Tới tháng mười hai, tuyết lớn ở Đại An
rơi mãi vẫn chưa ngừng.
Các học sinh trong lớp đang thảo luận
về một chuyện, đó là về buổi biểu diễn mừng Tết Nguyên Đán vào cuối tháng này.
Đám nam sinh không có bao nhiêu hứng
thú với buổi biểu diễn này, nếu đây là đại hội thể thao, bọn họ không ngại xông
pha thể hiện, nhưng ca hát và nhảy múa thì không.
Lớp phó văn nghệ cầm quyển vở nhỏ đi
khắp lớp thu thập ý kiến của mọi người.
An Vu trở về từ văn phòng, trong tay cô
cầm quyển vở ghi vừa mới được photo cho cả lớp. Quyển vở ghi bài của cô thật sự
quá dày, mỗi lần dùng tới, Bùi Hưng Nhân chỉ in một bản giấy A4, chia cho học
sinh trong lớp ôn tập mỗi ngày.
An Vu tự phát tài liệu cho tổ của mình,
vừa phát được mấy bài đã nghe thấy lớp phó văn nghệ nói chuyện ở gần đó.
“Làm gì có ai biết nhảy chứ, đánh bi-a
thì dễ hơn một chút, bi-a, bóng đá, bóng rổ hay là đá cầu đều được hết. Hay là
lớp ta cứ lên sân khấu trình diễn một trận bóng rổ đi!”
“Đúng là không biết nhảy thật, đã ai
học nhảy đâu, các cậu chẳng có ai biết cả…”
“Ca hát à, nếu là ca hát thì cậu tìm
Giang Sóc đi, một khi cậu ta cất lời vàng ngọc lên, vậy thì lớp ta thắng chắc
rồi.”
An Vu nghe vậy, bàn phát tài liệu bất
giác ngừng lại.
Giang Sóc dựa vào lưng ghế, tuy rằng
trong phòng học có mở máy sưởi, nhưng anh vẫn mặc một chiếc áo nỉ màu đen một
cách khoa trương, bóng lưng mảnh khảnh, cánh tay rắn chắc như ẩn như hiện.
Anh không để ý chút nào, chỉ tập trung
chơi game, mí mắt còn chẳng thèm động đậy: “Tiền Đạc Hâm mau câm miệng, đừng có
phạm thượng.”
An Vu cong môi cười.
Cuối cùng, Chu Noãn Xu đứng dậy, cô
nàng xung phong nhận việc, cô ấy là thành viên của câu lạc bộ Street Dance của
trường, dự định tìm một số bạn nữ trong lớp để thành lập đội nhảy để biểu diễn
vũ đạo.
Trước tiên, Chu Noãn Xu tìm An Vu và
Trình Du Ninh ra đứng mũi chịu sào chung với mình.
Trình Du Ninh: “Tớ mới chỉ học nhảy
Latin, không biết nhảy hip hop đâu.”
Chu Noãn Xu: “Có cơ sở vũ đạo là được,
bài nhảy luyện có bao lâu đâu chứ.”
Trình Du Ninh gật đầu đồng ý.
Chu Noãn Xu lại đưa mắt nhìn An Vu.
An Vu liên tục xua tay: “Tớ chịu đấy
nhé, tớ không có năng khiếu nhảy nhót đâu.”
“Chỉ là một điệu nhảy nữ rất đơn giản
mà thôi.”
“Tớ thật sự không làm được.”
“Vu Vu, cậu tham gia đi mà.” Chu Noãn
Xu nói: “Mỗi năm Trình Bạch Hủy đều sẽ tham gia, tiệc nguyên đán là cơ hội tốt
nhất để trở nên nổi bật trước mọi người, cậu không có ý ganh đua với cậu ta
sao?”
An Vu cố chấp lắc đầu: “Nhưng tớ thật
sự không biết nhảy.”
Chu Noãn Xu không tin, cô ấy cảm thấy
em gái mềm mại xinh xắn như An Vu sao có thể không biết nhảy múa chứ? Cho dù cô
không có cơ sở, vậy thì khung xương mềm mại thế này nhất định phù hợp để luyện
nhảy!
Chu Noãn Xu nhất quyết không tin, cô ấy
túm An Vu tới phòng luyện nhảy của trường, ép cô luyện một giờ đồng hồ trước
gương phòng tập, sau đó ủ rũ bỏ cuộc.
Được rồi, cô không hề nói dối, cô thật
sự không nhảy được.
An Vu ngồi ngồi bệt xuống dưới đất, mệt
lả cả người.
Bị bắt nhảy hơn một giờ đồng hồ, tóc
mái của cô ướt dầm dề, dính bết trên trán, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Cô ấm ức nhìn vẻ mặt khó mà tin nổi của
Chu Noãn Xu.
Mau xem đi, cô thật sự không biết nhảy
mà, trò này khó ơi là khó.
Thật lâu sau đó, có vẻ Chu Noãn Xu cũng
chịu chấp nhận sự thật này, cô ấy thở dài, chân thành kiến nghị: “Vu Vu, cậu
nhớ sau này đừng có nhảy nữa nhé.”
Nhớ tới dáng nhảy cứng đờ như rối gỗ bị
người ta giật dây của cô, Chu Noãn Xu bỗng cười thành tiếng.
“Sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng nàng
tiên nhỏ của cậu.”
“…”
Các cành cây trong khuôn viên được bao
phủ bởi lớp tuyết dày, khoảng không rộng lớn chỉ có một màu trắng xóa, rất đậm
không khí mùa đông.
Sau bữa trưa, hai người họ vội vàng rời
khỏi nhà ăn, trở lại lớp học, ai nấy đều cầm theo một chiếc dù nhỏ. Tuyết rơi
dày đặc, ba cô gái giậm đôi bốt nhỏ dưới hành lang, rũ tuyết và sương giá bám
lại.
“Lạnh quá đi, tay của tớ đóng băng luôn
rồi.”
Chu Noãn Xu vóc dáng cao lớn phụ trách
bung dù, bàn tay nhỏ lạnh cóng đỏ bừng.
Trình Du Ninh nói: “Để tớ đeo bao tay
cho cậu.”
Trên tay cô ấy đeo một đôi bao tay bằng
len sợi màu hồng nhạt, nửa ngón tay lộ ra bên ngoài.
“Tớ không cần bao tay của cậu đâu, tớ
muốn…”
An Vu ngồi xổm dưới đất, nhìn bùn tuyết
bám vào đế giày của mình, Chu Noãn Xu nở nụ cười giảo hoạt, lợi dụng lúc cô
không kịp đề phòng, bàn tay nhỏ xộc thẳng vào trong túi áo của cô.
“Ai…”
An Vu vội vàng đứng phắt dậy, đồ vật
trong túi mới đó đã bị Chu Noãn Xu nắm
trong lòng bàn tay.
Đó là một chiếc túi đựng nước ấm to gần
bằng chiếc điện thoại di động, cùng với một chú thỏ nhồi bông ở bên trong túi
áo.
Chu Noãn Xu túm lấy túi nước ấm, tỏ ý
trêu chọc cô: “Du Ninh à, túi áo của Vu Vu có thể làm ảo thuật đó, cậu nhìn xem
tớ vừa tìm thấy cái gì này, vậy mà lại có một túi sưởi ở đây!”
Túi nước ấm này là Giang Sóc bí mật đưa
cho cô ở nhà ăn.
Lúc ấy cô đang ngồi ăn trưa ở bàn ăn
phía bên ngoài, khi ăn cơm, cô hay có thói quen thẫn thờ nhìn về phía xa, lúc
đó Giang Sóc chỉ đi lướt qua bên ngư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.