Mạnh Hành Chu cầm mũ lên, giơ tay phủi bụi, cổ tay áo được anh xắn đến khuỷu tay, ngón tay hon dài, khớp xương rắn chắc, làn da có thể nhìn thấy đường mạch máu, gân xanh trên mu bàn tay hiện ra rõ ràng.

Hạ Tang Tử phản ứng hơi chậm, một câu hoàn chỉnh cũng chưa nói được, “Anh….”

Ánh mắt Mạnh Hành Chu nhàn nhạt lướt qua Hạ Tang Tử.

Hạ Tang Tử cảm thấy giờ phút này mình có nói gì cũng không thích hợp nên chỉ đơn giản gục đầu xuống, không hề nói chuyện.

Mạnh Hành Chu phủi sạch bụi trên mũ, giống như ngày thường anh vẫn đội mũ, đôi tay giữ hai sườn nón, trịnh trọng đội lên cho cô. Lúc đầu ngón tay chạm đến đuôi tóc của cô thì Mạnh Hành Chu dừng lại một giây, đốt ngón tay hơi co lại, sau đó không tự nhiên thu về.

Mặc dù hai người chưa nói với nhau câu nào nhưng trong mắt người khác thì nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người có vấn đề.

Sở Ninh và Mạnh Hành Chu cùng trường nên tất nhiên cô ta biết rõ anh, nhận thấy chính mình bị làm lơ, vì thế cô nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu khác xa một trời một vực như vừa rồi, “Hành Chu, không phải cậu huấn luyện khoa Lâm sàng sao?”

Mặt mày Hành Chu khó che giấu sự lãnh đạm, anh không muốn trả lời, tầm mắt từ tóc Hạ Tang Tử nhìn sang, giọng nói lạnh lùng vang lên mang theo sự tàn nhẫn.

“Tóc cô ấy từ nhỏ đến lớn đều là xoăn tự nhiên.” Anh nói với Sở Ninh.

Bả vai Hạ Tang Tử nhẹ nhàng run lên, cả người đứng sững ở đó, cô ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc nhìn sườn mặt của anh.

Sở Ninh bị ánh mắt của Mạnh Hành Chu doạ sợ, trong thời gian ngắn, cô ta cũng quên luôn mình muốn nói gì.

“Tôi chứng minh cho cô ấy.”

Nói xong, Mạnh Hành Chu nắm cổ tay Hạ Tang Tử rồi kéo cô tới trước mắt, một tay khác thì đè bả vai của cô, không tiếng động đưa cô vào lãnh địa của mình.

Thanh âm của anh lạnh nhạt, không mang theo cảm tình: “Cô xin lỗi đi.”

Ở khu vực lúc này có không ít đội ngũ huấn luyện, ít thì cũng có bốn năm tổ, đều là sinh viên Quốc Phòng Đại.

Hai vị huấn luyện viên ngày đầu tiên đã đối chọi gay gắt làm cho mấy tân sinh viên hóng hớt nhìn sang, có người gan lớn còn thì thầm nói nhỏ.

Thấy không khí hai người bạn cùng trường không đúng lắm, để cắt đứt việc xem chuyện vui của tổ viên của mình thì ai nấy đều ra lệnh nếu không phải chạy bộ thì là bước đều, để cắt ngang hứng thú hóng hớt của mọi người.

Mạnh Hành Chu hướng dẫn khoa Lâm sàng, nam sinh chiếm đa số, tuy nói không có bát quái như nữ sinh, nhưng cũng có hiếu kì.

Cảm nhận được cảm xúc dao động của đội mình, Mạnh Hành Chu phân tâm, quay đầu liếc mắt một cái, anh chưa nói gì mà làm cả đội trong chớp mắt thành thật hơn không ít.

Ánh mắt cả đám nhìn thẳng phía trước, không dám tò mò nữa, toàn tâm toàn ý đứng nghiêm.

Mà Sở Ninh bên này, có lẽ mọi người thấy cô ta là nữ, trước mắt lại không chiếm được ưu thế, vì thế ánh mắt đánh giá cũng chẳng có mấy thiện ý.

Vốn dĩ Mạnh Hành Chu lại đây chất vấn đã làm cô ta mất hết mặt mũi, hiện tại còn bị tân sinh viên mình hướng dẫn xem thường, vì thế tâm trạng của Sở Ninh bộc phát, cô ta tức giận quay đầu nói, “Theo khẩu lệnh, cả đội quay bên phải.”

