Kẹo Mạch Nha

Chương 14


11 tháng

trướctiếp

Giang Sóc không đáp trả cậu ta, đôi mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhướng lên.

Xe lăn của anh là loại sản phẩm có thiết kế cao cấp, người ngồi trên xe lăn không cần phải làm gì, nó giống như phương tiện đi lại tự di chuyển vậy.

Tiền Đạc Hâm đi theo sau anh, thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.

“Đúng rồi Sóc này, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy, tôi gửi tin nhắn cho cậu cũng không thấy cậu trả lời lại.”

Kể từ sau hôm tách ra ở trước cổng trường đó, đã mấy ngày Giang Sóc không đến trường, Tiền Đạc Hâm lo lắng về người bố chó điên kia của anh, chân Giang Sóc bị thương, nếu hai người còn lại cãi nhau thì không đảm bảo vết thương kia lại thành cái dạng nào nữa.

Giang Sóc lười biếng nâng mắt, anh khẽ cười rồi nói: “Có thể bận gì được chứ, chuyển nhà.“

Tiền Đạc Hâm khẽ dừng lại chốc lát, đến khi phản ứng lại thì chửi một câu: "Mẹ nó, não bố cậu bình thường lại rồi hả, muốn đền bù cho cậu?”

Giang Sóc thờ ơ cười một tiếng: “Đúng vậy.”

Giang Hồng Văn là một người khó đoán, khi ông ta tức giận thì không khác gì một kẻ điên. Kể từ hồi cấp hai Giang Sóc đã đánh nhau với ông ta, mỗi lần đánh càng đánh càng trở nên tàn nhẫn, đồ đạc trong nhà cũng không biết đã phải mua lại bao nhiêu lần.

Anh còn nhỏ nên sức không đọ lại được với ông ta, còn bây giờ chỉ cần một cú đấm của Giang Hồng Văn với anh là quá đủ rồi.

Lần này là do anh không chú ý, chỉ trong một chớp mắt lơ là bị ông ta đá một cú, anh lập tức ngã từ trên lầu xuống, một cái chân bị thương.

Bình tĩnh chẳng được mấy ngày cuối cùng Giang Hồng Văn lại ngồi không yên.

Hai người lại cãi nhau, lại đánh nhau, dù gì thì anh cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta, nếu như thật sự bị tật rồi thì chắc ông ta sẽ phải ân hận cả đời.

Số lần hài người đánh nhau nhiều không đếm xuể, Giang Sóc nắm được tâm lý này của Giang Hồng Văn, vậy nên hôm đó Giang Hồng Văn đến đón anh, rồi sau đó cũng dứt khoát rời đi luôn.

Vừa nghe đến bù đắp, Tiền Đạc Hâm lập tức trở nên hăng hái.

Ba Giang Sóc điên cũng thật điên nhưng cũng là người thật sự có năng lực, một tay ông nắm giữ công ty bất động sản Hồng Thịnh Real Estate hiển hách nổi tiếng cả thành phố Đại An. Mấy năm trở lại đây, ngành bất động sản không ngừng phát triển mạnh mẽ, những người bình thường có thể kiếm được nhiều tiền từ việc mua trước nhà. Tuy nhiên hai bên tập đoàn nhà ba và mẹ của Giang Sóc gần như chiếm toàn bộ sản nghiệp bất động sản của Đại An.

Tiền bạc chất thành núi, gia thế nhà Giang Sóc không chỉ đơn giản là giàu có như trong tưởng tượng của mọi người.

Tiền Đạc Hâm vô cùng tò mò, Giang Sóc cong môi nói: “Dinh thự Quan Sơn Tiền Long.”

“Đm.” Tiền Đạc Hâm trực tiếp phát ra tiếng chửi: “Con mẹ nó, cái chân này bị thương cũng thật không uổng.”

Dinh thự Quan Sơn Tiền Long là một ngôi nhà siêu sang đẳng cấp thế giới được đầu tư và xây dựng bởi công ty bất động sản Hồng Thịnh Real Estate, một công trình vĩ đại đã giúp công ty Hồng Thịnh chuyển mình và đưa công ty từ bờ vực sống trở lại. Có diện tích 50.000 mét vuông, tổng cộng chỉ có 20 biệt thự, mỗi biệt thự trị giá hơn 100 triệu nhân dân tệ. Cho dù với giá cao ngất trời nhưng cũng vẫn khó tìm được một tòa nhà như vậy, nó gần như đã trở thành biểu tượng địa vị thân phận của những người giàu có hàng đầu.

Giang Hồng Văn cho Giang Sóc 100 triệu là một chuyện không có gì đáng kinh ngạc, quan trọng là ông ta lại có thể nỡ lòng trực tiếp bỏ ra một căn nhà bồi thường cho Giang Sóc, phải biết những khoản bất động sản đổi ra vốn không có thể mua được bằng tiền. Đó còn là con bài mặc cả của Giang Hồng Văn để giao lưu thương nghiệp và bám víu lấy những người có quyền lực.

