Mạnh Hành Chu và Hạ Tang Tử sinh cùng ngày, chỉ có hơn kém nhau ba năm.
Năm mười tuổi lúc đó, Hạ Tang Tử chuyển đến đại viện quân đội.
Sau 6 năm, bạn chung của hai người cũng dần đồng hoá, vì thế nên sinh nhật sinh nhật, hai người đều tổ chức chung.
Mạnh Hành Du thích nhất là tổ chức mấy việc này.
Hai năm sinh nhật gần nhất của hai người, cũng đều do cô ấy tổ chức, mỗi lần đều rất vui vẻ, cứ như là sinh nhật của cô ấy vậy.
Năm nay sinh nhật có hơi đặc biệt.
Đây là năm đầu tiên Mạnh Hành Chu đến nơi khác học Đại học. Trước đây cả đám trong đại viện cả ngày chạm mặt nhau, thình lình, vài tháng không gặp nên cũng có hơi nhớ mong.
Mà năm Hạ Tang Tử đang học cấp ba, năm trước Mạnh Hành Chu còn làm cho đại viện nở này nở mặt, giành được thủ khoa tỉnh, rất là ấn tượng.
Tất cả mọi người đều nói giỡn, sinh nhật năm nay nhất định phải lấy chút may mắn năm trước của Mạnh Hành Chu để xung hỉ cho Hạ Tang Tử, xem thử cô có thể trở lại ngôi vị đầu bảng của khối hay không.
Thành tích của Hạ Tang Tử luôn ổn định, nhưng ai ngờ lúc nghỉ đông năm đó, không biết thế nào mà mấy lần thi đều phát huy thất thường, thế là mọi người mới vỡ lẽ ra cả năm ngoái cô không lọt được vào top 20.
Mọi người tiếc hận rất nhiều, lại phát giác tình lý bên trong.
Hồi lớp 10 chia ban Xã hội và Tự nhiên còn làm cho người bố đang là nhà ngoại giao ở tận Đại sứ quán của Tây Ban Nha phải sợ hãi. Cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi về không vì việc gì khác, quan tâm thì ít, mà chỉ nói cho cô biết rằng nhất định phải học ban Xã hội.
Còn trăm ngàn lần dặn dò cô đừng bỏ tiếng Tây Ban Nha. Thi đại học thì phải nhớ vào Học viện Ngoại giao, để sau này còn kế thừa công việc của ông, thăng tiến và cúc cung tận tuỵ trên sự nghiệp ngoại giao.
Hạ Tang Tử vẫn luôn nghe lời, lúc ấy không do dự cũng học ban Xã hội.
Nhưng chỉ qua nghỉ hè lớp 11 thì không biết vì sao mà Hạ Tang Tử lại chết sống muốn chuyển sang ban Tự nhiên.
Giáo viên khuyên trái khuyên phải nhưng cũng không làm cô thay đổi quyết định. Bố Hạ Tang Tử thì ở nước ngoài, cũng không quản thúc được cô nhiều, người duy nhất có thể khuyên cô cũng chỉ có hai ông bà Hạ ở nhà.
Nhưng cố tình hai ông bà Hạ lại đều dung túng cho cháu gái, còn không phải chỉ chuyển sang ban Tự nhiên thôi sao, có gì to tát chứ.
Tính tình ông Hạ cũng nóng nảy, bị giáo viên tới nhà hết lần này tới lần khác làm ông ấy phiền muốn chết. Sau đó, ông tự mình dẫn Hạ Tang Tử đến phòng hiệu trưởng, sau đó chỉ nói một câu ———
“Cháu gái tôi chính là muốn học Lý, mấy người không cho thì tôi sẽ chuyển trường cho con bé.”
Đây là mầm mống rất tốt của Bắc Đại Thanh Hoa, làm sao trường học có thể để nước phù sa chảy ra ngoài ruộng được. Vì thế, chuyện Hạ Tang Tử chuyển ban cũng rất nhanh giải quyết ổn thoả.
Hạ Tang Tử cũng không thua kém. Thiếu một năm chương trình học, ngay từ đầu Hạ Tang Tử còn cố hết sức, nhưng chỉ mới nửa kỳ trôi qua mà cô đã từ đứng đầu ban Xã hội chuyển thành đứng đầu ban Tự nhiên.
Giống như thiên tài như Mạnh Hành Chu, cả ông trời cũng đều thưởng cơm ăn.
Tất cả mọi người đều nói vậy.
Chỉ có điều việc “xung hỉ” này đã kích động Mạnh Hành Du không thôi. Cô ấy vung tay lên bao cả biệt thự ngoại ô để đãi khách.
Biệt thự, máy tính, phòng trò chơi, phòng chiếu phim, karaoke đều có hết. Vào ngày tụ họp còn có cả đầu bếp lo cả món Tây lẫn món Trung Quốc, muốn ăn cái gì cũng có.
Cả đám chơi cả buổi.
Đến tối, cả đám nói giỡn muốn xem hai thọ tinh trao đổi quà nhưng bị Mạnh Hành Du ngăn lại.
Nữ ma đầu nói: “Người ta tặng quà mà mấy người cũng bu xem, mấy người là bát quái tinh chuyển thế sao.”
Mạnh gia trong đại viện rất có danh dự và uy tín, mỗi người đều nể mặt mũi của Mạnh Hành Du nên khi cô ấy lên tiếng thì cũng không ai dám cãi lại, thế là sôi nổi giải tán.
Da mặt của Hạ Tang Tử mỏng, sau khi mấy người rời đi thì mới lấy quà của mình ra, là một cái mô hình máy bay và tàu thuyền số lượng có hạn.
Mạnh Hành Chu luôn thích chơi mô hình, Hạ Tang Tử mỗi năm đều tặng.
Nhưng mà Mạnh Hành Chu không thèm nhìn mà chỉ nói anh có việc, sau đó xuống lầu lấy chìa khoá lên xe rồi trực tiếp đi luôn.
Ngày hôm sau về đại viện hỏi ông bà Mạnh mới biết hôm qua Mạnh Hành Chu đã bay về Lan Thị.
Một ngày sinh nhật lại chia tay chẳng vui vẻ gì, nhưng ai nấy đều ngại mặt mũi hai nhà Mạnh Hạ nên không có ai dám hó hé gì.
Quan hệ của Hạ Tang Tử với Mạnh Hành Chu từ hồi sinh nhật vẫn luôn căng thẳng tới bây giờ.
Cô vẫn muốn tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng, vì thế hôm nay gặp mặt, cảm xúc của cô liền dâng trào, cũng không thèm nói mấy câu mở chuyện mà tuôn hết mọi lời ra.
Cô liên tiếp mang theo oán niệm chất vấn đánh thẳng vào Mạnh Hành Chu làm sắc mặt anh càng thêm trầm xuống, anh ngồi dựa vào ghế, ngay cả hô hấp đều nhỏ đến mức khó phát hiện.
Sau khi Hạ Tang Tử xúc động xong thì thu tay lại, cô đứng ở đối diện anh, tim đập thật nhanh, chưa nói đến sợ hãi, chỉ là thật khẩn trương.
Thật lâu sau.
Mạnh Hành Chu nhấc chân lên, lấy huấn mũ trên mặt xuống rồi lưu loát đội lại trên đầu, anh đứng dậy nhưng cũng không nhìn Hạ Tang Tử mà lướt qua cô đi đến cửa, lạnh nhạt nói: “Anh còn có việc, đi trước đây.”
Lòng Hạ Tang Tử chìm xuống, cô không do dự mà vọt tới trước mặt anh, sau đó dang rộng hai tay cản đường đi của anh, nhất định phải có được câu trả lời: “Không được đi. Mạnh Hành Chu, anh trả lời câu hỏi của em trước.”
Mạnh Hành Chu đứng tại chỗ, vành nón che khuất nửa gương mặt anh. Đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần tối tăm, giọng nói cũng không kiên nhẫn mà chỉ bình tĩnh nói: “Không trả lời được.”
Đôi tay Hạ Tang Tử run nhè nhẹ, sắp chịu đựng không nổi, cô cúi đầu, tựa như lẩm nhẩm: “Có cái gì mà không trả lời được….”
