Dù cho có lúc Hạ Minh Sinh phải tiếp đãi mấy khách hàng quan trọng nhưng cũng không khẩn trương như hiện tại, ông ấy gắng tìm từ để không nghe quá chói tai, “Tang Tử….Mười mấy năm nay bố không làm đúng trách nhiệm, từ giờ bố muốn đền bù cho con, bố biết bây giờ có nói mấy lời này cũng không còn ý nghĩa gì, nhưng bố..Bố muốn làm chút gì đó….”
Trong lòng của Hạ Tang Tử không hề dao động, thậm chí cô còn muốn cười.
“Đúng là rất không thú vị, bố cứ nói thẳng đi, bó định đền bù bao lâu, hay là bố cảm thấy đền bù cho con được bao lâu, thì con sẽ đồng ý cho bố tái hôn.”
Hạ Minh Sinh xua tay phủ nhận, ánh mắt chân thành tha thiết không giống như nói dối, “Bố không có ý đó, chỉ muốn đền bù cho con thôi, trước giờ bố không làm tròn trách nhiệm của một người bố.”
Lời nói đúng là êm tai, hình ảnh cảm động cỡ nào, nhưng vì sao tới bây giờ mới nói.
Nếu sớm hơn mấy năm, lúc cô còn ngây thơ khờ dại, nói không chừng cô sẽ tin đấy, còn hạnh phúc nữa cơ.
Bây giờ ngay cả bản thân cô còn không thuyết phục được mình nữa, cho dù Hạ Minh Sinh nói thế nào, lời nói văn vẻ ra sao, một chữ cô cũng không tin.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT