Thời gian trôi
qua thật sự là quá nhanh, chớp mắt một cái đã tới tháng sáu rồi.
Mặt trời thiêu
đốt giống như đang nướng chín mặt đất, đại học thành phố Nham Cảng đang bước
vào kỳ thi. Truyện tranh của An Vu đã chính thức được đăng nhiều kỳ trên tạp
chí mà cô đã đăng ký.
Cô gửi tạp chí
từ biên tập viên của mình cho bạn cùng phòng.
Chu Lạc Lạc tỏ
ra rất hứng thú, nhanh chóng mở ra xem rồi thở dài: “Rõ ràng đều là học cùng
một chuyên ngành với nhau, nhưng có người vẫn là đồ vô dụng, có người đã trở
thành một họa sĩ truyện tranh nhỏ rồi.”
Tống Sở không
nhịn được cười, chỉ tay vào An Vu ở dưới gầm bàn nói: “Có người thức khuya dậy
sớm để vẽ tranh, còn có người ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.”
Chu Lạc Lạc tức
giận trừng mắt với cô ấy và tự biện minh cho bản thân: “An Vu là thần tiên luôn
rồi. Cậu ấy là người duy nhất ra khỏi lớp chúng ta, trong khi đó đến bây giờ tớ
vẫn là sinh viên năm nhất, vẫn là đồ vô dụng.”
Thật ra An Vu
cũng không cảm thấy tài năng hội họa của mình quá tốt. Trong quá trình trao đổi
cùng biên tập, cô còn phát hiện ra rằng, ngoài nét vẽ thì thứ hấp dẫn họ nhất
chính là câu chuyện.
Đương nhiên,
tập truyện tranh xuất bản đầu tiên nhất định phải chia sẻ cho những người bạn
tốt. Sau khi đưa cho bọn họ xong, trong tay cô vẫn còn giữ lại ba quyển.
Cô giữ lại một
quyển cho bản thân mình, một quyển cho Thư Thu Vân vào những ngày lễ, và quyển
còn lại cho Giang Sóc.
Nhưng Giang Sóc
gần đây không ở Nham Cảng. Anh đang đi công tác với cậu của mình và mấy ngày
sau mới có thể trở về.
An Vu có chìa
khóa nhà của Giang Sóc. Căn nhà trống rỗng nhưng rất sạch sẽ, nhất định là luôn
có người đến dọn dẹp. An Vu đặt quyển sách lên bàn trong phòng làm việc.
Mặc dù Giang
Sóc không có ở đây, nhưng trong nhà lúc nào cũng luôn tràn ngập hình ảnh của
hai người bọn họ.
Vừa lướt qua
xem một chút cô ngay lập tức đỏ mặt trong chớp mắt.
Từ lần đó trở
về sau, người này đúng là càng ngày càng giống chó, mỗi khi buông dây là lại
làm những chuyện bậy bạ.
Có đôi khi rõ
ràng chỉ là hẹn lên thư viện cùng đọc sách hoặc cùng nhau ăn cơm, nhưng cuối
cùng lại bị anh đưa về nhà, đè lên ghế sô pha mà hôn hít.
Anh rất thích
nhìn phản ứng của cô, hôn sâu một cái sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ẩm
ướt của cô và hỏi cô có ổn không.
Ánh mắt hai
người chạm vào nhau, đôi mắt của anh ẩm ướt có chút u ám, cau mày nhìn sẽ rất
nguy hiểm. Cô đương nhiên hiểu anh có ý gì. Cô xấu hổ vội vàng che mặt nhưng
người đàn ông này không cho phép, càng hôn đến cuồng nhiệt hơn.
An Vu thường
xuyên giãy giụa và mắng anh: “Anh là đồ dối trá. Rõ ràng đã nói là chỉ quay về
nghỉ ngơi thôi, anh lại bắt nạt em.”
Anh chỉ hôn cô
sau đó nở một nụ cười xấu xa: “Cái này không phải là bắt nạt, rõ ràng anh đang
hầu hạ em mà.”
…
Tuy nhiên vẫn
không làm đến bước cuối cùng, anh kéo ống tay áo ngắn cũn cỡn của cô xuống,
bước chân loạn xạ vội vàng bế cô vào trong phòng ngủ.