Kết quả giọng bị lạc khiến mấy người không nghe theo.

Sở Ninh thiếu chút nữa tức điên, thanh âm lạnh thấu xương, cô ta quát: “Không nghe rõ sao? Tôi nói cả đội quay bên phải, không nghe lời tôi nói thì thành tích quân huấn của cả đội đều không qua.”

Hai chữ không qua tương đối có tính uy hiếp, cả đám nghe theo lệnh của cô ta chỉnh tề quay phải, sau đó còn nghe thanh âm lạnh hơn, “Chạy 20 vòng quanh sân thể dục.”

Cả đám: “…..”

Mọi người ngại tính mang thù của Sở Ninh nên lần này không ai dám oán giận. Nhưng cảm xúc đều viết hết trên mặt, bước chân cũng giống như mang theo oán niệm rất nặng.

Sở Ninh thấy cả đội đã đi xa thì mới điều chỉnh lại cảm xúc, giống như người vừa rồi không phải cô ta, sau đó cười nhìn Mạnh Hành Chu: “Là xoăn tự nhiên thì không việc gì, tớ không cố ý khó xử cô ấy, nhưng mà kỷ luật của quân đội thì ai cũng phải tuân theo, về chuyện này thì cậu có thể hiểu, đúng không?”

Hạ Tang Tử đứng gần Mạnh Hành Chu nên cô có thể nghe rõ anh hừ một tiếng, rất nhỏ, cứ như là thở vậy.

Cô không biết Sở Ninh có nghe thấy không, nhưng cô cảm giác người đứng sau, cả người càng ngày càng lạnh.

Hạ Tang Tử không cần quay đầu lại cũng có thể biết trong mắt Mạnh Hành Chu bây giờ có bao nhiêu thúi.

Sở Ninh chịu thiệt thòi nên cũng sẽ tự tìm cho mình một bậc thang leo xuống. Cô ta liếc mắt nhìn về phái Hạ Tang Tử, cũng không làm khó dễ như trước nữa mà nhìn hệt như một huấn luyện viên quan tâm đàn em vậy, “Vừa rồi hiểu lầm em rồi, cho chị xin lỗi, chúng ta còn gặp nhau một tháng, việc nhỏ này em không cần để trong lòng, đúng không?”

Trong đầu Hạ Tang Tử chạy qua vô số ý niệm, không biết vì sao, cô cẩn thận quay đầu, liếc mắt nhìn Mạnh Hành Chu một cái, làm như đang hỏi ý tứ của anh.

Mặt của Mạnh Hành Chu vẫn thối như vậy, lúc bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tang Tử cảm thấy áp lực trên vai mình hơi nặng, tinh tế mà xem, chính là ý tứ chống lưng bên trong.

Hạ Tang Tử không khỏi nghi ngờ, nếu giờ này cô tuỳ hứng không nhận lời xin lỗi của Sở Ninh, vậy thì giây tiếp theo nói không chừng Mạnh Hành Chu còn nói mấy lời khó nghe hơn nữa.

Ôn tồn lễ độ, một vừa hai phải, mọi việc đều chừa đường lui, những thứ này đều không dùng trên người Mạnh Hành Chu được.

Từ lần đầu gặp anh thì Hạ Tang Tử đã biết, con người anh cuồng vọng tự phụ, cả người đầy kiêu ngạo. Cho dù mấy năm nay, tính kiêu ngạo có chuyển biến tốt hơn chút, nhưng dù gì nó cũng đã là thấm vào xương cốt rồi, cho dù muốn sửa cũng sửa không được.

Khi đó Mạnh Hành Chu bị cô lập ở đại viện, tuy đều có nguyên nhân nhưng với tính cách lạnh nhạt chả quan tâm gì của anh khiến cục diện lúc đó vốn đã như đi trên tảng băng mỏng, lại thêm một ngọn lửa.

Hạ Tang Tử mơ hồ đoán được tâm tư của Sở Ninh, dù cho lời cô ta nói không xuôi tai, nhưng có một câu là có lý.

Thời gian cô chung đụng với Sở Ninh còn một tháng, mà quan hệ bạn cùng trường giữa Mạnh Hành Chu với cô ta cũng không thể chặt đứt được, tuy không cùng giới tính nhưng cũng là cùng trường, ngẩng đầu lên cúi đầu xuống cũng sẽ gặp.

