Họ đã đến nơi rồi. Quả như Đàm Phong nói, nhân gian bây giờ đang là ngày rằm, mặt trăng tròn vành vạnh, tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ và ấm áp. Chỗ họ dừng chân vẫn còn là ngoại ô, yên tĩnh và cô tịch. Mọi thứ ở đây như đắm mình trong ánh trăng huyền ảo. Đó là thứ mà Đàm Phong cần.
Chàng dùng một cành cây vẽ ra ở dưới đất một vòng tròn pháp thuật. Dáng vẻ của chàng rất cẩn thận cũng rất khẩn trương. Phàn Long thì cứ dán chặt ánh mắt vào người con gái chàng đang ôm trong vòng tay như thể khi chàng rời mắt đi một tí thì nàng sẽ bốc hơi luôn vậy. Chàng ôm nàng từ nãy đến giờ, tay đã mỏi nhừ nhưng vẫn không hề di chuyển vì chàng sợ chạm phải vết thương thì nàng sẽ đau. Hương Ngọc thấy chàng quan tâm, lo lắng cho Bạch Đình như thế, trong lòng cô rất khó chịu. Bất giác cô lên tiếng:
- Long ca! Huynh đặt Bạch tướng quân xuống đi! Huynh...ôm nãy giờ chắc tay cũng mỏi lắm rồi đấy!
Nhưng chẳng hiểu sao chàng lại không muốn để nàng rời khỏi vòng tay của mình một xíu nào.
- À...không sao! Ta vẫn chịu được!
*Chịu được? Thế mà lần trước ta bị thương khi sơ cứu cho binh lính ở chiến trường, huynh chỉ đến hỏi thăm ta vài câu! Còn bây giờ thì...Tại sao chứ?*
Trong lòng Hương Ngọc rất ghen tỵ, rất khó chịu, đến nỗi cô nắm chặt lấy hai tay suýt bật máu, đôi mắt cũng lộ ra vẻ giận dữ chưa từng có.
Đàm Phong hì hục chốc lát cũng vẽ xong, chàng liền quay sang Phàn Long và nói với giọng điểu khẩn trương:
- Phàn Long! Huynh giúp ta bế muội ấy lại đây, cho muội ấy ngồi ở giữa vòng tròn!
Phàn Long liền nhẹ nhàng ôm Bạch Đình đến chỗ Đàm Phong, đặt nàng đúng vị trí mà chàng nói.
- Vòng tròn này là gì thế?
- Đây là Tụ Nguyệt Viên chu trận! Nó giúp ta thu toàn bộ ánh trăng lại đây.
Giải thích xong, Đàm Phong nói tiếp:
- Ta sẽ gom toàn bộ âm khí từ ánh trăng lại khi đó huynh giúp ta chuyển hóa nó rồi dẫn vào người Bạch Đình được không? Bây giờ muội ấy rất yếu không thể tự chuyển hóa được.
Nghe được mình cũng sẽ góp phần, Phàn Long gật đầu đồng ý ngay.
Hai người không chần chừ thêm nữa, lập tức vào trận.
- Khai trận!
Đàm Phong vừa dứt lời, lặp tức, vòng tròn sáng lên, gió nổi lên cuồn cuồn. Chốc sau một cột ánh sáng xuất hiện ngay chỗ Bạch Đình đang ngồi và không gian xung quanh trở nên tối đi vì tất cả ánh trăng đã được tập trung lại ở chỗ trận pháp.
- Phàn Long đến lúc rồi!
Nhận được hiệu lệnh, Phàn Long liền vận công, chuyển hóa âm khí tập hợp được dẫn vào người Bạch Đình. Vừa vận công chàng vừa thầm cầu nguyện:
*Bạch Đình! Nhất định không được xảy ra chuyện gì! Ta với cô còn chưa phân cao thấp đó!*
Khoảng nửa canh giờ sau họ cũng đã thành công giữ lại mạng cho nàng. Đàm Phong thu lại trận pháp, không gian xung quanh lại một lần nữa đắm chìm trong ánh trăng. Phàn Long cũng thôi độ khí cho nàng, Bạch Đình liền ngã người về sau, may mà có chàng đỡ được. Nhìn Bạch Đình mãi không chịu tỉnh, chàng liền lo lắng hỏi:
- Đàm Phong! Huynh chắc là cô ta sẽ không sao đúng không? Sao cô ta vẫn chưa tỉnh?
Đàm Phong đến kiểm tra qua một lượt cho nàng rồi nói:
- Không sao! Muội ấy chỉ là đang ngủ thôi!
- Vậy còn...vết thương trên lưng cô ta thì sao? Huynh có cách không?
Đàm Phong khẽ lắc đầu.
- Nội thương của muội ấy ta đã chữa trị xong! Còn vết thương này thì...phải nhờ Hương Ngọc tiên tử giúp ta! Không biết có được không?
Vừa dứt lời, ánh mắt mong chờ của Đàm Phong và Phàn Long liền đổ dồn sang Hương Ngọc. Cô bất giác cảm thấy áp lực nhưng đây là lúc cô chứng minh bản thân mình không vô dụng. Cô ấp úng nói từng chữ:
- Đ...Được....thôi......ạ!
Nghe được sự đồng ý của cô, Đàm Phong vui mừng khôn xiết.
- Thật sao? Vậy đa tạ Hương Ngọc tiên tử!
Xong chàng nói tiếp:
- Bây giờ chúng ta vào thành trước, tìm một quán trọ dừng chân đã, sẵn đó để cho Hương Ngọc tiên tử chữa trị cho Bạch Đình!
Phàn Long rất tán thành ý kiến của Đàm Phong. Chàng ôm Bạch Đình đứng dậy. Thấy chàng từ nãy đến giờ không rời mắt khỏi nàng, Hương Ngọc càng lúc càng khó chịu trong lòng. Cô tự hỏi tại sao người đó không phải là cô và tại sao luôn không phải là cô.
Đàm Phong thấy Phàn Long đã thấm mệt, tay đỡ Bạch Đình cũng vì mỏi mà không ngừng run lên, chàng liền ngỏ ý:
- Hay là ta giúp huynh cõng muội ấy nhé! Huynh mệt lắm rồi, nếu lỡ huynh té ngã thì chúng ta sẽ có hai người bị thương cần chăm sóc đó!
Nghe thấy cũng có lý, nên Phàn Long đã đồng ý với lời đề nghị của Đàm Phong.
- --
Ba người họ rời khỏi ngoại ô, tiến vào trong nội thành.
Bấy giờ nhân gian đang là triều đại Nam Lê. Nơi đây là thành Hưng Giao, với địa thế vừa gần biển vừa gần nơi giao thương giữa các nước nên Hưng Giao được xem như là nơi sầm uất, giàu có bậc nhất của Nam Lê. Ấy vậy mà không gian về đêm ở đây lại tịch mịch và vắng lặng lạ thường. Những nơi khác có thể đã chìm trong giấc ngủ say, nhưng Hưng Giao là nơi buôn bán tấp nập lý nào lại có dáng vẻ vắng tanh không một bóng người như thế. Nhà cửa thì đóng kín mít, không nhà nào có đèn, không có cả những người điểm canh, không khí thì lạnh lẽo và yên ắng đến độ có thể nghe thấy chính nhịp tim của mình. Hương Ngọc đi theo sát Phàn Long không dám rời dù là nửa bước chân. Còn Đàm Phong vừa cõng Bạch Đình vừa lia mắt tìm quán trọ. Cuối cùng họ cũng tìm được một quán trọ đã đóng cửa nhưng vẫn còn sáng đèn. Phàn Long cẩn thận tiến lên gõ cửa. Vừa gõ chàng vừa hỏi:
- Xin hỏi! Có thể cho chúng tôi vào không?
Chàng cứ gõ mãi, gõ mãi cũng không có ai ra. Đang định rời đi thì đột nhiên cánh cửa hé mở. Đó là một người đàn ông ngoài độ tuổi trung niên, ông ta có vẻ là chủ của quán trọ này. Nhìn thấy đám người Đàm Phong, ông liền hỏi:
- Mấy người là ai? Sao giờ này còn phiền lang thang bên ngoài?
Nghe thấy câu hỏi có phần trách mắng cùa ông, Phàn Long liền tạ lỗi:
- Xin lỗi vì đã phiền ông! Nhưng chúng tôi cần một nơi để nghỉ chân và cho bằng hữu của chúng tôi trị thương.
Nói rồi chàng nhìn sang Bạch Đình đang hôn mê sâu nằm yên trên vai Đàm Phong. Chàng nói tiếp:
- Chúng tôi thấy đây là quán trọ nên muốn ghé thuê phòng. Không biết chỗ ông còn phòng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT