướng làm khẩu hình: "..."

Thanh Thứ Tang cũng làm khẩu hình: "Nhà anh..."

"Ô..." Cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau giao lưu một lúc lâu, Tống Từ Xướng đột nhiên "ô" lên một tiếng quay đầu tìm Trang Đình Ngọc, nằm sấp trong ngực y khóc, tố cáo, "Nhà tư bản thật quá đáng ô ô..."

【Ha ha ha cười chết rồi】

【Tống Từ Xướng không chỉ là kẻ ngốc trong nhân loại, thế mà còn dễ bắt nạt như vậy...】

【Hai ngày nay tất cả đều là cậu ấy khóc ha ha ha】

【Không, hôm qua Thanh Thứ Tang khẳng định cũng đang khóc...】

——

【Giỏi lắm, xe cộ trực tiếp in trên mặt...】

【Ha ha ha, bọn cậu mau nhìn Tần Tư Ngôn 】

......

Giang Thính Văn và Tần Tư Ngôn tuy rằng là khách mời đến tham gia chương trình, nhưng thân phận của bọn họ đặc thù, trong khoảng thời gian ghi hình này, một số vấn đề trong công ty quyết định không có khả năng thật sự buông bỏ bọn họ.

Cho nên trước khi ký hợp đồng, tổ chương trình đã cân nhắc điểm này, đồng ý để Giang Thính Văn và Tần Tư Ngôn làm việc, camera sẽ không nhắm vào máy tính của bọn họ, để bọn họ không cần lo lắng tiết lộ chuyện không nên tiết lộ. Bởi vậy Tần Tư Ngôn mới yên tâm ở phòng khách xử lý chút chuyện.

Nhưng lúc này sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính tựa như đang nhìn kẻ thù hung ác nào đó, muốn cắn người. Nhưng chương trình là chương trình, dù sao cũng phải cố kỵ một chút.

"A Ngôn." Phó Bạch bên cạnh gọi anh ta một tiếng.

Tần Tư Ngôn hoàn hồn: "Ừ..."

Anh ta "cạch" một tiếng khép máy tính lại, cầm lên trên lầu, định đình công bình thường. Phó Bạch vội vàng đuổi theo. Khán giả trong tiếng cười, còn biểu đạt sự nghi ngờ khó hiểu của mình.

【Sao vậy? Đây có phải là không muốn bị quay không? 】

【Đừng nói ra, như vậy sẽ không vui...】

【Không đến mức ấy chứ Tần tổng, lúc ấy bởi vì anh Thanh Thứ Tang bị mắng bao nhiêu anh cũng không phải không biết, lúc này anh mới...】

【Chậc 】

【Ha ha ha không được, rõ ràng Tần Tư Ngôn cái gì cũng không làm, nhưng tôi chỉ cảm thật buồn cười...】

......

Tần Tư Ngôn lúc lên lầu phải đi ngang qua bên cạnh Thanh Thứ Tang, sắp đi qua, anh ta từ trên cao nhìn xuống Thanh Thứ Tang. Mới chỉ liếc mắt một cái, trực tiếp khiến cho con ngươi của anh ta khẽ co rụt.

Bởi vì anh ta đứng, lại bởi vì góc độ có vấn đề, từ thế Thanh Thứ Tang ngồi tùy ý, áo thun ở bả vai trái bị xương quai xanh xinh đẹp hữu hình chống lên nếp gấp, khoảng trống lập tức hiện ra, nơi đó có một chút màu đỏ mập mờ rõ ràng? Dấu hôn mờ nhạt.

Camera không thể quay được, nhưng với tầm nhìn của anh ta có thể thấy được. Sau một khắc, một bàn tay to lớn lập tức xuất hiện đè lại bả vai Thanh Thứ Tang, nếp gấp quần áo bị xương quai xanh hơi chống lên bị đè đến bằng phẳng, đem dấu hôn hoàn mỹ che lấp.

Thanh Thứ Tang ngửa đầu, đầu đặt trên lưng sofa nhìn Giang Thính Văn: "Sao vậy?"

Giang Thính Văn dùng mu bàn tay cọ vào má cậu, dịu dàng: "Chỉ muốn chạm vào em."

Tần Tư Ngôn cầm máy tính ngón tay hơi dùng sức, đầu ngón tay nhanh chóng rút đi huyết sắc. Anh ta không thể chịu đựng được nữa.

"A Thanh..."

Thanh Thứ Tang còn chưa nhíu mày đáp lại, chỉ cảm thấy lỗ tai mình bị che lại, âm thanh xa dần.

