Thanh Thứ Tang cảm thấy như thể có một móng vuốt nhỏ mềm mại nào đó đang đạp thật nhẹ vào trái tim cậu, cái cảm giác ngứa ngáy kia phản ứng rõ ràng trên tai cậu.

Nóng, nóng.

Thân thể Thanh Thứ Tang phản ứng mãnh liệt, một nửa khuôn mặt gần như sắp dán lên cửa sổ, hai mắt cậu khẽ mở nhìn Giang Thính Văn, giọng nói khẽ run rẩy sai khiến nói: "Anh... Lái xe đi! Lái xe đi!"

Giang Thính Văn còn duy trì tư thế vừa rồi, nghe vậy nghe lời đem thân thể lui về, ánh mắt hơi cong, gật đầu nói: "Tuân lệnh, chồng nhỏ."

"A..." Miệng Thanh Thứ Tang khẽ nhúc nhích, rất muốn mắng hắn một trận, bảo hắn đừng suốt ngày gọi lung tung.

Nhưng lời sắp nói ra miệng Thanh Thứ Tang lại có chút luyến tiếc, cậu thế mà không hiểu sao lại rất thích loại cảm giác Giang Thính Văn mang đến cho cậu... Bí mật trân trọng hạnh phúc.

Chỉ là... Ch** tiệt!

Họ không phải là chồng chồng hợp đồng đã ký một bản thỏa thuận kết hôn nửa năm sao?

Người khác ký thỏa thuận cũng vậy sao?

Thanh Thứ Tang thở ra một hơi không rõ ràng, giơ tay xoa lỗ tai, nửa ngày mới tốt.

——

Về đến nhà trời còn chưa tối, nhưng Giang Thính Văn đã hỏi Thanh Thứ Tang muốn ăn gì.

Nghe nói làm cơm có chút phiền phức, chờ làm xong khẳng định trời đã tối, hắn nhanh chóng chuẩn bị vào phòng bếp.

Thanh Thứ Tang ở phòng khách xem bài hát tiếp theo cần chuẩn bị, ở trong nhóm nói chuyện phiếm với đồng đội.

Trang Đình Ngọc:【Thứ Tang đâu? Về nhà à?】

Tống Từ Xướng:【Được Giang tổng đón đi, em thấy (Thăm dò jpg. )】

Trang Đình Ngọc:【Anh cũng muốn về nhà ô ô】;

Trần Trì:【Nhưng không có ai đón cậu, một mình đừng về...】

Tống Từ Xướng:【Chó độc thân còn về nhà?】

Trang Đình Ngọc:【Đội trưởng! Tống Từ Xướng!】

Trang Đình Ngọc: 【(Ác Long gầm gừ jpg. )】

Thanh Thứ Tang vui vẻ xem, cậu ôm gối nằm úp sấp trên đó gõ chữ:【Lát nữa chụp ảnh bữa cơm lớn cho các cậu, anh ấy sắp làm xong rồi.】

Trang Đình Ngọc: 【 ... 】

Tống Từ Xướng: 【(Mỉm cười jpg.) 】

Trần Trì:【Ngày mai cậu đừng đến.】

Trình Thừa An:【 ... 】

Tống Từ Xướng:【Em thật sự rất tò mò, Thứ Tang anh quen biết Giang tổng khi nào?】

Thanh Thứ Tang vốn còn bởi vì phản ứng của mọi người nhất trí mà thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhìn thấy câu hỏi này đột nhiên không cười nổi.

Cằm cậu đặt trên cánh tay nhỏ bé cạnh gối ôm, tay kia giơ điện thoại lên chăm chú nhìn những từ kia.

Là vì Giang Thính Văn tránh né buổi xem mắt do gia đình sắp xếp, muốn tìm một người ứng phó kết hôn... Họ biết nhau như thế này.

Thời gian dài một chút, có đôi khi Thanh Thứ Tang đều cho rằng quan hệ của bọn họ bình thường...