Mạnh Hành Chu kéo tay phải cô xuống, nhấc chân đi lên phía trước, cho tới khi gần tới cửa thì anh mới dừng lại, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Bởi vì không muốn nói dối.”
Hai tay Hạ Tang Tử rũ xuống, yếu ớt buông thõng hai bên, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cái mũi đau xót nhưng ngoài miệng vẫn không phục.
Cô đi vào phòng, thấy cái ghế dựa vừa rồi Mạnh Hành Chu ngồi thì đá một cái cho hả giận.
“Em nhất định phải làm cho anh không thể mở miệng.”
——Hai ngày sau, tân sinh viên của Quân Y Đại đến báo danh.
Hạ Tang Tử chuyển vào phòng kí túc xá, nói cũng trùng hợp, nữ sinh cô đụng phải ở hành lang hôm đó lại là bạn cùng phòng của cô. Là người địa phương Lan Thị, tên là Chu Xảo Tịch, học chuyên ngành Điều dưỡng.
Sau khi báo danh, Hạ Tang Tử đi với bạn cùng phòng đến tiệm làm tóc bên ngoài trường để cắt ngắn. Cô gửi hình chụp cho gia đình và bạn bè xem, ông bà Hạ nhìn cũng tấm tắc khen, nói nhìn rất có tinh thần, nhìn rất có khí phách (*).
(*) cụm từ gốc là “cân quắc bất nhượng tu mi”. “Cân quắc” chỉ phụ nữ, còn “tu mi” có nghĩa là đàn ông theo cổ đại, nói chung có nghĩa là “phụ nữ không hề thua kém đàn ông”.
Mạnh Hành Du thì tương đối gay gắt hơn, nói cô như quái vật tóc ngắn, cứ như tomboy, chẳng nữ tính tí nào cả. Còn Mạnh Hành Chu thì từ sau lần gặp trước, đã vài ngày không liên lạc.
Hai trường thường ngày cũng không cho phép sử dụng điện thoại, cũng không được tự do ra vào, cho dù hai trường ở cạnh nhau nhưng Hạ Tang Tử vẫn không tìm được cơ hội để gặp anh.
Khoá quân huấn cho tân sinh viên của Quân Y Đại đều được thực hiện trong khuôn viên trường, hoặc ở cơ sở huấn luyện ở Quốc Phòng Đại bên cạnh. Tân sinh viên năm nay lại không được may mắn cho lắm, vừa lúc hai cơ sở của trường đều đang sửa chữa, tài nguyên trong trường không thể thoả mãn yêu cầu của quân huấn nên trường học chỉ có thể mượn cơ sở quân đội.
Nhóm lãnh đạo của Quân Y Đại quyết tâm muốn mài dũa mấy tân sinh viên năm nay nên đã chọn cơ sơ quân đội có điều kiện gian khổ nhất ở Lan Thị, tiến hành quân huấn dài đến một tháng.
Hai ngày sau, đoàn xe chở tân sinh viên của Quân Y Đại hết đi qua sườn núi nhỏ lại đến một cái sườn núi lớn khác, trải qua xóc nảy cả buổi sáng thì cuối cùng cũng đến nơi vào giờ cơm trưa.
Cơ sở quân đội ở vùng núi xa, phong cảnh tất nhiên rất đẹp, đỉnh núi đếm cũng không hết, sân tập huấn đều là có sẵn.
Mấy tân sinh viên mới cũng chả quan tâm tháng này ăn cơm có đủ no không, nhưng khổ sở thì sợ là có rất nhiều.
Dọc theo dường đi, Hạ Tang Tử bị mấy âm thanh oán giận vây quanh cả buổi, lỗ tai như muốn xuyên thủng luôn.
Sau khi cả đội giải tán xuống xe, Hạ Tang Tử đi theo bạn cùng phòng đến nhà ăn quân đội ăn cơm trưa. Thức ăn nơi này không có nhiều nước và dầu, chủ yếu là rau xanh, tuy nhiên cũng rất ít. Món chính là bánh bao và mì sợi, cứ thay đổi theo ngày.
Hạ Tang Tử không có khẩu vị mấy, nhưng suy xét đến cường độ huấn luyện, vì để giữ thể lực nên cô miễn cưỡng ăn nhiều một chút.
Sau khi ăn xong, trên đường về kí túc xá thì cô gặp chính trị viên của mình. Chính trị viên muốn cô trực tiếp đi thông báo cho khoa Điều dưỡng rằng cô sẽ ăn uống và huấn luyện cùng bọn họ cả tháng huấn luyện ở đây, .
Hạ Tang Tử không có ý kiến, nói vâng.
Y học Lâm sàng của Quân Y Đại chia thành 5 năm và 8 năm, trong vòng 8 năm nay đã có 3 năm liên tiếp chưa có nữ sinh nhập học. Đây không phải là một nghề nghiệp tồi, ngược lại rất tốt. Người trúng tuyển mỗi năm rất cao, hầu hết mấy sinh viên đạt được điểm này đều không muốn ghi danh Quân Y Đại. Những sinh viên còn lại thì cũng có rất ít nữ sinh hoặc thậm chí không có.
Cho nên trong trường thường nói, tấm bằng Lâm sàng 8 năm làm bằng sắt, còn người đàn ông độc thân thì như nước chảy.
Năm nay đột nhiên có một nữ sinh nhập học, còn là Thủ khoa tỉnh nữa nên cả khoa đều xem Hạ Tang Tử như bảo bối.
Mặc kệ ở đâu thì giáo viên ở trường luôn đối xử bất công đối với học sinh xuất sắc.
Chính trị viên nhìn Hạ Tang Tử, trong lòng sinh ra một loại kiêu ngạo, khó tránh dặn dò hai câu: “Quân huấn khá khổ cực, em ráng kiên trì một chút, có khó khăn thì tới tìm thầy.”
Trong lòng Hạ Tang Tử ấm áp, vội trả lời: “Vâng, cám ơn chính trị viên.”
Sau giờ nghỉ trưa, các chính trị viên tổ chức cuộc gặp mặt cho sinh viên cùng với huấn luyện viên quân huấn.
Khoa Điều dưỡng là một huấn luyện viên nữ, nói không chừng có thể nhẹ nhàng chút.
Nhưng sau khi tiếp xúc thì cả đám phát hiện huấn luyện viên nữ này chẳng tốt bằng huấn luyện viên nam chút nào. Mặt cô ta cứ xụ xuống, ít nói ít cười, cả người lạnh lùng, không giận mà uy nghiêm, chả giống như người dễ nói chuyện tí nào.
Hạ Tang Tử cũng không rảnh để ý tới mấy việc này, cô nghe được mọi người xung quanh xì xào là có không ít huấn luyện viên là sinh viên trường Quốc Phòng Đại, vì thế trong lòng cũng có một chút hi vọng.
Không biết có thể gặp được Mạnh Hành Chu không.
Nhưng nghĩ lại, con người anh từ nhỏ đã ghét làm mấy chuyện phiền phức nên chắc sẽ không huấn luyện quân sự đâu nhỉ.
Một đêm không ngủ đủ, buổi sáng nghe tiếng còi rời giường, Hạ Tang Tử ngủ nướng thêm vài phút nên suýt nữa thì đã trễ. Cô không kịp rửa mặt, vừa thay đồ xong thì liền với tay lấy áo khoác với thắt lưng rồi chạy ngay ra sân, còn vừa chạy vừa mặc, miễn cưỡng lắm khi đứng trước đội thì cũng sửa sang tạm ổn.
Hạ Tang Tử nhỏ hơn hai tuổi so với mọi người, nhưng cô cũng không đến nỗi thấp, vì thế cô đứng ở hàng cuối của đội.
Khi Sở Ninh đến thì cô ta bắt cả đội đứng cả một tiếng làm mấy nữ sinh cứ kêu than, oán giận hai ba câu, sau đó thì bắt cả đội phải đứng thêm hai mươi phút.
Hạ Tang Tử chưa ăn bữa sáng, cô đứng cả buổi sáng đã muốn hết hơi nên trong lòng thì cứ đếm số giây còn lại.