Chuyện hôm nay nhiều người thấy như vậy, chắc chắn sẽ bị lan truyền. Nếu hôm nay Mạnh Hành Chu cứ khăng khăng khó xử một nữ sinh mà không chịu bỏ qua thì ngày sau ở Quốc Phòng Đại, không biết anh còn bị nói khó nghe như thế nào nữa.

Mạnh Hành Chu không để ý, nhưng Hạ Tang Tử không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra.

Mặc kệ cô cùng Mạnh Hành Chu giận dỗi qua bao lâu hay thái độ của anh như thế nào, Hạ Tang Tử cũng không muốn nhìn thấy anh sống cô độc.

Hạ Tang Tử suy nghĩ như vậy, rồi thoải mái cười, không thèm để ý mà nói: “Đương nhiên tôi không để ý, chỉ là có một vấn đề tôi hơi tò mò.”

Sở Ninh ngẩn ra, “Chuyện gì?”

Trên mặt Hạ Tang Tử vẫn còn chút trẻ con, cô cố ý khoe mẽ nói, nửa thật nửa giả, càng có thêm vài phần như bạn cùng tuổi, “Nghe nói yêu cầu để nhập học Quốc Phòng Đại rất cao. Nhưng em thấy huấn luyện viên Sở nên đi đo một cặp mắt kính mới được. Việc này là việc nhỏ, nếu sau này có việc gì lớn mà cô lại giống như hôm này, vậy thì phải làm sao bây giờ.”

Sở Ninh bị cô nói kích, đáy mắt hiện lên hận ý, nhưng ngại Mạnh Hành Chu ở đây nên không phát tác, lại cũng không nói được gì.

Mục đích của Hạ Tang Tử đã đạt được, cô trút giận cho bản thân xong thì xoay người đối diện với Mạnh Hành Chu, tự nhiên đặt trên bàn tay đang đặt trên vai mình, sau đó nhoẻn miệng cười, “Anh về đi, em không có gì.”

Mạnh Hành Chu rút tay về, cũng không làm gì thân mật mà chỉ như có như không mà nhìn Sở Ninh, sau đó xoay người rời đi về đội ngũ của mình và huấn luyện như bình thường.

Hạ Tang Tử không phải người yếu ớt, thấy đội của mình đã chạy xong một vòng thì báo cáo với Sở Ninh một tiếng rồi lại chạy tới đuổi kịp cả đội.

Hạ Tang Tử cầm được thì cũng buông được, còn Sở Ninh lại vì mặt mũi của mình mà bắt cả đội chạy 20 vòng. Khác biệt thế nào, Hạ Tang Tử có bao nhiêu nghĩa khí, thì chính cô ta lại có bấy nhiêu không phóng khoáng.

Một trận này, uy nghiêm cũng không lập được, còn làm cho Hạ Tang Tử nổi bật, thật sự được nhiều hơn mất.

Khi Sở Ninh hiểu được đạo lí này thì muốn cứu vãn.

Nhưng mệnh lệnh nói ra cũng như bát nước đổ đi, không thể thu hồi nữa, vì thế cô ta cân nhắc một phen, cũng chạy theo đội ngũ rồi giúp đỡ cả đội chạy xong 20 vòng.——

Trải qua ngày đầu tiên như vậy, những ngày huấn luyện sau đó, Sở Ninh cũng không khó xử Hạ Tang Tử mà đối đãi như tất cả mọi người, thậm chí có đôi khi còn cố tình chừa mặt mũi cho cô.

Ví như lúc đi diễu binh, trong đội có người làm động tác không đúng thì Sở Ninh sẽ nói vài câu, sau đó mở miệng, “Hạ Tang Tử bước ra khỏi hàng, làm mẫu cho mọi người.”

Một lần chưa đủ, lại có lần thứ hai, trong vòng một ngày mà khối lượng huấn luyện của Hạ Tang Tử vô duyên vô cớ nhiều gấp đôi mọi người.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, Sở Ninh trước mặt người khác là khen ngợi Hạ Tang Tử, kỳ nhưng thật ra là làm khó dễ cô.

Chỉ là cô ả nhỏ này không trắng trợn táo bạo như lần đầu tiên, ngoại trừ khiến người khác nghẹn cơn giận lại thì không còn cách nào khác.

Buổi tối hôm nay, sau khi hết thúc huấn luyện, Hạ Tang Tử tắm rửa xong, lúc trên đường từ nhà tắm về kí túc xá thì gặp Chu Xảo Tịch, nên hai người cùng đi chung.

