Xuống dưới, xuống dưới tầng sao?

An Vu còn chưa kịp phản ứng lại, cô cảm thấy có chút khó tin.

Mà trong khoảnh khắc cô ngây người thì điện thoại trong tay cô bỗng nhiên rung lên một cái, Giang Sóc lại gửi tin nhắn đến.          

JS: [Mặc dày một chút rồi hãy xuống.]           

Xem xong những lời này, An Vu vội vàng ném điện thoại ra rồi chạy về phòng thay quần áo. Cởi bỏ chiếc áo ngủ mỏng manh thay bằng chiếc áo khoác lông màu trắng, mũ, khăn quàng và đôi bốt cổ lông.           

Tốc độ của cô rất nhanh, tay nhỏ vừa quấn khăn quàng vừa chạy xuống.    

Cô chạy từ tầng bốn dọc xuống chiếc cầu thang nhỏ, An Vu vừa chạy vừa thở hổn hển thời tiết lạnh lẽo hơi thở thở ra cũng biến thành một làn khói trắng. 

Bên ngoài lạnh hơn trong nhà rất nhiều, cơ thể cô không nhịn được mà run lên hai cái, cô xoa xoa bàn tay nhỏ bé đi ra phía bên ngoài.         

Tiểu khu cũng không phải rất lớn, cây cối xum xuê vây lấy quảng trường nhỏ, tiếng trẻ con nô đùa truyền đến từ phía xa. Dựa theo trực giác, An Vu đi đến quảng trường nhỏ nơi có âm thanh vui đùa của bọn trẻ.               

Thân cây thông rất to, bóng dáng của người kia lấp ló phía sau thân cây, cô đi vòng quanh một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.   

Vừa thấy người đôi mắt An Vu lập tức sáng lên, xoa tay chạy đến.

“Giang Sóc.”

Chàng trai ngồi ở kia, nghe thấy tiếng kêu thì đứng dậy.          

Chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ vội vàng chạy đến, trên mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên và vui mừng.            

Giang Sóc cong môi cười, đáy lòng bị nụ cười của cô lấp đầy, anh có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Giống như việc đi đường vất vả, trằn trọc cả đêm chỉ để chờ đợi đến giây phút này, là vì đôi mắt chứa đựng ý cười vui mừng kinh ngạc như muốn tràn ra ngoài của cô.              

“Chạy chậm một chút, mặt đất rất trơn.”

Anh bỏ tay vào túi áo đi lên phía trước vài bước, nhìn cô gái đang chạy đến gần anh từng chút một.

An Vu chạy đến bên cạnh anh, vừa thở hồng hộc vừa mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh hỏi: “Anh đi lúc nào vậy?”            

“Tối hôm qua.”

“Đến khi nào ?”

“Rạng sáng.”

“Mấy giờ đến tiểu khu của em?”          

“8 giờ.”

Giang Sóc nhìn cô với vẻ mặt buồn cười, hỏi gì đáp đó.            

An Vu bỗng nhiên bĩu môi, giống như có chút không vui: “Vậy sao anh không nói cho em biết?”           

Giang Sóc nâng tay lên khẽ nhéo tai cô một cái, mỉm cười nói: “Muốn cho em một bất ngờ.”     

“Bất ngờ cái gì chứ, bây giờ đã là hai giờ chiều rồi, anh cũng không gọi cho em.” An Vu bỗng nhiên hưng sư vấn tội*.      

(*): Hưng sư vấn tội – 兴师问罪: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội hay chỉ tội đối phương. Còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội, trách hỏi ai đó.

Giang Sóc: “Anh gửi tin nhắn cho em, đoán rằng em còn đang ngủ.”           

“Anh có thể gọi điện thoại cho em mà?” An Vu chớp mắt.            

Không thể nói tiếp nữa, đều là lỗi của anh.            

Giang Sóc ừ một tiếng, biểu cảm rất tự trách nói: “Quên mất, anh sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ nhớ rõ.”         

An Vu không nói gì.

Giang Sóc cũng không nói lời nào.

Hai người cứ đứng đó yên lặng nhìn nhau.            

An Vu không nhịn nổi nữa, đột nhiên tiến lên phía trước một bước, tay nhỏ vươn ra ôm lấy anh.            