Giang Thính Văn nhanh chóng che lỗ tai Thanh Thứ Tang, trải qua một tầng trở ngại trên mu bàn tay, giọng điệu hắn không chân thật truyền tới: "Chồng nhỏ không nghe thấy, có cái gì anh nói với tôi."

"Ách..." Tống Từ Xướng xoay lưng bò đến bên cạnh Trần Trì, dùng khẩu hình nói: "Thế này còn chưa rút lui?"

Chắc chắn phải rút lui. Trần Trì dẫn theo ba con mèo trèo lên lầu, giống như lúc ban đầu, bốn cái đầu bị kẹt trong khe hở của lan can nhìn song song xuống dưới lầu.

【HahaHaha cười chết tôi đi】

【Đây là cảnh chương trình vừa mới ghi hình hôm qua đúng không? Phải không? Nếu không tại sao cảnh này lại giống nhau như vậy...】

【Ha ha ha, bọn Trần Trì thật sự quá giỏi rồi, có cảnh tu la tràng cũng không cãi nhau, còn xem náo nhiệt...】

【Đánh nhau đánh nhau! 】

【Giang Thính Văn ha ha ha, mẹ nó chứ thần kì không nghe thấy...】

......

"Chồng nhỏ của tôi, đừng gọi tên em ấy. Tần tổng có thể đừng phá hư tình cảm của chúng tôi không? " Trong ánh mắt Giang Thính Văn có cảm giác lạnh lẽo. Hắn cũng không hùng hổ bức người, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có một cỗ cường thế ai cũng không dám phản bác ở bên trong.

Tần Tư Ngôn: "Hai người đã kết hôn chưa?" Không có tình cảm chứ gì?"

Nếu không phải sợ không dỗ dành được Thanh Thứ Tang, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để công bố, Giang Thính Văn thật muốn đem giấy chứng nhận kết hôn của hắn và Thanh Thứ Tang ném lên mặt Tần Tư Ngôn.

Nhưng mà tuy hắn không đáp lời, nhưng ý cười trên mặt lại cực kỳ sung sướng, khiến cho Tần Tư Ngôn cảm thấy bọn họ đã sớm kết hôn.

Ý niệm này trong đầu làm cho đáy lòng Tần Tư Ngôn rùng mình, cũng hoảng hốt. Anh ta đã nhận ra sai lầm của mình, cũng thấy rõ tâm ý của mình.

Bằng không đã biết rõ sẽ khiến công chúng cười nhạo còn muốn tham gia chương trình phá vỡ cuộc sống hàng ngày này, anh ta chỉ muốn đến xin Thanh Thứ Tang quay lại, anh ta không tin Thanh Thứ Tang hoàn toàn hết hy vọng với anh ta...

"Chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra." Bỗng nhiên, Thanh Thứ Tang gằn từng chữ nói, "Tôi và Giang tiên sinh kết hôn là chuyện sớm hay muộn."

Cậu cứ như vậy khiến Giang Giang Thính Văn che lỗ tai không dám nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Tần Tư Ngôn: "Hơn nữa không kết hôn không tính là có tình cảm sao? Không biết anh đang ghê tởm chà đạp lên ai?"

Ba năm của Thanh Thứ Tang thật sự đã cho súc sinh ăn. Tần Tư Ngôn nghe hiểu ý của Thanh Thứ Tang, sắc mặt trong nháy mắt cứng ngắc cùng bối rối: "Anh không phải có ý đó..."

Anh ta hít một hơi thật sâu nhìn Giang Thính Văn: "Chúng ta cạnh tranh công bằng."

Tay Giang Thính Văn rời khỏi tai Thanh Thứ Tang, chơi đùa tai cậu, nghe vậy rất khó hiểu: "Của tôi là của tôi, ai cạnh tranh với anh. Cũng không phải là hiểu năng trí tuệ —— tôi thấy anh ngược lại giống."

"A..."

"Phốc..."

Tống Từ Xướng không nhịn được, tiết lộ một tiếng động tĩnh khả nghi, Trang Đình Ngọc sợ tới mức vội vàng che miệng cậu chàng.

Nhưng ngược lại chính y cũng không khá hơn chỗ nào, cả khuôn mặt bởi vì nghẹn cười bắt đầu đỏ lên, giống như phát sốt cao 40 độ.