Đều trách Giang Thính Văn, có thỏa thuận kết hôn tại sao mỗi ngày đều xưng hô như vậy.

Thanh Thứ Tang không còn hứng thú nói chuyện phiếm, suy nghĩ nhiều có chút không vui, cậu trở tay gửi lên nhóm sẽ phải ghi hình chương trình tạp kỹ tiếp theo.

Thanh Thứ Tang:【Lần này chúng ta còn dùng bản gốc hay là dùng bản tổ chương trình gửi đến đây? Em cảm thấy dùng của tổ chương trình có thể càng nhiều...】

Trần Trì:【Dùng của tổ chương trình đi, một lần hai lần đều không dùng, nhiều lần như vậy hình như rất không cho người ta mặt mũi.】

Tống Từ Xướng;【Nghe đội trưởng.】

Trang Đình Ngọc:【+1】;

Trình Thừa An:【Đồng ý.】

Tống Từ Xướng:【Cộng một】;

Về mỗi tập thu âm của《I Am Me》, Ngũ Hành có độ hot rất cao vì hai lý do.

Vẻ ngoài trông đẹp là một bữa tiệc thị giác, các bài hát là tất cả các bản gốc rất có tầm nhìn.

Nhưng khi ghi hình ba kỳ, tổ chương trình có chút không vui, bởi vì bọn họ gửi cho Ngũ Hành ba lần, ba lần đều không dùng.

Nếu không phải vì nhà đầu tư《I Am Me》chính là Orange Entertainment, ê-kíp chương trình có thể sẽ nổi nóng.

Nhưng họ dùng bản gốc Lý Dương cũng không nói gì, bọn Thanh Thứ Tang đương nhiên sẽ tự chủ biểu đạt chính mình trước.

Hãy để khán giả biết họ thông qua âm nhạc của riêng họ.

Nhưng xem nhiều cũng không tốt, khán giả cũng nghi ngờ năng lực của họ.

Trước mắt có giọng ca tốt là không sai, nhưng tại sao Ngũ Hành không dám dùng bài hát của người khác, là bởi vì hát không tốt sẽ lạc nhịp?

Bởi vậy lần này toàn bộ thành viên trong nhóm đều đồng ý dùng bản tổ chương trình, nhưng khẳng định phải cải biên.

Thanh Thứ Tang trả lời:【Ok. Vậy nên, tối nay em sẽ xem bài hát cẩn thận.】

Mấy người lại chen vào trêu chọc vài câu, Thanh Thứ Tang mới cất điện thoại, dẫm dép lê đi vào phòng bếp.

Giang Thính Văn vẫn còn bận rộn.

Thanh Thứ Tang bám lấy khung cửa gọi: "Giang Thính Văn..."

Giang Thính Văn đáp: "Ừm." đáp xong nghiêng đầu nhìn cửa, chỉ thấy Thanh Thứ Tang đã đến cạnh hắn.

"Sắp xong rồi." Giang Thính Văn dịu dàng nói.

Thanh Thứ Tang biết, chỉ là cậu không chơi điện thoại có chút nhàm chán, muốn tìm người nói chuyện.

"Em nhìn thấy tin tức đầu tiên vào chiều nay, đấu thầu Giang thị thắng."

Nghe vậy ánh mắt Giang Thính Văn dần nhu hòa, hắn rũ mắt không lên tiếng.

Thanh Thứ Tang cười, thuận miệng nói: "Lúc ấy Tần Tư. Ưm!"

Thanh Thứ Tang bị ép thu hồi nụ cười, khiếp sợ mà mê mang nhìn Giang Thính Văn, trên tay người kia cầm mấy sợi dưa chuột hắn vừa thái xong nhanh chóng đút vào miệng cậu.

Lực cũng không lớn, nhưng ngón tay có nhúng vào cánh môi một chút, Thanh Thứ Tang lúc ấy nói chuyện đầu lưỡi bị chạm, liếm đến đầu ngón tay Giang Thính Văn.

