Hôm nay thời tiết vẫn còn rất nóng, An
Vu ngồi dưới bóng cây khá khuất. Cô đã chụp một bức ảnh của tòa nhà phía sau
lưng cô gửi cho Giang Sóc và bảo một lát nữa sẽ đi ăn với anh.
Nhưng Giang Sóc nhận được tin thì sao
chờ được nữa.
Chạy như bay đến thì từ xa anh đã thấy
bóng dáng của cô gái nhỏ nhà mình.
Trên đường cây râm mát không người, mặt
trời chiếu sáng rực rỡ trên mặt đất nên cô rất thông minh mà tìm một chiếc ghế
dài râm mát. Hôm nay cô gái nhỏ của anh làm tóc xoăn, mặc một chiếc váy màu be
trông rất xinh đẹp.
An Vu đang cúi đầu xem truyện tranh mới
được cập nhật thì bóng dáng chàng trai đã vây quanh cô từ phía sau.
“Giang Sóc?”
“Ừ.” Giang Sóc vùi mặt vào vai cô nhẹ
nhàng hít ngửi hương thơm trên người cô.
Lại ôm chặt hơn.
“Sao đến đây mà không nói với tớ một tiếng?” Anh rầu rĩ cất tiếng.
An Vu cười nói: “Hôm qua quá mệt nên
quên nói với cậu.”
Giang Sóc buông cô ra rồi rũ mắt nhìn
cô.
Hôm nay An Vu trang điểm, sau khi trang
điểm thì khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô lại càng lóa mắt hơn. Ánh mắt Giang Sóc
nhìn cô chằm chằm sau đó áp sát trán cô, tay thì sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của
cô.
An Vu nâng đầu lên tùy ý để anh sờ,
trông rất ngoan ngoãn.
Sao lại có một bảo bối thế này chứ?
Giang Sóc rất rung động.
“Bạn gái ơi.” Anh nhẹ nhàng gọi cô.
“Dạ?” An Vu ngẩng đầu lên.
Môi cô tô son màu đỏ hồng, lại căng
mọng trông như quả dâu tây mọng nước vậy.
Giang Sóc híp mắt, không nhịn được mà
cúi xuống định hôn cô.
An Vu phát hiện ý đồ của anh nên đã
nhanh chóng che miệng mình.
Nụ hôn của Giang Sóc cũng vì thế mà
dừng trên nu bàn tay trắng nõn của cô.
“Hôm nay trang điểm xinh thế mà không
cho tớ hôn hả?”
Một tay Giang Sóc chống vào lưng ghế
rồi cúi người hôn lên mu bàn tay cô: “Sao cậu không đối tốt với tớ thêm chút
nữa chứ?”
Sao sau khi hôn một lần mà trong đầu
cậu ấy lại đều là những việc này thế, mới nói hai câu mà đã tranh cãi rồi.
Lỗ tai An Vu đỏ hồng lắc đầu: “Sẽ có
người thấy mất.”
Giang Sóc quay đầu lại nhìn, cười nói: “Không
có ai đâu.”
“Có mà!” Mặt An Vu đỏ tới mang tai,
nghiêm trang nói dối: “Ở chỗ kia đấy, vừa đi ngang qua.”
Giang Sóc cười: “Thế không phải vừa
khéo hả, trêu chó khá tốt mà.”
“…”
“À ừm, cậu khát nước không?” Sợ anh vẫn
muốn hôn nên An Vu vội lảng sang chuyện khác.
Cô cúi đầu lấy từ trong túi ra một chai
nước mua ở tiệm tạp hóa cạnh ký túc xá.
Cô đưa nước cho anh rồi nói: “Muốn uống
một chút không?”
Giang Sóc nhận chai nước rồi tu cả
chai.
An Vu nhìn anh uống nước mà kinh ngạc,
anh chỉ uống mấy ngụm thôi mà đã gần hết nửa chai, giống như trâu uống nước
vậy.
Trên sân thể dục truyền đến tiếng còi,
vì vừa huấn luyện quân sự xong nên khi nghe thấy tiếng còi thì cơ thể An Vu lập
tức có phản ứng là: “Có phải sắp tập hợp không vậy, mau trở về tập hợp đi.”
Nhưng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.