Khuôn mặt nhỏ khẽ cọ vào ngực anh, rầu rĩ không nói lời nào.          

Lòng Giang Sóc mềm nhũn, anh đã ngồi bên ngoài rất lâu, tuyết rơi trên bả vai, tay, cả người anh đều rất lạnh.          

Anh mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, bên ngoài phủ một lớp chống thấm nước, sờ vào không phải là lớp lông ấm áp mà lớp đá lạnh như băng. Sợ cô bị lạnh, anh nhẹ nhàng lùi về phía sau một chút.           

An Vu có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng.      

Hình như cô không được dè dặt cho lắm.        

Cô vừa định lùi về phía sau thì Giang Sóc đã kéo khóa áo xuống, vươn tay ra kéo cô vào ngực.           

Gương mặt cô chạm vào lớp áo len mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng từ trên người chàng trai truyền đến hòa vào hơi thở của cô, Giang Sóc mở áo khoác ra ôm chặt cô vào lòng.          

Giang Sóc cúi đầu, cằm đặt trên bả vai của cô, anh mắt dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Nhớ anh không? Hửm?”            

Anh ôm rất chặt, áo khoác cũng rất lớn, cả người cô giống như hòa vào người anh.

Giọng nói buồn buồn thẹn thùng phát ra từ trong ngực anh: “Dạ.”      

“Dạ là cái gì?” Giang Sóc cười tiếp tục hỏi.

“Nhớ.”

“Nhớ ai?”

“Anh.”

“Anh là ai?”

“Giang Sóc.”

Giống như đang dụ dỗ con nít vậy, anh cong khóe môi, không biết chán mà hỏi: “Nói lại.”     

“…”

Người này thật sự rất xấu xa, An Vu dùng cằm khẽ đụng vào ngực anh một cái, tỏ ý mình đang không hài lòng. Kết quả ngực anh quá rắn chắc, trái lại khiến cô bị đụng đến đau.          

Dù sao cũng không nhìn thấy rõ mặt, cô thuận theo ý anh nói lí nhí: “Em nhớ Giang Sóc.”         

Cô gái nhỏ thật sự dễ lừa, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của người con gái dán ở phía trước.   

Vô cùng ngoan ngoãn, cô còn nói nhớ anh.      

Có người đàn ông nào có thể chịu nổi chứ?     

Tay Giang Sóc khẽ niết lỗ tai nhỏ của cô, khẽ chớp mắt, khó hiểu ậm ừ. 

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Giang Sóc không nhịn nổi nữa, bưng mặt cô lên cúi đầu dùng môi mình lấp kín môi cô.         

Anh đã đợi ở bên ngoài rất lâu, đôi môi cũng đã lạnh như băng, anh khẽ mơm trớn môi cô một lúc rồi lặng lẽ thăm dò vào trong.         

Một nóng một lạnh khẽ chạm vào nhau rồi cuốn lấy nhau.         

Môi của cô vừa ấm vừa ngọt, lần này cô không hề phản kháng, trái lại càng ôm chặt anh hơn, để mặc cho anh hôn.          

Hôn đến chỗ sâu cô khẽ giật đầu lưỡi trong vô thức.          

Vốn nghĩ rằng cô chỉ động một chút thì anh sẽ không phát hiện.           

Nhưng Giang Sóc vốn đang chuyên tâm hôn, cô vừa động một chút anh đã sửng sốt.    

Sau khi hoàn hồn lại, hơi thở của anh trở nên hỗn loạn, anh thở gấp, hôn càng mạnh hơn: “Cứ như vậy… lại cử động một chút.”         

“Ưm?”

An Vu rất xấu hổ nhưng anh không hề buông tha mà tiếp tục lừa gạt.   

Cái lưỡi lại quấn lấy cô.       

Không có cách nào khách cô lại chủ động một chút, kết quả chàng trai càng hôn hung ác hơn.    

“Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Bọn họ đang hôn nhau!”

“Wow! Đang hôn hôn!”

Bỗng nhiên có tiếng nói chuyện ríu rít của đám trẻ con chui vào trong tai, giống như một cái búa đập vào ngực, An Vu ngơ ra, cuống quýt đẩy anh ra.

Hai người quay đầu nhìn, không biết mấy đứa con nít đã vây xung quanh hai người từ bao giờ, bốn năm đứa trẻ đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn hai người.         