"A..." Sau đó Thanh Thứ Tang thấy ánh mắt Giang Thính Văn rõ ràng tối đi một chút, cậu căng thẳng đến mức vội vàng đem sợi dưa chuột nhai vài cái nuốt vào trong bụng, lui về phía sau một bước nói: "Sao anh lại đột nhiên đút em ăn."

Giang Thính Văn rũ mắt nhìn tay mình, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Cảm thấy em đói bụng."

"Ồ..." Thanh Thứ Tang vô thức sờ bụng.

"Được rồi, em chỉ muốn nói chuyện với anh." Thanh Thứ Tang nói: "Em nói Tần..."

"Không Tang..." Giang Thính Văn nói, "Em có muốn uống nước cam không? Anh ép cho em."

"Hả..." Thanh Thứ Tang hồ nghi, cho dù có ngốc đến đâu cũng phản ứng lại, cậu không vui nói: "Sao anh cứ ngắt lời em?"

•Hồ: con chồn, Nghi: nghi ngờ. Con chồn tánh đa nghi. Hồ nghi: nghi ngờ như con chồn. Nghĩa thông thường: Việc gì mình không tin chắc.

"Không ngắt lời em..." Giang Thính Văn nhẹ giọng nói.

Trong ánh mắt không tin của Thanh Thứ Tang, hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói: "Không Tang, không nhắc đến Tần Tư Ngôn được không?"

Nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Thính Văn, trong mắt có một sự cầu xin cực kỳ rõ ràng, cũng như một số cảm xúc khác không rõ ràng.

Thanh Thứ Tang không hiểu lắm, cậu chỉ cảm thấy hơi thở của mình có chút ngột ngạt, theo bản năng giải thích: "Em không muốn nói về anh ta, em chỉ muốn hỏi trong lúc đấu thầu anh ta bị phanh phui như vậy có phải rất khiến cho người ta hả giận không."

"Anh không vui à?"

"Thật sao?" Giang Thính Văn cẩn thận nhìn qua, nhỏ giọng hỏi: "Không có gì khác sao?"

Ví dụ như muốn đi tìm Tần Tư Ngôn, lại ví dụ như bởi vì Tần Tư Ngôn phát sinh quan hệ với người khác mà đau khổ...

Dù bằng cách nào, đó cũng là biểu hiện của sự quan tâm.

Nhưng Thanh Thứ Tang khó hiểu nói: "Còn gì khác?"

"Không có." Giang Thính Văn lập tức nói, bả vai thả lỏng khẽ hạ xuống, không còn căng thẳng như trước nữa, khóe miệng hắn nhếch lên một lần nữa, cười nói, "Bây giờ anh rất vui."

Thanh Thứ Tang hoàn toàn không thể giải thích được, nhưng cậu cũng cười theo, điều này rất kỳ lạ.

Đột nhiên, khuôn mặt Giang Thính Văn đến gần, thành kính hỏi: "Không Tang, có thể hôn không?"

"Hả..." Nhìn thấy đối phương đột nhiên đến gần trong gang tấc, Thanh Thứ Tang nhịn xuống động tác lui về sau, khẽ chớp mắt.

Cằm cậu khẽ hếch lên, vẫn đem tính tình tiểu thiếu gia phát huy vô cùng nhuần nhuyễn: "Em không kiễng chân."

"Đương nhiên." Giang Thính Văn cười khẽ, cúi đầu nâng mặt Thanh Thứ Tang lên, "Em được cưng chiều. Anh chiều em..."

Nụ hôn nóng bỏng có chứa đựng thực chất đè xuống, in ở cánh môi Thanh Thứ Tang, Thanh Thứ Tang vô thức há miệng, đồng ý cho Giang Thính Văn tùy tiện chiếm hữu.

Ánh đèn trên đỉnh đầu phòng bếp rơi xuống, lưu lại hai cái bóng mơ hồ, nguồn nhiệt trên là hơi thở của hai người.

Lông mi Thanh Thứ Tang khẽ run, hai tay theo bản năng bắt lấy quần áo bên hông Giang Thính Văn, nắm tạp dề đến nhăn nhúm.

Chân mềm.

"Em đói bụng, cơm đã xong chưa?" Thanh Thứ Tang rũ mi không dám ngẩng đầu, giọng nói có chút khàn khàn hỏi.

Giang Thính Văn nghe vậy cúi người đuổi theo hôn thêm một cái, cười nói: "Được, anh sẽ không để em đói."

……

Sau khi tiếp nhận bài hát do tổ chương trình sắp xếp, độ hot của Ngũ Hành càng tăng lên một độ.

Họ sử dụng sức mạnh để chứng minh bản gốc có thể được thực hiện hoàn hảo, các bài hát của người khác cũng có thể được trình diễn một cách tuyệt vời.

Bây giờ bọn Thanh Thứ Tang ra ngoài cần có người đi theo, nếu không khi chạm mặt fans sẽ rất dễ gây ra tai nạn.

Nhưng so với đồng đội của mình, Thanh Thứ Tang  tốt hơn, khi cậu không ở công ty, Giang Thính Văn hầu như luôn bên cạnh cậu.

Cựu đại tá biến thành vệ sĩ bên người Thanh Thứ Tang.

Chỉ số an toàn là 100%.

Mà trong lúc này Thanh Thứ Tang phát hiện ra một chuyện.

Trước mặt Giang Thính Văn, cậu không thể chủ động nhắc đến Tần Tư Ngôn.

Một lần đề cập đến thì không sao, hai lần đề cập đến tất cắn trả.

Khiến Thanh Thứ Tang hoảng hốt, đáy lòng luôn nghĩ Giang Thính Văn trước kia với Tần Tư Ngôn có phải có qua lại không.

Nhưng cậu không dám hỏi, có hỏi Giang Thính Văn cũng không trả lời, lại hỏi một lần nữa cậu sẽ phải bước vào trong quan tài.

Nhưng trong lúc cậu không nhắc đến, Tần Tư Ngôn cũng tìm đến một lần.

Cậu vẫn đợi ở cửa công ty như cũ, căn bản không sợ ban đêm có người nhìn chằm chằm cậu chụp ảnh, cậu không quan tâm.

Nhìn thấy Thanh Thứ Tang đi ra, đáy mắt Tần Tư Ngôn tối sầm lại, lập tức bước đến nói: "A Thanh, anh có thể giải thích chuyện của video."

Từ lần trước, Giang Thính Văn chưa bao giờ để Thanh Thứ Tang chờ hắn trước cửa công ty, lần này vẫn như cũ.

Thanh Thứ Tang vừa mở cửa xe, nghe tiếng mới nhận ra vị trí của Tần Tư Ngôn, cậu không hiểu ra sao, nhíu mày nhìn qua: "Anh nói chuyện anh và Phó Bạch thân mật nhiệt tình đến ngất trời?"

"Anh..."

"Có liên quan gì đến tôi?" Thanh Thứ Tang không kiên nhẫn nói, "Anh thật sự  không cần phải lén lút tiến lên, tôi có bạn trai, hơn nữa còn thường xuyên có người nhìn chằm chằm tôi, anh không cần mặt mũi tôi cần."

"Tôi thích em." Vào buổi tối bóng đêm không tính là dày đặc, Tần Tư Ngôn giống như không nghe thấy Thanh Thứ Tang nói lời không kiên nhẫn, chỉ đột nhiên nói.

Nghe vậy Thanh Thứ Tang sững sờ, nói: "Cái gì?"

Gió đêm dây dưa với sợi tóc người tung bay, lại đem sự ẩm ướt phơi bày sự trong trẻo sâu thẳm trong con ngươi người.

Thanh Thứ Tang chớp mắt.

Nói thật, trong nháy mắt này, Thanh Thứ Tang không rõ mình có cảm giác gì, cậu cũng không phải bởi vì nghe Tần Tư Ngôn nói thích cậu mà có chút xúc động, mà là cảm thấy buồn cười trước nay chưa từng có.

Cậu không biết xấu hổ theo người đàn ông này ba năm, nhưng anh ta chưa từng nghiêm túc nhìn thẳng cậu, bây giờ cậu mọc cánh  bay, thuận buồm xuôi gió không cần một người đàn ông khốn nạn trong mắt căn bản không có cậu, Tần Tư Ngôn lại vào lúc này nói thích cậu.

Hơn nữa còn lấy một biểu cảm thống khổ hèn mọn như vậy.

Nhận thấy sự sững sờ của cậu, ánh mắt Tần Tư Ngôn đỏ lên, dưới chân anh ta theo bản năng tiến lên một bước, run giọng nói: "Là trước kia tôi ngu ngốc, khốn nạn, không hiểu tình cảm, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, thật đấy. Mấy tháng nay, tôi, tôi thật sự rất khổ sở, A Thanh..."

"Nói đủ chưa?" Ở ghế lái đột nhiên bước xuống một người.

Giang Thính Văn trực tiếp từ ghế lái xuống xe.

Tiết kiệm thời gian đến mức như thể chậm một giây có thể bị người ta nhanh chân lên trước.

Giang Thính Văn nắm cổ tay Thanh Thứ Tang kéo cậu về phía mình, mặt không đổi sắc nhìn Tần Tư Ngôn: "Tần tổng, sở dĩ tôi không xuống xe mở cửa xe cho chồng nhỏ của tôi, là bởi vì chồng nhỏ đã nói qua, trước cửa công ty rất nhiều người, vì phòng ngừa bị chụp không cho truyền thông làm lớn chuyện, cũng vì tiết kiệm thời gian và công sức, cho nên tôi mới không xuống xe."

"Nhưng đây không phải lý do anh có thể làm chậm trễ việc chồng tôi lên xe."

Cổ họng Tần Tư Ngôn nghẹn lại, giống như nhận ra mình gây đã phiền toái, anh ta hơi lui về sau một bước, nhưng sau khi nghe Giang Thính Văn nhắc đến Thanh Thứ Tang, đáy mắt anh bỗng nhiên đỏ lên một tầng.

Chỉ là lúc này cảm giác xấu hổ muốn hối lỗi chiếm thế mạnh: "Xin lỗi... A Thanh..."

“Lên xe." Giang Thính Văn nghe vậy cũng không muốn lại để ý đến người đàn ông phía xa, cúi đầu nhìn Thanh Thứ Tang đã khôi phục lại bình tĩnh, giọng điệu cứng rắn.

Thanh Thứ Tang vô tình ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Giang Thính Văn, thấy đôi mắt của hắn tối sầm lại.

Cậu cho là mình nhìn lầm, nhưng chớp mắt một cái, vẫn là như vậy.

"Ồ, được." Thanh Thứ Tang đáp một tiếng, vội vàng rũ mắt khom lưng lên xe.

Giang Thính Văn lấy tay bảo vệ đỉnh đầu cậu chờ cậu ngồi xuống, sau đó khom lưng cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu.

Nhất thời trong xe có chút yên tĩnh, chỉ có gió đêm phía sau chậm rãi lướt qua.

Sau khi thắt dây an toàn xong, Giang Thính Văn thu tay lại, ngước mắt lên.

"Không Tang, anh đã sớm nhắc nhở em, bắt đầu từ giờ trở đi, tên của người đàn ông kia không thể nhắc đến..."

Một tay Giang Thính Văn đè lên lưng ghế sau lưng Thanh Thứ Tang, không chớp mắt nhìn thẳng vào con ngươi người trước mặt, giọng điệu rất nhẹ, "Cho nên cục cưng ngoan phải ngoan, nghe hiểu chưa?"