【Ha ha ha người cười không sống]

【Đây là loại tỉnh táo gì vậy ha ha ha】

【Giang tổng, đáng đời anh có vợ! Không, không! Đáng đời anh có chồng! ! 】

【Tôi thấy anh giống như người thiểu năng trí tuệ hahahaha】

【Cười chết mất, đặc biệt ngay cả Phó Bạch cũng cười ha ha ha, các cậu hiểu Tần Tư Ngôn bị thiểu năng trí tuệ chứ? 】

......

Chỉ thấy Phó Bạch đang xách máy tính của Tần Tư Ngôn đứng dậy, lập tức đuổi theo —— cậu ta ở chỗ này phe ai cũng biết, còn đắc tội Thanh Thứ Tang với Giang Thính Văn, Ngũ Hành là bạn của Thanh Thứ Tang lại càng không thể nói rõ, cho nên vẫn đem cảm giác tồn tại của mình hạ thấp ——

Mặt mày không thể ức chế khẽ nhíu, ý cười trong mắt rõ ràng, cánh môi mím chặt mới không có độ cong. Cậu ta thổi vào má một hơi, hai má khẽ phồng lên mới kiềm chế được cỗ cười mãnh liệt kia.

"Nếu không..." Một lúc lâu sau, Phó Bạch không rõ ràng khẽ thở ra một hơi, lại ho một tiếng hắng giọng, đề nghị với Tần Tư Ngôn, "Anh nên lên lầu trước đi."

Tần Tư Ngôn tức giận lại ngồi xuống sô pha phòng khách. Bằng không càng giống như chạy trối chết, là một người thiểu năng trí tuệ không thể chơi nổi.

Khán giả đã cười đến mức phát điên.

【Ha ha ha, ngay cả đồng đội cũng không cần anh ta】

【Vào giờ khắc này, tôi thấy Phó Bạch thật sự vô cùng thuận mắt...】

【xswl】

......

Cuối cùng vẫn là tổ chương trình vội vàng phái người ra hòa giải, đoạn nhạc đệm này mới qua. Theo bình thường tổ chương trình sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng nhiều người như vậy "bắt nạt" Tần Tư Ngôn một mình, đạo diễn sợ anh ta tức giận sẽ không quay nữa, vậy mất nhiều hơn được.

So với tiền phạt vi phạm hợp đồng, ông càng muốn Tần Tư Ngôn quay xong kỳ này, người xem thật sự không cần quá nhiều, chỉ cần rating thừa dịp hỏa tiễn tăng lên.

——

Ở trong biệt thự cứ như vậy không có việc gì làm qua mấy ngày, cuối cùng có người không chịu nổi trước.

Tống Từ Xướng gào thét muốn ra ngoài chơi, trắng trợn nói thật sự không muốn nhìn tu la tràng mỗi ngày, đầu mấy người bọn họ đều sắp cùng lan can hành lang lầu hai dài một chỗ.

Gần đây là mùa hè, muốn chơi nước, Trang Đình Ngọc hỏi: "Có hồ bơi không?"

"Có." Giang Thính Văn nói, "Ở phía sau, không tính quá lớn."

Vừa nhìn khách mời sắp xếp dự án mới, tổ chương trình kích động, hơn nữa còn là bơi lội a! Phải cởi ra? Thật sáng!

Tám người! Bọn họ theo quản gia chạy đến vị trí Giang Thính Văn chỉ định, sắp xếp máy quay tại chỗ.

......

Buổi chiều...

"Giang tổng. Không phải anh nói không quá lớn sao? "Tống Từ Xướng lôi kéo Trình Thừa An cùng nhau bơi đến một chỗ, nhìn chỗ trước mắt há to miệng.

Xuyên qua một cây cầu vòm, hai bãi cỏ, ba con đường lát gạch trắng, kiến trúc hình bán cầu khổng lồ hiện ra trước mắt mọi người.

Lúc tiến vào, bọn Tống Từ bọn họ còn đang cảm thán nói, hạng mục cơ sở vật chất trong này khẳng định không chỉ có môn bơi lội.

Nhìn Giang Thính Văn hình như rất thích thể thao —— nhưng mà cũng đúng, hắn ở quân đội tám năm bộ đội đặc chủng, chút vận động này có thể cũng không đủ nhìn.

Cho đến sau khi tiến vào, nhìn hồ bơi kiểu hải dương trải đầy tầm mắt, Tống Từ Xướng bị khiếp sợ đến trợn mắt cứng lưỡi.

Cái gì cũng không có, đập vào mắt chính là nước. Nước trong suốt tựa như nhận ra có người đến, theo điểm decibel gợn sóng một chút, xanh đến kỳ lạ.