Anh vén chăn
lên đặt cô vào bên trong, cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, khẽ nghiến
răng vuốt tóc cô, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
Tuy cùng sống
chung ở nhà của anh nhưng hai người bọn họ chưa từng ngủ cùng nhau, lần nào anh
cũng chỉ ôm hôn cô ở trên ghế sô pha.
Vào giữa tháng
sáu, các trường đại học ở thành phố Nham Cảng lần lượt được nghỉ. An Vu vẫn còn
một kỳ thi cuối cùng nữa, Chu Noãn Xu đã đi học đại học ở phía bắc. Cô ấy được
nghỉ học sớm nên đã trở về Đại An từ hai tuần trước.
Chu Noãn Xu gửi
cho An Vu một tin nhắn hỏi khi nào cô được nghỉ.
Sau khi hỏi
thăm xong, cô ấy hào hứng nói với An Vu: [Tớ đã được nghỉ một tuần rồi. Bảo
bối, vài ngày nữa tớ sẽ đến tìm cậu chơi. Trời ơi, trường đại học truyền thông
bên cạnh trường cậu thật sự điên rồi, họ đã mời thần tượng của tớ về đây.]
Chu Noãn Xu:
[Tớ không thể bỏ lỡ điều này được. Tớ ghen tị đến chết mất thôi.]
An Vu có chút
bối rối hỏi cô ấy: [Cậu cũng có thần tượng sao?]
Ở cái tuổi
thanh xuân tươi mới này, theo đuổi các ngôi sao là một điều rất bình thường.
Những người bạn
cùng phòng của cô đều có thần tượng của riêng mình. An Vu gãi gãi đầu, cảm thấy
bản thân có chút nhàm chán, cô giống như không có bất kỳ cảm giác nào với điều
này.
Chu Lạc Lạc
ngay từ đầu đã biết cô không hiểu. Vì vậy cô ấy đã cầm máy tính và cho An Vu
xem những bức ảnh của các anh chàng đẹp trai, cũng như các chương trình tài
năng khác nhau và chớp mắt hỏi: “Thế nào, anh chàng này có đẹp trai không? Cái
này thì sao, có phải rất tuyệt không?”
“Cậu cảm thấy
cái nào là đẹp nhất.”
Cô khẽ nhíu
mày, lắc đầu sau đó nói: “Tớ không có cảm giác gì cả.”
Chu Lạc Lạc hết
lòng muốn lôi kéo cô vào cuộc sống của một fan hâm mộ, điên cuồng không nghĩ
đến bản thân nhưng An Vu vẫn không có một chút dao động nào.
Lâm Kha ôm bụng
cười sau đó nói: “Vu Vu làm sao có thể nông cạn như vậy được? Cậu ấy không thể
nào thích những thứ như chúng ta, sao cậu không thử thích Lâm Ngật Nhiêu như
bọn tớ đi An Vu? Cảm giác được bay lên trời cao rất tuyệt vời!”
Chu Lạc Lạc
khịt mũi, hừ một tiếng: “Cậu ấy chắc chắn không phải là người hâm mộ cái này,
nếu không còn có thể cho cậu những bức ảnh có chữ ký sao.”
An Vu đã từng
gửi cho Tống Sở và Lâm Kha một bức ảnh có chữ ký của Lâm Ngật Nhiêu.
Bức ảnh có chữ
ký này là do Giang Sóc tặng cho cô sau khi anh chụp lén lại được.
Cô nhớ rất rõ
lúc đấy bản thân còn chưa kịp nhìn kỹ, Giang Sóc đã nhét nó vào túi của cô, tự
nhiên nói: “Em đang nhìn cái gì vậy? Cái này không phải dành cho em đâu.”
An Vu cảm thấy
có chút khó hiểu, quay sang hỏi anh: “Không phải cho em, vậy cái này là của
ai?”
“Không phải em
nói bạn cùng phòng của em rất thích người đàn ông này sao, anh đang lấy lòng
bọn họ đó.”
