Giang Sóc không đáp trả cậu ta, đôi mắt
lạnh lùng nhàn nhạt nhướng lên.
Xe lăn của anh là loại sản phẩm có
thiết kế cao cấp, người ngồi trên xe lăn không cần phải làm gì, nó giống như
phương tiện đi lại tự di chuyển vậy.
Tiền Đạc Hâm đi theo sau anh, thấy anh
không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.
“Đúng rồi Sóc này, mấy ngày nay cậu đi
đâu vậy, tôi gửi tin nhắn cho cậu cũng không thấy cậu trả lời lại.”
Kể từ sau hôm tách ra ở trước cổng
trường đó, đã mấy ngày Giang Sóc không đến trường, Tiền Đạc Hâm lo lắng về
người bố chó điên kia của anh, chân Giang Sóc bị thương, nếu hai người còn lại
cãi nhau thì không đảm bảo vết thương kia lại thành cái dạng nào nữa.
Giang Sóc lười biếng nâng mắt, anh khẽ
cười rồi nói: “Có thể bận gì được chứ, chuyển nhà.“
Tiền Đạc Hâm khẽ dừng lại chốc lát, đến
khi phản ứng lại thì chửi một câu: "Mẹ nó, não bố cậu bình thường lại rồi
hả, muốn đền bù cho cậu?”
Giang Sóc thờ ơ cười một tiếng: “Đúng
vậy.”
Giang Hồng Văn là một người khó đoán,
khi ông ta tức giận thì không khác gì một kẻ điên. Kể từ hồi cấp hai Giang Sóc
đã đánh nhau với ông ta, mỗi lần đánh càng đánh càng trở nên tàn nhẫn, đồ đạc
trong nhà cũng không biết đã phải mua lại bao nhiêu lần.
Anh còn nhỏ nên sức không đọ lại được
với ông ta, còn bây giờ chỉ cần một cú đấm của Giang Hồng Văn với anh là quá đủ
rồi.
Lần này là do anh không chú ý, chỉ
trong một chớp mắt lơ là bị ông ta đá một cú, anh lập tức ngã từ trên lầu
xuống, một cái chân bị thương.
Bình tĩnh chẳng được mấy ngày cuối cùng
Giang Hồng Văn lại ngồi không yên.
Hai người lại cãi nhau, lại đánh nhau,
dù gì thì anh cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta, nếu như thật sự bị tật
rồi thì chắc ông ta sẽ phải ân hận cả đời.
Số lần hài người đánh nhau nhiều không
đếm xuể, Giang Sóc nắm được tâm lý này của Giang Hồng Văn, vậy nên hôm đó Giang
Hồng Văn đến đón anh, rồi sau đó cũng dứt khoát rời đi luôn.
Vừa nghe đến bù đắp, Tiền Đạc Hâm lập
tức trở nên hăng hái.
Ba Giang Sóc điên cũng thật điên nhưng
cũng là người thật sự có năng lực, một tay ông nắm giữ công ty bất động sản
Hồng Thịnh Real Estate hiển hách nổi tiếng cả thành phố Đại An. Mấy năm trở lại
đây, ngành bất động sản không ngừng phát triển mạnh mẽ, những người bình thường
có thể kiếm được nhiều tiền từ việc mua trước nhà. Tuy nhiên hai bên tập đoàn
nhà ba và mẹ của Giang Sóc gần như chiếm toàn bộ sản nghiệp bất động sản của
Đại An.
Tiền bạc chất thành núi, gia thế nhà
Giang Sóc không chỉ đơn giản là giàu có như trong tưởng tượng của mọi người.
Tiền Đạc Hâm vô cùng tò mò, Giang Sóc
cong môi nói: “Dinh thự Quan Sơn Tiền Long.”
“Đm.” Tiền Đạc Hâm trực tiếp phát ra
tiếng chửi: “Con mẹ nó, cái chân này bị thương cũng thật không uổng.”
Dinh thự Quan Sơn Tiền Long là một ngôi
nhà siêu sang đẳng cấp thế giới được đầu tư và xây dựng bởi công ty bất động
sản Hồng Thịnh Real Estate, một công trình vĩ đại đã giúp công ty Hồng Thịnh
chuyển mình và đưa công ty từ bờ vực sống trở lại. Có diện tích 50.000 mét
vuông, tổng cộng chỉ có 20 biệt thự, mỗi biệt thự trị giá hơn 100 triệu nhân dân
tệ. Cho dù với giá cao ngất trời nhưng cũng vẫn khó tìm được một tòa nhà như
vậy, nó gần như đã trở thành biểu tượng địa vị thân phận của những người giàu
có hàng đầu.
Giang Hồng Văn cho Giang Sóc 100 triệu
là một chuyện không có gì đáng kinh ngạc, quan trọng là ông ta lại có thể nỡ
lòng trực tiếp bỏ ra một căn nhà bồi thường cho Giang Sóc, phải biết những
khoản bất động sản đổi ra vốn không có thể mua được bằng tiền. Đó còn là con
bài mặc cả của Giang Hồng Văn để giao lưu thương nghiệp và bám víu lấy những
người có quyền lực.
“Căn nhà kia của cậu sửa xong chưa, đm,
ông đây mới chỉ được nhìn thấy bên ngoài của nó trên các báo cáo tài chính và
tin tức thời sự thôi, nghe nói tỷ phú họ Từ kia cũng ở Dinh thự Quan Sơn Tiền
Long, không thể tin nổi, vậy thì con mẹ nó nhà cậu A Sóc, cậu là hàng xóm với
tỷ phú rồi.”
Tiền Đạc Hâm vô cùng kích động, ngược
lại dáng vẻ Giang Sóc lại trầm tĩnh, cái dáng vẻ giống như không có gì đáng vui
vẻ cả.
Cậu ta cũng trấn tĩnh lại, nghĩ cũng
phải, anh một mình sống đơn độc trong một ngôi nhà to như vậy, bố anh không thể
không bù đắp cho cái chân gãy kia của anh, chú anh cũng sớm đã tặng trang viên
Vịnh Repulse cho anh khi dự án được hoàn thành xong.
Nhưng nghĩ xa hơn chút nữa mà nói thì
sau này những thứ của mẹ anh cũng là của anh, anh kích động làm cái quỷ gì.
Tiền Đạc Hâm cảm thấy tầm nhìn của mình
thật hạn hẹp.
Cậu ta cười haha rồi hỏi: “A Sóc, nhà
do cậu đứng tên nhiều như vậy, có ở hết được không?”
Nói đến trang viên Vịnh Repulse mà chú
anh tặng cho anh, Giang Sóc e là chưa tới đó được mấy lần, đại đa số thời gian
anh đều ở Học viện Vọng Đại đối diện trường.
Học viện Vọn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).