A, xấu hổ quá đi!         

An Vu che mặt, phát hiện không có chỗ trốn, lại nhào qua trốn vào trong ngực Giang Sóc.   

“Ha ha ha, chị gái đang xấu hổ.”

“Da mặt của chị gái cũng thật mỏng, bố mẹ tớ cũng hôn nhau mà.”     

“Tiểu Mỹ lớp tớ cũng hôn hôn với lớp trưởng, nhưng là thơm má không phải là hôn môi…”

“Trao đổi nước bọt thì là bạn trai bạn gái, trẻ con vẫn chưa thể hôn môi.”        

“…”

Mấy đứa trẻ đứng cách đó không xa đang nói về chuyện hôn môi. 

Điên rồi! Điên rồi!

Mặt An Vu đỏ bừng, tức giận lấy tay nhỏ đập vào ngực Giang Sóc một cái.  

Đều tại anh.

Giang Sóc buồn cười muốn chết, anh thật sự không biết xấu hổ cũng không ngại bị người khác nhìn thấy. Một tay anh đè ở sau gáy An Vu, lạnh nhạt nhìn về phía mấy đứa nhóc, hung dữ nói: “Cút ra xa một chút mà chơi, nếu không anh sẽ đá bay mấy thứ này!” 

Anh đưa mắt ám chỉ hai người tuyết ở bên cạnh.         

Mấy đứa trẻ vội vàng che miệng lại.            

Hai người tuyết kia là anh trai nhỏ đắp với bọn chúng.           

Giang Sóc đến sớm, gửi tin nhắn cho An Vu thì không thấy trả lời.   

Anh biết dạo gần đây cô đang vẽ tranh rất chăm chỉ, mùa đông sau khi tuyết rơi lại càng dễ ngủ nướng, anh cũng không gọi điện kêu cô dậy. Buổi sáng tuyết rơi rất dày, mấy đứa trẻ kia muốn đắp người tuyết nhưng không sao đắp được, Giang Sóc lại đang rảnh rỗi nên giúp bọn chúng đắp người tuyết.             

Dùng mấy lời này để đe dọa vẫn rất hiệu quả, mấy đứa con nít đã chạy đi thật xa.

Giang Sóc nhướng mày, vỗ vỗ đầu cô: “Được rồi, đã đi xa rồi.”          

Lúc này An Vu mới chui ra khỏi ngực anh.      

Cô ngẩng đầu nhìn một vòng, xung quanh là một mảnh tuyết trắng chỉ còn lại hai người bọn họ và hai người tuyết.      

Mặt An Vu vẫn còn rất đỏ, xấu hổ không dám nhìn anh.         

“Không còn ai nữa rồi, có muốn tiếp tục không?”      

An Vu kích động ngẩng đầu lên: “Tiếp tục gì cơ?”    

Giang Sóc nhếch một bên lông mày: “Tiếp tục hôn?”         

Cô vội vàng che miệng: “Không muốn, anh đừng hòng.”         

Giang Sóc buồn cười muốn chết, chỉ cảm thấy cô gái này thật dễ xấu hổ, khiến anh càng muốn trêu chọc thêm.     

Nhưng anh cũng không tiếp tục đề tài này nữa, nắm bàn tay nhỏ bé của cô kéo sang bên cạnh, An Vu nhìn sang thì thấy hai người tuyết được đắp ở trên mặt đất.

Một con trong đó có ngoại hình được đắp giống y hệt cô. 

Không phải đắp tùy tiện, con mắt lỗ mũi, cái đầu tròn tròn cùng cơ thể của nó đều rất nhẵn bóng.    

Mắt An Vu sáng lên, cô ngồi xổm xuống sờ đầu của người tuyết một cái, đầu ngón tay chạm vào bông tuyết thì đã bị lạnh đến mức cô phải rụt tay về.        

“Giang Sóc, anh đắp đống người tuyết này hết bao lâu?       

Giang Sóc đứng ở bên cạnh cô, khẽ bóp quả cầu nhỏ trên cái mũ của cô: “Chắc một tiếng? Anh quên rồi.”        

Cô đứng dậy xoa xoa bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không lạnh sao?”    

Quả nhiên ngón tay anh lạnh như đá vậy, lúc nãy cũng chỉ cầm tay áo mà kéo cô.

Giang Sóc vừa muốn né đi, thì bàn tay đã bị cô ủ trong lòng bàn tay, đau lòng mà chà xát. 

Anh rũ mắt, con ngươi đen nhánh dừng ở trên mặt cô: “Ừm.”

“Không mang bao tay, lỡ bị lạnh rồi bị ốm thì sao.”   

An Vu còn nhẹ nhàng xoa tay anh, cảm giác cách đôi bao tay không đủ ấm để che cho anh, vậy nên cô đã cởi bao tay ra nhưng lúc muốn cầm tay tiếp thì Giang Sóc bỗng nhiên rụt tay lại, vòng qua phía sau ôm lấy gáy của cô.          

Cúi đầu hôn xuống.

Anh thật sự rất thích hôn cô.

Sợ bị người khác thấy nên lần này An Vu không thể nào tập trung được, Giang Sóc ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn.    

Cuối cùng hôn một cái vào trán cô, anh mỉm cười hỏi: “Biết hôm nay là ngày gì không?

An Vu ngây ngốc, khẽ lắc đầu.

“Hôm nay là lễ tình nhân.”

Giang Sóc ôm cô khẽ dụi một cái, hỏi: “Vậy nên, muốn đi chơi lễ với anh không?” 

Đúng rồi là lễ tình nhân.        

Trần Hoan cũng đã từng nói với cô về lễ tình nhân, bởi vì không có kinh nghiệm yêu đương nên An Vu còn không biết đến ngày lễ này.             

An Vu chỉ biết sơ qua thời gian, có điều cô không ngờ rằng bọn họ sẽ được gặp nhau vào ngày này. Giang Sóc ở Đại An còn cô thì ở Nam Kiều, không giống như Trần Hoan, cô ấy và bạn trai đều ở Nam Kiều, bọn họ không có cách nào gặp mặt.

Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là Giang Sóc lại chạy đến từ nơi xa xôi như vậy.

An Vu bảo Giang Sóc đợi ở dưới một lát rồi vội vàng chạy lên nhà.          

Lúc xuống dưới lần nữa trên tay cô đã cầm theo túi chườm nóng, là cái hình con thỏ mà Giang Sóc mua cho cô. Ngoài ra cô còn cầm theo bao tay và khăn quàng cổ, khăn quàng của cô đều là màu hồng nhạt chỉ có cái này là màu trắng.          

Nhét túi chườm nóng vào trong tay anh, rồi quàng khăn lên cổ quấn từng vòng từng vòng.

Giang Sóc đứng yên nhìn cô bận rộn.          

“An Vu.”

Cô khẽ ừm một tiếng, Giang Sóc khẽ nhéo vành tai của cô, đầu ngón tay đã được túi chườm nóng làm cho ấm áp, chạm vào tai cô cũng không khiến cho cô bị lạnh chút nào: “Sao em lại biết chăm sóc người khác đến như vậy chứ?”        

“Đó là vì anh không biết cách chăm sóc bản thân.”              

Trời lạnh thế này mà lại mặc ít như vậy, cô nhìn vào thôi cũng đã thấy lạnh rồi. 

Giang Sóc dường như không quen quấn khăn quàng cổ, lông mày khẽ nhíu lại dáng vẻ rất cẩn thận, An Vu đoán ra ý định của anh, giọng nói hung dữ không cho phép anh cởi ra.             

Giang Sóc không còn cách nào khác, chỉ có thể bóp bóp cổ tay cô tỏ vẻ bản thân đang không hài lòng.        

Đôi mắt An Vu khẽ cong lên cười nói: “Quen dần thì sẽ tốt thôi.”    

Sau trận tuyết rơi, đường xá ở Nam Kiều cũng không có mấy người, hai người nắm tay nhau khẽ đung đưa, Giang Sóc nói muốn đưa cô đi hẹn hò.            

Nhưng hẹn hò như thế nào? Cô cũng không có kinh nghiệm nên cứ thế mà đi theo anh.

Hai người đi được nửa đường thì dần dần nhìn thấy các cặp đôi khác tụ năm tụ ba sóng vai nhau đi trên đường, dù sao cũng là lễ tình nhân, người đi ra đường để hẹn hò v

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play