Tay Thanh Thứ Tang vô thức nắm chặt dây an toàn, gật đầu: "Vâng..."

Thanh Thứ Tang đã chứng kiến tính cách Giang Thính Văn nhiều lần không giống nhau, thậm chí cậu còn học được cách ứng phó.

Tuy nhiên, mỗi lần bị bắt nạt, Thanh Thứ Tang đều nảy sinh ý định ly hôn, mà mỗi lần như vậy  vào ngày hôm sau lại bị Giang Thính Văn ở thế chủ động dịu dàng lừa gạt.

Lúc này Thanh Thứ Tang lại có ý định chấm dứt thỏa thuận kết hôn trước thời hạn.

Nhưng bất cứ ai đề cập nó vào thời điểm này là quángây thơ.

Một lúc sau họ khởi động xe.

Tần Tư Ngôn nhận ra Thanh Thứ Tang sắp rời đi, đột nhiên hoảng sợ vội vàng đuổi theo: "A Thanh ——"

Anh ta hét lên: "Thanh Thứ Tang ——"

Giang Thính Văn lái xe rất nhanh, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tần Tư Ngôn, hắn mới chậm lại.

Dọc theo đường đi hai người ai cũng không nói gì, Thanh Thứ Tang ghét nhất loại không khí trầm mặc này, cảm thấy rất quái dị.

Sau khi về đến nhà, cậu không biết nói gì: "Giang Thính Văn..."

"Ừm." Giang Thính Văn mở cửa xe bên cậu, nắm tay cậu cùng nhau về phòng.

Thanh Thứ Tang mặc cho hắn dắt, cẩn thận thò đầu ra hỏi: "Tâm trạng anh không tốt à?"

"Không phải." Giang Thính Văn đẩy cửa phòng khách đi vào, nghe vậy nghiêng đầu nhìn cậu, tức giận trong mắt đã tiêu tán, "Đừng nghĩ nhiều, cục cưng ngoan."

Hắn xoa đầu Thanh Thứ Tang, nói: "Chuẩn bị tốt cho trận chung kết ngày mai, kỳ cuối cùng."

Nói đến đây, Thanh Thứ Tang ngược lại cười một tiếng thờ ơ nói: "Toàn lực ứng phó đương nhiên là phải toàn lực ứng phó, nhưng chuẩn bị thì không cần làm nhiều, thí sinh thi đấu cuối cùng không ra được, bằng không đối với tuyển thủ chính quy tham gia đến bây giờ không công bằng."

"Fans cũng sẽ không vui."

Nghe vậy Giang Thính Văn như hiểu lại không hiểu ừ một tiếng, nói: "Nhưng vẫn chúc Không Tang của anh có thể đạt được kết quả khiến mình hài lòng."

Ánh mắt Thanh Thứ Tang toàn ý cười: "Được..."

Giang Thính Văn cười theo, đột nhiên mở miệng hỏi: "Sau khi ghi hình xong trận chung kết có phải tạm thời không cần làm việc không?"

Thanh Thứ Tang gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ độ hot cũng đủ rồi, em và đồng đội sau này sẽ chờ công ty đóng gói và sắp xếp công việc, những loại hình âm nhạc này có xác suất sẽ không tham gia nữa."

"Như vậy à." Giang Thính Văn nhẹ giọng phụ họa một câu.

Hắn lấy hai quả cam tươi mới mua vào buổi sáng trên bàn, cẩn thận cắt bỏ thịt quả, vắt lấy nước ép, thêm hai miếng đá nhỏ vào ly, cuối cùng đưa cho Thanh Thứ Tang.

"Ừm..." Giang Thính Văn thấy Thanh Thứ Tang uống nước cam, lại giơ tay xoa đầu cậu, cười khẽ nói, "Anh biết rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Thứ Tang không nhận thức được cảm giác khủng hoảng: ăn, uống, ngủ.

Giang tổng: (cười nhẹ) (kế hoạch) (không nhanh không chậm)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play