“Thật chờ mong, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Thanh Thứ Tang như một đứa nhỏ ôm cốc sữa bò, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nước cam tươi mát.
Giống như chỉ có như vậy mới có thể tỉ mỉ nếm ra hương vị thơm ngon.
"Lát nữa muốn uống thêm một cốc." Suy tư hai giây, Thanh Thứ Tang bỏ cốc xuống, ngước mắt nhìn Giang Thính Văn.
Nhưng Giang Thính Văn lại từ chối: "Không được. Có hơi lạnh, buổi tối đừng uống quá nhiều."
"Em..."
"Nghe lời..."
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang rũ mắt, đối với biểu hiện vô thức nghe lời này của mình căm ghét sâu sắc, nhưng ánh mắt Giang Thính Văn quá đỗi dịu dàng, cậu không biết nên nói ra lời phản bác ra làm sao.
Không được tự nhiên đáp lại một tiếng: "Ồ..."
Dưới ánh đèn sáng ngời, Giang Thính Văn cười nhẹ, hắn nhìn Thanh Thứ Tang từ trên xuống dưới sau đó giơ tay lên dùng ngón cái cọ nhẹ khóe môi cậu.
Thanh Thứ Tang ngẩn ra, ngước mắt khó hiểu.
"Nước cam." Giang Thính Văn mặt không đổi sắc thu tay lại, ngón tay đặt ở bên môi mình khẽ ngậm một chút.
Một xúc cảm kỳ lạ lướt qua……
Chỉ là một động tác rất tùy ý, thoạt nhìn Giang Thính Văn còn rất hờ hững, nhưng sắc màu ấm áp của ánh đèn hạ xuống nửa lông mi hắn, Thanh Thứ Tang thấy trong đôi mắt hắn cũng có một loại hương vị đặc biệt.
"Nhìn gì vậy?" Giang Thính Văn hỏi.
Thanh Thứ Tang lập tức dời ánh mắt, xoay người đi về phía sô pha phòng khách, bả vai giống như có chút cứng ngắc.
Giang Thính Văn nhìn cậu càng lúc càng xa vành tai lại biến thành màu hồng nhạt, trong mắt hắn hiện lên ý cười, nhưng sự dịu dàng này sau một lúc đã tiêu tan hầu như không còn, chỉ còn lại một phần cố chấp.
——
Hai người họ trừ khi vì nhu cầu mà nước chảy thành sông bình thường sẽ không ngủ chung phòng.
Ngày mai Thanh Thứ Tang phải tham gia trận chung kết, Giang Thính Văn sẽ không động đến cậu, nhưng hôm nay Tần Tư Ngôn xuất hiện lại gây rắc rối.
Giang Thính Văn là người bình thường nhưng một khi tính ghen tuông phát tác lại càng không dễ kiểm soát như người bình thường.
Mỗi ngày hắn đều đè nén, nhưng hiện giờ lại dưới sự tiếp xúc hàng ngày của Thanh Thứ Tang dần dần sụp đổ.
Dường như sắp không kìm nén được nữa.
Cho nên sau nhiều lần nhẫn nại nhượng bộ, cùng với kìm nén thất bại, cuối cùng Giang Thính Văn trước khi ngủ ôm chăn mình, gõ cửa phòng Thanh Thứ Tang.
"Cốc cốc..."
Thanh Thứ Tang mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe thấy tiếng động cậu nhanh chóng mở mắt ra, một lát sau mới phản ứng lại sau đó cậu nghe thấy một tiếng động nhỏ hơn truyền đến.
Hình như là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Muốn gõ lại không dám gõ.
Rõ ràng còn chưa mở cửa, nhưng Thanh Thứ Tang đã não bổ ra một cảnh, lúc này Giang Thính Văn cực kỳ cẩn thận đứng trước cửa phòng cậu.
Cậu xuống giường đi đến, vừa thấy rõ tình cảnh trước mắt lập tức ngẩn ra.
Thậm chí so với cậu tưởng tượng còn muốn... Dễ thương hơn.
Giang Thính Văn ôm chặt chăn gối, che đi nửa khuôn mặt mình, thấy người mở cửa mới thấp thỏm nhìn về phía Thanh Thứ Tang, ngay cả cánh tay ôm chăn cũng ôm chặt hơn một chút.
"A..." Thanh Thứ Tang nắm tay nắm cửa vô thức căng thẳng, ổn định giọng điệu, "Làm sao vậy? ”
"Không Tang..." Miệng Giang Thính Văn giấu sau chăn khẽ động, thanh âm rầu rĩ truyền ra, "Anh gặp ác mộng rồi."
"Sợ. Có thể thu nhận anh một đêm không?" Giang Thính Văn nói.
Thanh Thứ Tang: "..."
Anh còn cao hơn tôi, tốt nghiệp trường quân đội, từ quân đội ra ngoài, có thân phận đại tá gặp ác mộng còn sợ hãi?!
Thanh Thứ Tang căng thẳng, tay nắm chặt tay tay nắm cửa cậu gần như theo bản năng nghiêng người ra.
Còn nói: "Không cần mang theo chăn, một cái là đủ rồi."
Giang Thính Văn thấy cậu cho phép vào ánh mắt sáng ngời, nghe vậy lại hơi giật mình, một giây sau trực tiếp "phốc phốc" trở về phòng bên cạnh, ném chăn gối lên giường, hai giây sau mới trở về, nói: "Ok la..."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Anh..." Cậu lắp bắp nói, "Sao lại phát minh ra chữ mới... Đang yên đang lành nói「la」."
Giang Thính Văn buồn cười, giống như một chú chó cỡ lớn vui vẻ được khi đi chơi với chủ nhân. Hắn trực tiếp cầm cổ tay Thanh Thứ Tang, đóng cửa lại leo lên giường.
Lúc trước hai người ngủ chung giường đều là bởi vì... Cho nên lúc này bọn họ đơn thuần nằm trên giường vai kề vai, Thanh Thứ Tang còn có chút không quen.
Có lẽ Giang Thính Văn cũng không quen, hai giây sau, hắn trở mình hướng về phía Thanh Thứ Tang, gọi: "Không Tang..."
Thanh Thứ Tang nghiêng đầu: "Hả?"
"Có thể ôm nhau ngủ không?" Giang Thính Văn hỏi.
"Có thể..." Thanh Thứ Tang cảm thấy, nếu không làm gì đó, bọn họ thật ra không nên gần như vậy.
Chồng chồng thỏa thuận nên có tự giác tuân theo hợp đồng.
Một giây sau, Thanh Thứ Tang nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ xong, dịch về phía Giang Thính Văn.
Nhận thấy động tác của cậu, ánh mắt Giang Thính Văn phát sáng, hắn trực tiếp đưa tay ôm Thanh Thứ Tang vào trong ngực, cằm cọ lên đỉnh đầu cậu, an ổn nói: "Ngủ đi. Ngủ ngon, Không Tang."
Thanh Thứ Tang giật giật khóe miệng, một lúc lâu sau mới trả lời: "Chúc ngủ ngon..."
——
Việc ghi hình tập cuối cùng của《I Am Me》là dưới dạng livestream.
Ngoài đội Ngũ Hành là những người cuối cùng tham gia thi đấu, ba nhóm còn lại đã tham gia trước.
Đội trưởng của bốn nhóm lần lượt rút số thứ tự trận đấu.
Ngũ Hành là nhóm cuối cùng.
Phần cuối cùng,《I Am Me》 mùa này kết thúc.
Ai có thể thành công ra mắt phụ thuộc vào ngày hôm nay.
Mọi người đều sẽ làm hết sức mình.
Fans của các nhóm cũng đã sẵn sàng bỏ phiếu trên bảng xếp hạng, cống hiến sức mạnh của họ.
Khu bình luận một mảnh sôi trào.
【A a a nhóc Ngũ Hành, mẹ đến rồi...】
【Xông lên xông lên, tui nhất định sẽ để mấy người ra mắt...】
【Phía trước đừng quá thành thật, Ngũ Hành căn bản không có khả năng ra mắt, không phải nói bọn họ không có thực lực, là có cơ chế...】
【Hiểu đều hiểu, không sao cả, dù sao Ngũ Hành từ sau khi thi đấu thành công cũng đã thắng...】
【Sau này Ngũ Hành có thể yên tâm soạn nhạc】
【 Thanh Thứ Tang, Thanh bảo xông lên ——】
......
Trong một ngày, thành viên bốn nhóm đã có một cuộc đụng độ cuối cùng.
Từ nhóm đầu tiên đến nhóm thứ ba, bất kể là vũ đạo hay ca hát, họ đều vô cùng cường đại có lực thâm nhập.