Từ bên ngoài nhìn vào bán cầu pha lê màu đen khổng lồ và ở bên trong lại hoàn toàn là một thế giới khác, toàn bộ trong suốt.

Cây cối, bãi cỏ, hồ, cầu vòm, bầu trời và thậm chí cả những bông hoa dại được rải rác xung quanh, giống như một con sông ngoài trời tự nhiên.

Cho dù không bơi, ngồi ở đây cũng thoải mái. Đặc biệt vào ban đêm, ngắm sao trăng chắc chắn rất thú vị.

Giang Thính Văn: "Tạm được..."

Tống Từ Xướng: "..."

Tống Từ Xướng bắt đầu nhìn Thanh Thứ Tang, miệng nói một mạch: "Ba ba, bao dưỡng con đi, cầu xin ba."

Giang Thính Văn lập tức kéo Thanh Thứ Tang vào lòng ôm đi: "Em ấy có vợ, đẹp hơn cậu. Không hẹn..."

"Ô..." Tống Từ Xướng đưa tay nắm lấy, vùi vào trong lòng người đi ngang qua bên cạnh cậu chàng, không biết lần thứ mấy ô ô khóc rống.

【Đây có phải là thế giới của những người giàu có không? Thật chua (người chanh nhỏ chống nạnh jpg. )】

【Ô ô ô bé Từ hai chúng ta cùng khóc】

【Bây giờ tôi là Tống Từ Xướng, nước mắt của tôi và nước miếng của tôi đồng thời chảy xuống, có thể nói là nước mắt chảy ròng ròng! 】

【Quên đi, tui không chua tui không chua, lát nữa có thể nhìn thấy tuyến nhân ngư! Cơ bụng! Chân đẹp! 】

【A a a chờ mong! 】

......

"Chỗ này thật lớn, cũng đẹp." Thanh Thứ Tang ngửa mặt nhìn Giang Thính Văn bên cạnh nói, "Ai thiết kế kiến trúc trang viên này? Có chút lợi hại."

Giang Thính Văn có chút ngoài ý muốn vì cậu hỏi vấn đề này, nghe vậy đuôi lông mày khẽ động, đáy mắt rõ ràng lộ ra sung sướng, nói: "Anh..."

Thanh Thứ Tang khiếp sợ nhìn hắn.

Giang Thính Văn bị biểu hiện của cậu chọc cười, giơ tay sờ đầu cậu, nói: "Anh muốn cho chồng nhỏ của anh một thế giới —— thu nhỏ lại."

Ý chính ở đây là cái gì câng có đều có, chỉ có bạn không thể tưởng tượng được, không có gì là không thể.

Bàn tay to lớn kia đặt trên đỉnh đầu cậu, Thanh Thứ Tang bình tĩnh nhìn gương mặt Giang Thính Văn, âm thanh bọn Tống Từ Xướng ở phòng thay đồ thay quần bơi nhảy xuống nước trở nên cực kỳ biến dạng, chỉ có nhịp tim mới giống như có được sinh mệnh, ở xung quanh kiên trì nhẹ nhàng nhảy múa.

【Tại sao anh ta! Có thể! Lãng mạn như vậy!! 】

【Xin hỏi, trên thế giới này còn có bao nhiêu Giang Thính Văn? Có thể chia cho tôi một người được không? 】

【Đệt, hỏi ngay Giang Thính Văn không được sao? 】

【Lừa gạt người khác đúng không? Trang viên này là mới, nhưng không phải nó chỉ mới được xây dựng? Thanh bảo không phải vừa mới ở bên Giang tổng không bao lâu? Thanh Thứ Tang không biết a...】

【Không nhất định, hai hào môn, môn đăng hộ đối quen biết nhau rất dễ dàng...】

【Nhưng Giang Thính Văn trước đây vẫn luôn ở trong quân đội】

......

Không chỉ cư dân mạng chú ý đến vấn đề này, Thanh Thứ Tang càng chú ý nhiều hơn.

Trang viên này... Được thành lập trong nhiều hơn một năm hai năm. Không biết vì cái gì, hô hấp của Thanh Thứ Tang đều trở nên nhanh hơn, nhưng lúc trước bọn họ rõ ràng không biết, cậu mới quen biết Giang Thính Văn không đến nửa năm.

Thanh Thứ Tang muốn nói hắn đừng nói đùa, nhưng nơi này nhiều người như vậy, còn có camera, cậu lại không hề có đầu mối, căn bản không biết bắt đầu từ đâu. Nhớ đến hai năm trước Giang Thính Văn mới xuất ngũ, cho dù muốn xây trang viên cũng không có nhiều tiền.