…
Giang Sóc hành
động thật sự rất nhanh chóng. Bởi vì Tống Sở và Lâm Kha thích Lâm Ngật Nhiêu
nên khi anh ta xuất hiện, An Vu đã lấy điện thoại di động ra và chụp một vài
bức ảnh. Khuôn mặt của Giang Sóc tối sầm lại khi thấy điều đó, anh kéo cô lại
tỏ vẻ không vui: “Em đang chụp cái gì vậy? Anh ta đẹp lắm sao.”
An Vu không còn
cách nào khác đành phải nói với anh rằng bạn cùng phòng của cô rất thích anh
ta. Giang Sóc lúc này mới nhẹ nhàng buông cô ra, nhưng vẫn nghiêng đầu và nhìn
cô chằm chằm giống như anh vẫn cảm thấy chưa đáng tin lắm.
Ánh mắt ấy nóng
bỏng đến mức cô không dám ngẩng đầu lên đối diện. Cô chỉ có thể tùy tiện chụp
vài kiểu ảnh với gương mặt thất thần, làm ra bộ dạng của một người phụ nữ trong
sáng và mạnh mẽ.
“Không chụp
nữa.” Anh nhướng một bên lông mày lên.
An Vu lắc đầu:
“Được, em cũng không thích kiểu như này.”
“Vậy em thích
như thế nào?”
Câu hỏi này còn
có đáp án nào khác nữa sao?
An Vu chỉ có
thể nghiêng đầu, dùng ngón tay nhỏ nhắn chọc chọc eo của anh, ngoan ngoãn nói:
“Em thích kiểu giống như anh.”
Khi đó phim đã
chiếu xong, đèn trong rạp chiếu sáng bừng lên, người xung quanh đều đang nhìn
minh tinh ở quầy lễ tân. Cô cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt của Giang Sóc
đang nhìn chằm chằm mình.
Anh rất tập
trung mỗi khi nhìn cô, bóng của anh phản chiếu trong đôi đồng tử sẫm màu của cô.
Thật ra An Vu rất thích anh chăm chú nhìn cô như vậy, trái tim cô đập loạn
nhịp. Cô cảm thấy Giang Sóc giống như lớn lên theo quan điểm thẩm mỹ của chính
mình, nhìn rất đẹp trai.
Bàn tay nhỏ
nhắn rắc rối của cô bị anh giữ chặt xuống: “Em còn muốn hôn sao?”
Cô không trả
lời, chỉ hạ thấp giọng xuống, cười nhẹ rồi nói: “Giang Sóc, nếu như trở thành
minh tinh, anh nhất định sẽ rất nổi tiếng.”
Cô chắc chắn sẽ
là fan hâm mộ số một của anh.
Giang Sóc không
hài lòng nhéo ngón tay cô sau đó nói với giọng điệu chậm rãi: “Không phải em
nói là không thích sao?”
Cơ thể cô đông
cứng trong chớp mắt.
Sau đó anh bóp
nhẹ cằm cô, cúi người xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn, từ từ giải thích:
“Anh không muốn phải cùng một nữ diễn viên hôn môi khi đóng phim.”
“Em có thể chịu
được điều đó sao?”
…
Được rồi, nếu
nghĩ về nó theo cách này, có vẻ như cô thật sự không thể làm được.
Cô chỉ tình cờ
nhắc bạn cùng phòng của cô rất thích Lâm Ngật Nhiêu, nhưng Giang Sóc thật sự đã
mang về cho cô hai bức ảnh. Lúc đó An Vu còn hỏi tại sao lại có tận hai cái.
Giang Sóc bình
tĩnh trả lời: “Mỗi người một tấm, chẳng lẽ em cũng muốn sao? Không có phần của
em đâu.”
Thật là phân
biệt mà.
Chu Noãn Xu đã
đến một trường đại học ở phía bắc để học vũ đạo. Có rất nhiều các anh chàng đẹp
trai trong đại học nghệ thuật, ở đây giống như là cái nôi của những minh tinh
nổi tiếng. An Vu thật ra cũng có chút tò mò về kiểu minh tinh mà Chu Noãn Xu
thích.
Chu Noãn Xu:
[Thần tượng của tớ là nữ ca sĩ Elaine, cô ấy rất ít khi quay về Trung Quốc.]
An Vu cảm thấy
hơi bối rối: [Đó là ai?]