Sở Ninh đi một vòng, cuối cùng dừng ở bên cạnh Hạ Tang Tử, sau khi đánh giá cô từ trên xuống thì lạnh giọng hỏi: “Cô tên là gì?”
Hạ Tang Tử có chút ngớ, há mồm nói: “Tôi tên—-“
“Nói chuyện phải kêu báo cáo.”
Hạ Tang Tử bị cô ta quát đến sửng sốt, vội vàng sửa miệng: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi là Hạ Tang Tử khoa Y học Lâm sàng.”
Sở Ninh giơ tay lấy mũ của Hạ Tang Tử xuống, gần như quát lớn: “Chính trị viên chưa nói với cô là ở trường quân đội nghiêm cấm uốn tóc sao?”
Nói như thế nào cũng đã là cô gái lớn, bị người trạc tuổi răn dạy trước mặt nhiều người như vậy khiến Hạ Tang Tử cũng cảm thấy mất mặt.
Cô nuốt xuống lửa giận vào trong lòng, giải thích: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi không có uốn tóc, đây là xoăn tự nhiên.”
“Hạ Tang Tử đúng không?”
Sở Ninh như nghĩ đến điều gì mà đùa nghịch mũ của cô, sau đó châm chọc nói: “Thủ khoa tỉnh đúng là không giống, rất biết cách ăn nói, trình độ tìm cớ cũng cao hơn so với người bình thường.”
Tính tình Hạ Tang Tử dịu dàng, nhưng gặp phải sự đãi ngộ không công bằng thì cũng sẽ không nuốt trôi cơn giận được.
Hạ Tang Tử cảm giác được giọng nói của Sở Ninh không khách khí, thế là cô ngẩng đầu, trong ánh mắt như bốc cháy lên hai ngọn lửa, “Tôi không nói sai, tóc tôi trời sinh đã thế rồi.”
Sở Ninh lại không buông tha: “Ai có thể chứng minh?”
Hạ Tang Tử ngẩn ra: “Chứng minh cái gì?”
Sở Ninh cười nhạo một tiếng, ánh mắt đảo qua cả đội, sau đó đề cao âm lượng: “Ai trong số mọi người có thể đứng ra chứng minh, tóc của Hạ Tang Tự là xoăn tự nhiên?”
Đây rõ ràng là làm khó cô mà.
Cả nhóm chỉ học chung chưa được hai ngày, Hạ Tang Tử lại không phải khoa Điều dưỡng, nói ở đây toàn người xa lạ cũng không sai. Sao có người tới chứng minh cho cô rằng tóc có phải xoăn tự nhiên hay không được.
Hạ Tang Tử xem như đã rõ, Sở Ninh là muốn giết gà doạ khỉ để lập uy đây, không biết cô đã đụng chạm với cô ta ở chỗ nào mà lại trở thành con gà sắp bị làm thịt.
Thanh âm của Hạ Tang Tử lạnh xuống: “Huấn luyện viên Sở, cô có ý gì?”
Sở Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, đặt quân mũ bên chân mình rồi chỉ vào đường chạy, sau đó ra mệnh lệnh, “Chạy vòng quanh, chạy đến khi tóc cô không còn xoăn nữa thì thôi.”
“Tôi không chạy.” Hạ Tang Tử nhìn mũ ở dưới chân, cũng không chịu thua: “Tôi không có gì sai, cô không có tư cách trừng phạt tôi.”
“Tôi không có tư cách, chẳng lẽ cô có sao?”
Sở Ninh cao hơn Hạ Tang Tử vài cm, đôi mắt trừng nhìn cô, giọng nói tràn đầy khiêu khích, “Cô đi tìm người chứng minh đi, tìm được rồi thì tôi sẽ xin lỗi cô.”
Hạ Tang Tử hiểu rõ rằng cô không thể nói lý cùng cô ta, đang chuẩn bị nhặt mũ lên rồi đi tìm chính trị viên giải quyết.
Lúc này, có người hành động còn nhanh hơn cô, trước một bước giúp cô nhặt mũ lên.