"Khi đó anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Thanh Thứ Tang ra vẻ bình tĩnh hỏi.

Giang Thính Văn không để ý trả lời: "Mượn ba anh trước."

Thế mà còn vay tiền ba mình, Thanh Thứ Tang thường xuyên tiêu tiền của cha mình cảm thấy mình là một phế vật nhỏ. Cậu nuốt nước bọt: "Bây giờ đã trả hết chưa?"

Giang Thính Văn cười một tiếng, xoa tóc Thứ Tang, nói: "Trả hết rồi. Năm ngoái đã trả hết."

"Thứ Tang——" Tống Từ Xướng trong nước đang đánh nhau với đám Trần Trì, lúc này gọi hai vị trên bờ —— bởi vì ngay cả Tần Tư Ngôn và Phó Bạch cũng xuống nước, cho nên trên bờ chỉ còn lại một đôi tình nhân bọn họ.

"Đang làm gì vậy, xuống đây đi!" Bàn tay Tống Từ Xướng hướng về phía trước, một chưởng nước cứ như vậy bay thẳng về phía Thanh Thứ Tang. Thanh Thứ Tang vội vàng kéo Giang Thính Văn lui về phía sau, không thể tin nổi: "Có tin lát nữa anh đánh em không."

Tống Từ Xướng cười: "Đến đi..."

Cạnh hồ bơi này có phòng thay đồ, bên trong là quần áo Giang Thính Văn đã được chuẩn bị để mặc, nhưng hai người đàn ông trưởng thành chỉ cần chuẩn bị quần bơi là được.

Tổ chương trình không hỏi muốn kích thước, kiểu dáng gì, Giang Thính Văn cũng không muốn làm phiền, trực tiếp sai người mua đủ loại kiểu dáng cùng kích cỡ các loại quần bơi, tùy người lựa chọn.

Với sự di chuyển của con người nước trong hồ bơi tạo thành những cơn sóng lớn đẹp mắt. Thanh Thứ Tang bị Tống Từ Xướng kích thích cũng không nghĩ đến việc đi vào phòng thay đồ trước, tay trực tiếp nắm lấy vạt áo thun muốn cởi ra.

Làn da trắng sứ tuyến nhân ngư vừa lộ ra một đoạn nhỏ, khán giả còn chưa kịp kích động, đã thấy một đôi tay to lớn vội vàng duỗi tới đè lại cánh tay Thanh Thứ Tang, đồng thời đem vạt áo của cậu kéo xuống, cuối cùng vòng quanh eo Thanh Thứ Tang kéo cậu vào trong ngực.
Giang Thính Văn cúi đầu, cười yếu ớt: "Em không thể đi..."

Thanh Thứ Tang: "?"

——

【Giang Thính Văn! ! Anh đang làm gì vậy? Mau để anh ấy cởi ra! ! 】

【Có ý gì? Anh ấy không thể bơi à? 】

【Xong rồi, dấm tinh Giang luôn hoàn mỹ online...】

【A a a vì sao, tui chỉ chờ xem thịt Thanh bảo? Cơ thể đâu! Làm sao vậy, Giang Thính Văn không cho anh ấy cởi, vậy hắn mau cởi đi! (Âm dương quái khí chỉ trỏ jpg. )】

......

"Tại sao em không thể đi?" Thanh Thứ Tang chân thành đặt câu hỏi.

"Cởi quá nhiều..." Giang Thính Văn nhìn cậu, tự mình bộc bạch: "Anh chua..."

Trong phút chốc, tất cả khán giả đều đang mắng Giang Thính Văn quỷ hẹp hòi im lặng!

Thanh Thứ Tang nhịn cười, nói: "Vậy hai chúng ta cùng nhau chua có được không?"

Anh cởi em cũng cởi, mọi người cùng nhau chua, cãi nhau.

Nhưng Giang Thính Văn vẫn từ chối, thần sắc càng thêm đứng đắn: "Anh không đi..."

Thanh Thứ Tang bị hắn ôm lấy, còn bướng bỉnh nắm vạt áo không muốn cậu cởi quần áo, nghe vậy cậu hỏi: "Vì sao?"

"Không thể cởi..." Giang Thính Văn chỉnh lại cổ áo có chút lệch của Thanh Thứ Tang, nghiêm trang đứng đắn, "Anh giữ nam đức."

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người:?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play