Hạ Kiêu trở lại nhà mới, trống trơn, hắn cũng đã sớm thành thói quen, mở điều hòa đi tắm rửa thay quần áo.

Trường mới cũng không có gì đặc biệt, hắn thoa dầu gội lên tóc, cười nhạo, chỉ có được một bộ đồng phục cũng không tới nỗi xấu.

Đi ngủ sớm, một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, vừa mới ra khỏi cửa, hắn liền cảm giác tóc gáy dựng ngược, ngày hôm qua hắn xen vào việc người khác cứu một đứa nhóc thích khóc, cư nhiên là hàng xóm của hắn, nhà đối diện.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ sững sờ tại chỗ.

Quỷ thích khóc kia mở miệng trước, bất ngờ nói: “A, là ca ca ngày hôm qua!” Nói xong còn muốn tiến lên một bước níu tay hắn.

Hạ Kiêu trợn trắng mắt, cảm giác có điểm không ổn, cũng không để ý tới cậu liền chạy xuống lầu, hắn cao to chân dài chạy nhanh, bỏ lại Diệp Chân còn cách hai tầng lầu. Hàng xóm vừa mới gặp rất phiền phức, bộ dạng trắng trắng mềm mềm, lại có thể chọc cho người khác tan học đánh cậu, nhất định là có lý do đặc biệt gì đó mới bị người đánh.

Hắn không muốn cùng phiền toái này có bất kì quan hệ nào, tuyệt đối không muốn.

Bởi vì hắn không muốn lại chuyển trường lần nữa, mẹ hắn đã cảnh cáo rằng nếu còn bị trường học gọi lên uống trà nữa thì sẽ mang hắn ra nước ngoài.

May mắn là quỷ thích khóc kia gầy yếu không tới hai lượng thịt, vóc dáng cũng chỉ mới tới vai hắn, chắc chắn không phải là học sinh cấp hai. Ở trường Y, cấp một với cấp hai là nằm cùng một chỗ, Hạ Kiêu suy đoán rằng cậu là học sinh cấp một.

“Này, nộp bài tập.” Một giọng nữ nhu nhu nhược nhược gọi hắn.

Hạ Kiêu ngủ tới mơ mơ màng màng, nghe vậy khó chịu nhéo mi tâm ngẩng đầu: “Không mang.”

Cán bộ môn Toán, Chu Tĩnh liếc mắt nhìn hắn, lại nhanh chóng chuyển sang chỗ khác: “À…Vậy cậu tự đi nói với cô giáo đi, ra ngoài rẽ trái đi thẳng là tới.”

“Tôi vừa mới chuyển tới hôm qua, không biết chuyện bài tập.”

Chu Tĩnh sửng sốt, đỏ mặt: “Hả? Vậy, vậy, kia…Vậy cậu…”

Hạ Kiêu không đợi cô nói xong đã nằm sấp xuống, lưu lại một cái ót.

Chu Tĩnh xấu hổ đứng đó, bưng một chồng vở có chút tức giận về vị trí, nói thầm một câu, không nộp thì thôi. Bạn ngồi cùng bàn Chu Mẫn đang ăn bánh quy, thấy vậy chống cằm muốn tám chuyện bát quái: “Sao, bạn học mới này thế nào?”

“Thế nào cái gì, thì không nộp bài tập đó.” Chu Tĩnh không muốn để ý cô, lấy ra bài tập chuẩn bị làm.

“Ai nha, tớ không hỏi cậu chuyện này.” Chu Mẫn lấy lòng nhét cho cô miếng bánh, cười hì hì nhỏ giọng nói: “Cậu có cảm thấy cậu ấy đẹp trai không?”

Ánh mắt Chu Tĩnh mơ hồ, ra vẻ ghét bỏ đáp: “Đẹp chỗ nào?”

Vừa nói xong, hai người đều nở nụ cười, giấu đi suy nghĩ.

Chuyện yêu đương thời kì trưởng thành lại lần nữa nổi lên.

Bạn học Hạ Kiêu năm nhất ban hai, bộ dạng cao lớn sáng lạng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt lạnh lùng, không thích cười, cũng không thích phản ứng người khác.

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Không tới một tuần, toàn bộ học sinh cấp hai đều biết tên của hắn, nhưng mà lời đồn cũng có chỗ sai, nói hắn gọi là Hạ Tiểu, Hà Tiểu, Hà Tiếu…Nói tóm lại, mấy cái tên loạn thất bát tao này đều có liên quan đến gương mặt đẹp trai của hắn.

Các nữ sinh trong trường cũng không có ý kiến nào mới, cứ là nam sinh nhìn được một chút đều gọi chung là soái, cũng không có miêu tả nào khác, tóm lại chính là hắn rất đẹp trai.

Hạ Kiêu ở chỗ ngồi mới nhận được bức thư tình đầu tiên, không mở ra đã nhét vào hộc bàn, cứ theo như thói quen trước kia, một tuần dọn dẹp một lần là được.

Hắn cứ cho rằng ba năm sẽ trôi qua thong thả lại nhanh chóng, nhưng mà vào thứ sáu lúc tan học, hắn cũng không biết là làm sao, đầu óc bị bệnh muốn đi ngang qua sân thể dục một chút, vì thế lại gặp được nhóc hàng xóm của hắn bị người ta đánh ở trong góc.

Mỗi ngày vào sáng sớm, Hạ Kiêu đều sẽ ra ngoài sớm hơn nửa tiếng, hắn sợ gặp phải nhóc con thích khóc kia, giờ thì tốt, quỷ thích khóc không đi tìm hắn, ngược lại hắn lại chủ động đưa đầu lên trước họng súng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play