Chu Noãn Xu:
[Đó là một diễn viên sân khấu kịch nổi tiếng. Cô ấy rất nổi tiếng ở Paris, Pháp
nhưng lại là người Trung Quốc chúng ta đấy.]
Chuyện này đã
vượt quá phạm vi tiếp xúc của An Vu. Cô giúp Chu Noãn Xu kiểm tra thì phát hiện
ra hai ngày sau đại học truyền thông thật sự có một buổi giao lưu.
Điều này dường
như rất phổ biến trong đại học truyền thông, còn có một số người vì buổi gặp
mặt này mà trì hoãn chuyện quay trở về nhà.
An Vu nói lời
tạm biệt với Chu Noãn Xu. Hôm đó cô vừa kết thúc bài thi cuối cùng và có thể đi
gặp Chu Noãn Xu.
Sau khi kết
thúc buổi học cuối cùng, An Vu nhanh chóng đến sân bay để đón Chu Noãn Xu.
Dù sao thì cô
ấy cũng là sinh viên của đại học nghệ thuật, vậy nên Chu Noãn Xu có phong cách
ăn mặc rất sành điệu.
Cô ấy kéo vali
bước ra từ lối ra với mái tóc đen xoăn sóng kiểu Pháp, cặp kính râm gọng vuông
và đôi môi đỏ mọng. Bên tai cô ấy là chiếc tai nghe bluetooth màu trắng, đẹp
giống như một minh tinh nổi tiếng vậy.
An Vu nhất thời
không thể nhận ra được cô ấy trong một lúc và đứng ở bên cạnh cây cột để chờ
đợi. Cuối cùng Chu Noãn Xu đã lẻn ra đằng sau và bịt mắt cô lại.
“Haha, đoán xem
tớ là ai?”
An Vu nhẹ nhàng
cười đáp lại: “Chu Noãn Xu.”
Chu Noãn Xu
buông cô ra, cúi đầu xuống xoa lên mái tóc của cô: “Tớ đi qua ngay trước mặt
cậu, vậy mà cậu vẫn không nhận ra sao?”
“Không thể nhận
ra được.” An Vu kinh ngạc nói: “Chu Noãn Xu, cậu là tiên nữ sao?”
Chu Noãn Xu vẫn
đeo kính râm. Thời tiết tháng sáu rất nóng nực, cô ấy chỉ mặc một chiếc quần
đùi cao bồi, bên trên là áo quây màu đen để lộ ra vòng eo đáng ngưỡng mộ, trên
thắt lưng còn buộc một chiếc áo chống nắng màu trắng.
Phong cách ăn
mặc của cô ấy thật sự là quá nóng bỏng.
“Điều này rất
phổ biến đúng chứ? Không quan trọng cậu bao nhiêu tuổi, nhất định cậu phải luôn
mặc thật đẹp.”
Khác với Chu
Noãn Xu, phong cách của An Vu rất dịu dàng mềm mại. Cô mặc một chiếc váy trắng
nhỏ rất đơn giản và sạch sẽ, vẫn giống như hồi cấp ba, chỉ là tóc cô dài hơn
một chút xõa xuống vai, có một chút tóc mái mỏng trên trán.
Chu Noãn Xu
nhìn cô từ trên xuống dưới, không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ má cô, cuối cùng
thở dài một hơi.
“Tớ luôn chăm
sóc da hàng ngày mà tại sao vẫn không đẹp bằng da của cậu chứ? Thật là khó
chịu.”
An Vu không
trang điểm, khi ra ngoài chỉ bôi một lớp kem chống nắng mỏng.
Bản thân cô
cũng không biết tại sao mọi người lại rất thích nhéo má của cô.
Chu Lạc Lạc
nhéo má cô, Chu Noãn Xu nhéo má cô, thậm chí Giang Sóc còn làm tới hơn, có khi
cắn cô.
Chu Noãn Xu
muốn đi xem một bài giảng ở đại học truyền thông vậy nên hai người họ đã bắt
taxi đến đại học thành phố Nham Cảng sau khi rời khỏi sân bay.
Mùi trên xe
taxi không dễ chịu cho lắm, cô hạ cửa sổ xuống, gió đêm dọc theo cửa sổ thổi
vào, thổi bay mái tóc dài của hai người.