Cứ như thể họ muốn bắt tất cả những ai nhìn vào họ bỏ vào túi.
Sau phần thể hiện của tiết mục, MC và ban giám khảo sẽ phỏng vấn và đánh giá các thành viên trong nhóm.
Sau đó được chấm điểm bởi các đạo sư chuyên nghiệp.
Cuối cùng mời các vị fan trước khi livestream tiến hành bỏ phiếu, thời gian ba phút, xem số phiếu cuối cùng mà nhóm đã thu được.
......
Trong một mảnh gào thét kích động của khán giả, Ngũ Hành cũng ra sân.
【A a a a đến rồi】
【Thanh Thứ Tang, Thanh Thứ Tang! ! 】
【Thanh bảo! Ngọc bảo! 】
【Bùng cháy cho ông mày! ! 】
【Thanh Thứ Tang, Trang Đình Ngọc, Tống Từ Xướng, Trần Trì, Trình Thừa An, mẹ yêu các con...】
......
Không khác gì phong cách sân khấu trước đây của Ngũ Hành, ánh đèn sân khấu lần này vẫn chưa được bật đầy đủ.
Trên người thiếu niên chỉ mặc áo thun đơn giản.
Ba trong số năm người ngồi trên ghế, họ ngồi rải rác, vị trí C không được xác định.
Liếc mắt nhìn cây đàn piano cao cấp để giữa sân khấu, Thanh Thứ Tang và Trang Đình Ngọc kề vai ngồi trên ghế piano.
Hai tay nhẹ nhàng đặt trên phím đàn, mười ngón tay thon dài hữu lực.
Tiếng nhạc dạo đầu vang lên, đầu ngón tay Thanh Thứ Tang theo tiếng nhạc nhẹ nhàng gõ, sau đó giống như đứa nhỏ chơi đồ chơi tùy ý gõ xuống từng nốt nhạc.
Lưu loát thư thái...
Bass của Trần Trì uyển chuyển mà lên.
"Chúng tôi ăn mặc nhẹ nhàng khi ra trận, không vội vã khi rời đi..."
"Bạn, bạn, bạn, bạn và tôi, từ tưởng tượng trở thành sự thật..."
Mỗi khi hai từ "bạn" và "tôi" rơi xuống, Thanh Thứ Tang và Trang Đình Ngọc sẽ đưa nốt nhạc này lên cao, lên cao rồi lên cao nữa, vui vẻ nhảy lên.
Nhưng cư dân mạng nhạy bén nhận ra điều gì.
Khán giả đã bắt đầu khóc.
【Ô ô ô mọi người tin tôi, đây là lời tạm biệt...】
【Mỗi người bọn họ lúc mới xuất hiện đều rất thảm, còn bị điên cuồng mắng, khi đó nhẹ nhàng ra trận, bây giờ cũng phải bình thản rời đi...】
【Tổ tiết mục tôi giết anh!】
【Từ góc dưới bên phải, nốt nhạc, hát, tất cả đều là bản gốc, tên là "Trèo núi vượt đèo"】
【Tôi luôn thích và ngưỡng mộ sự độc đáo của Ngũ Hành】
..…
Bất kể mọi người đang thảo luận sôi nổi như thế nào, người trên sân khấu cũng không nhìn thấy, bọn họ còn tiếp tục không chút lo lắng.
"Dù sao cũng phải vượt núi đi tìm ánh mặt trời, đi ôm trăng..."
"Luôn luôn muốn nhìn ra sông Trường Giang có một không hai, nhìn thấy biển..."
"Dù sao cũng phải xuyên qua biển người nhớ kỹ khuôn mặt bao người."
......
Hai tay Thanh Thứ Tang dùng lực, giống như chiếm được lực lượng nào đó.
Cậu ồn ào muốn trút giận.
Tiếng nhạc trong nháy mắt dồn dập.
Trang Đình Ngọc đột nhiên tháo micro kề bên miệng y, đứng lên, dùng âm sắc cực cao hát:
【Lên cơn điên ——】
【Đến khen ngợi ——】
Micrô đột nhiên bị kéo đi, gân xanh trên cổ Trang Đình Ngọc nổi lên, giọng hát không ngừng quanh quẩn trên sân khấu.
Các hợp âm tiếp tục, hết lần này đến lần khác hát ra sự cuồng nhiệt với tán thưởng.