Nhân duyên của Chu Xảo Tịch tốt, với ai cũng có thể nói vài ba câu, nói chuyện một hồi thì đề tài lại vòng đến người Sở Ninh.

“Đúng rồi, Tang Tử, cậu có biết bố của huấn luyện viên Sở của chúng ta làm gì không?”

Hạ Tang Tử cười nhạt, nghe ra Chu Xảo Tịch là cố ý nước đục thả câu, bèn hỏi, “Làm gì?”

Chu Xảo Tịch hạ giọng, thì thầm với Tang Tử, “Cuối tuần này, tỉnh có mời lãnh đạo, không phải muốn tới thị sát công việc sao?”

Hạ Tang Tử “Ừ” một tiếng, không ngắt lời mà chờ cô ta nói.

Chu Xảo Tịch vươn ngón tay cái, giơ ở trước mắt Hạ Tang Tử: “Bố của huấn luyện viên Sở, ở trong đám lãnh đạo kia, là cái này.”

Ngón tay cái là chỉ người đứng đầu.

Ông Hạ lúc trẻ ở Lan Thị cũng là quân nhân, sau về hưu thì cũng chú ý bước đi của thành phố, nên Hạ Tang Tử ngẫu nhiên cũng nghe được đôi chút.

Trí nhớ cô tốt nên khi nghe Chu Xảo Tịch nhắc tới, cô suy nghĩ lại, nhiệm kì mới năm ngoái có một vị mới được đề bạt lên ở Lan Thị, hình như là họ Sở.

“Đây không phải quan trọng nhất, tớ nghe người khác nói rằng huấn luyện Sở cùng người kia….”

Chu Xảo Tịch còn chưa nói xong, hai người đi đến chỗ rẽ thì thấy một đoàn người chạy về phía sân thể dục, còn tưởng có chuyện gì tập hợp khẩn cấp, hai người cũng không hỏi mà đuổi theo đám người kia, giữ tay đại một bạn học và hỏi, “Các cậu chạy làm gì vậy? Tập hợp khẩn cấp sao?”

Người bạn học kia có vẻ khá hưng phấn, nhìn thấy hai cô không biết thì hét lên: “Có người tỏ tình ở sân thể dục, vụ này coi bộ lớn lắm.”

Trong lúc quân huấn mà ai còn có lá gan lớn thế, dám chơi trò lãng mạn trong quân đội.

Lòng hiếu kì của Chu Xảo Tịch bị gợi lên, cô ta vội vàng hỏi, “Ai vậy? Bọn họ không sợ bị xử phạt sao?”

“Là huấn luyện viên, xử phạt gì mà xử phạt. Hôm nay là sinh nhật của huấn luyện viên của khoa Điều dưỡng, nhóm người Quốc Phòng Đại còn ở nhà ăn chúc mừng đấy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó không biết thế nào, lại ồn ào lên, hiện tại huấn luyện viên Sở ở sân thể dục còn tỏ tình với huấn luyện viên Mạnh Hành Chu đấy. Cả đám ở kí túc xá đều nghe được, huấn luyện viên Sở nói đây là nguyện vọng sinh nhật, không trả lời chắc chắn thì không được.”

Chu Xảo Tịch kinh ngạc che miệng, bạn học kia đi rồi thì cô ta xoay người nói với Hạ Tang Tử, “Huấn luyện này của chúng ta cũng có cá tính quá đi, ỷ vào bối cảnh gia đình mà tỏ tình trước mặt mọi người cũng dám làm. Đúng rồi, vừa nãy tớ chưa nói xong, tớ cảm thấy chuyện này đêm nay nhất định sẽ thành, bởi vì vẫn có người nói, huấn luyện Sở cùng huấn luyện viên Mạnh kia….”

Tóc Hạ Tang Tử chưa khô nên nước vẫn luôn nhỏ giọt xuống, mùa hè nóng bức khiến cô cũng không cảm thấy gì.

“Nói cái gì?”

“Nói bọn họ là một đôi đó. Cậu xem, hai người đều là học sinh xuất sắc của khoa Máy tính, một người năm hai, một người năm ba, trai tài gái sắc, không phải rất xứng đôi sao?”

“Năm ngoái có cuộc thi Máy tính toàn quốc, bọn họ là đại diện của Quốc Phòng Đại lấy được huy chương đấy, Lan Thị cũng được thơm lây. Lúc đó người trao giải cho bọn họ chính là bố của Sở Ninh. Cậu nói xem việc này bốn bỏ năm lên, có tính là gặp mặt người lớn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play