Chu Noãn Xu
chống khuỷu tay dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nói với An Vu: “Tớ còn tưởng sẽ
được ngồi trên chiếc xe thể thao của Giang thiếu gia chứ. Kết quả đến người còn
không thấy, cậu ta đang ở đâu rồi?”
“Anh ấy không ở
Nham Cảng, anh ấy cùng chú của mình đi công tác rồi.”
“Thật đáng
tiếc. Giang Sóc còn nợ tớ một bữa ăn thịnh soạn, tớ còn định kéo hai người cùng
đi ăn.”
Chu Noãn Xu lắc
đầu, có chút tiếc nuối: “Nhưng hòa thượng có chạy cũng không thể thoát khỏi
chùa, sớm muộn gì cậu ta cũng phải mời tớ một bữa cơm.”
An Vu nghiêng
đầu sang nhìn cô ấy.
Hai người nhìn
nhau một lúc, Chu Noãn Xu khoanh tay giải thích: “Bữa ăn này được tính vào học
phí.”
“Học phí gì?”
“Giáo án tình
yêu.”
Nghe xong An Vu
càng thêm khó hiểu.
Chu Noãn Xu
không trả lời nữa mà nhanh chóng chuyển chủ đề, mở miệng hỏi cô: “Này, cái
người nổi tiếng trên mạng trong giới truyền thông kia vẫn đang tìm Giang Sóc
sao?”
An Vu ngẩn
người ra một lát sau đó lắc đầu.
Chuyện xảy ra
đã lâu như vậy rồi, cô cũng đã gần như quên mất nó.
“Vậy thì có vẻ
như cậu ta đã xử lý mọi việc ổn hết rồi.”
“Xử lý việc gì?
Còn chuyện gì mà tớ không biết sao?”
Chu Noãn Xu thở
dài, vỗ nhẹ vào chân cô rồi nói: “Cậu là đồ ngốc sao. Cô gái kia đang thèm muốn
bạn trai của cậu mà cậu cũng không thèm để ý. Chỉ có chị em tốt của cậu, chỉ có
tớ lo cho cậu mà thôi.”
“Nhưng càng
đáng giận hơn nữa là Giang Sóc lại không hề quan tâm đến điều đó.”Chu Noãn Xu
hếch cằm lên và nói một cách lạnh lùng: “Tớ đã gọi điện và mắng cho cậu ta một
trận.”
…
An Vu thật sự
không hề biết gì về chuyện này, vì vậy Chu Noãn Xu đã kể lại một cách tắm tắt.
Chu Noãn Xu có
thể hiểu được suy nghĩ của Giang Sóc, những người như anh đã được theo đuổi từ
khi còn nhỏ và những lá thư tỏ tình có thể xếp thành đống. Vì vậy, có lẽ anh
không hề quan tâm đến cô gái đó như thế nào, chỉ từ chối rồi tránh xa.
Tuy nhiên anh
lại không nhận ra một điều rằng, cô gái đó là một người nổi tiếng trên mạng với
lượng fan hâm mộ rất lớn. Với xu hướng tạo cp như hiện này, dường như việc ở
bên nhau không chỉ là chuyện của hai người.
So với những
người chỉ xem trò vui, cảm xúc của nhân vật chính trong câu chuyện sẽ được hàng
nghìn người theo dõi. Điều này đã mang lại những tác động tiêu cực rất lớn.
Tuy nhiên Giang
Sóc cũng không hề quan tâm đến những lời đàm tiếu này, anh đã không nhận ra
điều đó vào thời điểm mọi thứ bắt đầu bùng nổ.
Sau đó Chu Noãn
Xu đã gọi một cuộc điện thoại tới và mắng anh. Lời nói của cô ấy giống như đã
đánh thức anh bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Anh nhận ra rằng đó không phải là thứ mà
anh có thể cách bỏ chỉ bằng cách từ chối và tránh xa.
May mắn là anh
đã nhận ra sớm hơn và hành động một cách nhanh chóng.
Kể từ đó về
sau, tất cả mọi người đều biết rằng bọn họ là một cặp, và không còn bất kỳ
scandal nào xảy ra nữa.
An Vu thật sự
không biết những chuyện này, vậy nên Chu Noãn Xu đã lặp lại một cách sinh động
những lời mà cô ấy đã m� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.