Phím đàn Thanh Thứ Tang đột nhiên dừng lại, cậu đỡ lấy micro bên miệng mình, thấp giọng giống như ở trong mộng ảo ngâm xướng: "Đi bay, đi lang thang."
"Tìm kiếm sự thật."
……
"Xin chào mọi người, chúng tôi là Ngũ Hành."
Băng ghế và đàn piano trên sân khấu đã được dọn đi, năm thiếu niên đứng thành một hàng, cúi đầu trước ban giám khảo và khán giả trước buổi livestream.
Sau đó lần lượt giới thiệu tên mình.
Giống như quy trình của ba nhóm trước đó, ban giám khảo và đạo sư chuyên nghiệp chấm điểm họ.
Không có gì ngạc nhiên khi họ mất đi cơ hội ra mắt trở thành nhóm idol ở vị trí thứ ba.
Cuối cùng lúc xuống sân khấu, MC bởi vì nhìn thấy một mảnh chửi rủa trên bình luận, sợ đến mức vội vàng bước lên dẫn chương trình.
“Là đội trưởng của Ngũ Hành, Trần Trì có phải chăm sóc bọn họ tương đối nhiều không?” Người dẫn chương trình hỏi.
Trần Trì trả lời: "Không, chúng tôi đều chăm sóc lẫn nhau."
"Có thể nhìn ra tình cảm của nhóm rất tốt."
Tống Từ Xướng cười nói: "Đương nhiên rồi, chúng tôi yêu nhau."
Lời nói dí dỏm, hài hước khiến mọi người bật cười.
MC cố tình "Ồ?" một tiếng, đào hố: "Cực kỳ yêu nhau."
Trình Thừa An: "Đại khái là do mặc chung một cái quần. Quá nghèo, một chiếc quần bạn mặc qua tôi mặc lại, đủ để yêu nhau?"
Lần này không chỉ có livestream dưới sân khấu, chính bọn họ cũng không nhịn được bật cười.
Cuối cùng Thanh Thứ Tang được hỏi: "Vậy Thứ Tang yêu người nào nhất trong bốn người bọn họ?"
Cái hố này đào có chút lớn, Thanh Thứ Tang trên mạng đều có CP với bốn người, đây là một câu hỏi rất đáng sợ, không chỉ câu nói "yêu nhau" vừa rồi.
"Loại vấn đề này thật sự không nên..." Thanh Thứ Tang ra vẻ thâm sâu nhìn bọn Trang Đình Ngọc, chỉ vào từng người một, "Tôi yêu Đình Ngọc, tôi yêu Tiểu Từ, tôi yêu Thừa An và tôi yêu đội trưởng. Tất cả đều rất yêu."
Chỉ thiếu không trực tiếp làm? Hoặc nói họ có thể 5P.
Dưới sự nhiệt tình của cư dân mạng và fans, ngày hôm đó lại cho họ leo lên hot search.
#Ngũ Hành dứt khoát sửa tên kêu 5P# bạo;
#Người người đều cắn đường đến choáng váng# sôi;
Ngũ Hành không có cơ hội ra mắt trở thành thần tượng bi thương còn chưa quét qua, mọi người ở phần bình luận đã bị biến thành dáng vẻ ngu ngơ ngốc nghếch.
Nhưng thật không may, không biết tại sao, không quá mười phút, hai hot search trên đột nhiên biến mất.
Tất cả các mục đều biến thành màu xám, nhập vào tìm kiếm cũng không thấy.
Sau đó, hai hot search theo sát phía sau bùng nổ.
#Giang tổng?? Giang tổng!! Anh không có việc gì làm sao?# bạo;
#Giang Thính Văn là giấm chuyển thế# sôi;
Bình luận suýt nữa cười chết, nhưng bọn họ lại biết lúc này Giang Thính Văn đang rình rập màn hình, cũng không dám trắng trợn húp CP.
Chỉ dám hùng hùng hổ hổ nói những lời tàn nhẫn.
Phương Tiền đang ở văn phòng chờ Giang Thính Văn ký vào văn bản cuối cùng trong ngày càng không nói nên lời, ngón tay anh ấn lên tờ giấy đẩy về phía trước, nói: "Sếp, ký một chút, em muốn tan tầm sớm."
Giang Thính Văn không chớp mắt vận hành máy tính, điện thoại, mặt không chút thay đổi nói: "Chờ..."
Phương Tiền: "..."
“Anh có cần ấu trĩ thế không?” Phương Tiền nhướng mày hỏi.
Giang Thính Văn không ngoảnh mặt nói: "Chó độc thân, anh thật thương."
Phương Tiền: "..."
Hôm nay Giang Thính Văn không vội tan tầm về nhà, Thanh Thứ Tang đi ăn cơm với đồng đội.
Hơn nữa Thanh Thứ Tang còn không để hắn đi đón, nói là không biết khi nào kết thúc, Lý Dương sẽ đến đón.
Ký xong văn kiện cuối cùng Giang Thính Văn về nhà trước, hắn chuyên tâm chờ Thanh Thứ Tang về.
Chín giờ tối, cửa phòng khách trong nhà cuối cùng cũng vang lên một tiếng "cùm cụp".
Giang Thính Văn đang ở trên bàn phòng khách nhìn máy tính xử lý văn kiện, thấy người trở về ấn phím save khép lại máy tính, đứng lên đi qua, nói: "Ăn no chưa?"
Thanh Thứ Tang uống rượu, khi đến gần có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, tương đối nhạt, hẳn là không uống nhiều lắm.
Nhưng má cậu có chút đỏ.
Nghe vậy Thanh Thứ Tang ngẩng đầu nhìn Giang Thính Văn, gật đầu: "No rồi..."
"Giang Thính Văn. Anh ăn cơm chưa?"
Trong mắt Giang Thính Văn toàn ý cười, nói: "Ăn rồi..."
Bình thường Thanh Thứ Tang uống không được quá nhiều rượu, dễ đỏ mặt, cũng không say quá nhiều.
Cậu bây giờ rất thanh tỉnh, nhưng không biết vì sao, lúc này đáy lòng lại đột nhiên có một thanh âm nói với cậu, cậu bây giờ không nên tỉnh táo.
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang không hiểu ra sao, kịp thời ngăn chặn ý nghĩ kỳ quái: "Hơn chín giờ rồi, sao anh còn chưa ngủ?"
"Chờ em..." Giang Thính Văn nói, "Quy định..."
"A?"
Giang Thính Văn xác nhận hỏi: "Tiếp theo có việc nào cần làm nữa không?"
"A..." Câu hỏi giống như khẳng định là có, nhưng Thanh Thứ Tang không rõ tình huống, dùng giọng điệu tự hoài nghi trả lời, "Chắc là không có..."
Giang Thính Văn gật đầu: "Rất tốt..."
Hắn dắt Thanh Thứ Tang rõ ràng có chút mê man lên lầu.
Trong phòng ngủ không bật đèn, cửa cũng không đóng, ánh đèn bên ngoài lập tức chiếu vào, tạo thành không gian nửa tối nửa sáng.
"Không Tang..." Giang Thính Văn cúi đầu, hỏi bên tai Thanh Thứ Tang, "Nghe nói em rất yêu đồng đội mình."
Thanh Thứ Tang: "..."
Cậu uống rượu, ý thức tự chủ yếu hơn bình thường, hơi nóng phun vào tai, Thanh Thứ Tang không nhịn được hơi rụt cổ, dưới chân vừa động theo bản năng muốn lùi về phía sau.
Nhưng ngay khi cậu có ý định này, hai bàn tay to lớn của Giang Thính Văn đã siết chặt eo cậu.
Không thể di chuyển...
Giang Thính Văn nhìn thẳng cậu, giống như ngày đó hắn ở trong xe, nói: "Không được trốn..."
Lông mi Thanh Thứ Tang khẽ run, dường như có chút bất an: "Anh..."
"Không Tang, nếu tạm thời không có việc, vậy chúng ta học cái mới, được không?"
Thanh Thứ Tang nhận thấy không đúng, tâm tình hoảng loạn, cực lực kiềm chế ổn định: "Học... Cái gì?"
"Ngoan. Bước đầu tiên..." Trong giọng Giang Thính Văn mang theo mê hoặc, gằn từng chữ nói cho Thanh Thứ Tang nghe, "Anh sẽ dạy em trước ——「Tôi thích Giang Thính Văn」."
"Cục cưng ngoan..." Ngón cái Giang Thính Văn ma sát cánh môi Thanh Thứ Tang, trong ánh mắt không giấu được phong ba sắp tới, "Bây giờ, nói."