“Căn nhà kia của cậu sửa xong chưa, đm, ông đây mới chỉ được nhìn thấy bên ngoài của nó trên các báo cáo tài chính và tin tức thời sự thôi, nghe nói tỷ phú họ Từ kia cũng ở Dinh thự Quan Sơn Tiền Long, không thể tin nổi, vậy thì con mẹ nó nhà cậu A Sóc, cậu là hàng xóm với tỷ phú rồi.”

Tiền Đạc Hâm vô cùng kích động, ngược lại dáng vẻ Giang Sóc lại trầm tĩnh, cái dáng vẻ giống như không có gì đáng vui vẻ cả.

Cậu ta cũng trấn tĩnh lại, nghĩ cũng phải, anh một mình sống đơn độc trong một ngôi nhà to như vậy, bố anh không thể không bù đắp cho cái chân gãy kia của anh, chú anh cũng sớm đã tặng trang viên Vịnh Repulse cho anh khi dự án được hoàn thành xong.

Nhưng nghĩ xa hơn chút nữa mà nói thì sau này những thứ của mẹ anh cũng là của anh, anh kích động làm cái quỷ gì.

Tiền Đạc Hâm cảm thấy tầm nhìn của mình thật hạn hẹp.

Cậu ta cười haha rồi hỏi: “A Sóc, nhà do cậu đứng tên nhiều như vậy, có ở hết được không?”

Nói đến trang viên Vịnh Repulse mà chú anh tặng cho anh, Giang Sóc e là chưa tới đó được mấy lần, đại đa số thời gian anh đều ở Học viện Vọng Đại đối diện trường.

Học viện Vọng Đại và Trường Trung học số 8 Đại An chỉ cách một con đường cái, so với những nhà bên cạnh thì cũng tính là một khu cao cấp, nhưng khu nhà này căn bản không cùng đẳng cấp với trang viên Vịnh Repulse và Dinh thự Quan Sơn Tiền Long.

Giang Sóc không tới trang viên Vịnh Repulse mà lại ở trong một khu dân cư bình thường như này.

Giang Sóc cong khóe môi, trên mặt anh mang theo một nụ cười nhẹ: “Không ở thì không thể nhận à.”

“Cũng đúng, đừng để người khác được hời.” Tiền Đạc Hâm thấy rất có lý, bèn hỏi: “Không phải, bố cậu tặng cậu một món quà lớn như vậy, mẹ kế cậu không làm loạn lên đòi cho con bà ta một căn à?”

Mặt mày Giang Sóc nhàn nhạt, nhẹ “hê” một tiếng.

Làm loạn, làm sao có thể không làm loạn lên được chứ.

Hồ Hiểu Linh đề phòng anh như đề phòng một thứ gì đó, Giang Hồng Văn tặng cho anh một món quà lớn như vậy, bà ta sao có thể không phát giác ra được chứ.

Giang Sóc mà có thì con bà ta nhất định cũng phải có.

Bà ta làm ầm cả lên cũng phải giành phần cho con mình cho bằng được.

Nhưng Giang Sóc lười để ý chuyện này, anh cũng không ở trong nhà họ Giang được bao lâu nữa, rất nhanh thôi bị Giang Hồng Vân đem tới bệnh viện, phải kiểm tra từ đầu đến chân một lần rồi xác định chỉ gãy xương nhỏ thôi mới thả anh về.

“Liên quan gì tới tôi, đó là chuyện của Giang Hồng Văn.”

Tiền Đạc Hâm ha ha cười lớn, không hổ là Giang Sóc, cho dù có hận bố mình thì đồ cho không thì cũng không thể không nhận được.

Cậu ta đúng phục, những năm nay đi theo Giang Sóc cậu ta thực sự được trải nghiệm những thứ đỉnh cao từ trên người anh, anh chưa từng làm những chuyện xấu xa hay tồi tệ gì.

Tiền Đạc Hâm dám đảm bảo sau này thằng nhóc Giang Sóc chắc chắn sẽ trở thành một gian thương.

***

An Vu chạy từng bước nhỏ suốt cả quãng đường rời khỏi căn tin, cho đến chỗ mấy phòng học thì cô mới dừng lại. Cô khẽ thở hổn hển, má nóng đỏ bừng.

Cô đưa tay sờ vào eo mình, sức nóng từ cánh tay của thiếu niên truyền đến hình như còn sót lại không mất đi.

Nhớ đến ánh mắt xấu xa thẳng thừng kia của anh, trong lòng An Vu tức chết đi được.

Cô vừa đi vừa nhớ lại một lần, xác định bản thân mình không hề chọc vào anh, ngược lại cô còn nhặt bóng cho anh nữa, giúp anh xuống lầu, nhưng còn anh thì sao, anh làm khó cô.

Con người này thật xấu xa, rõ ràng là anh cố ý.

An Vu vô cùng tức giận lắc lắc đầu, quyết định sau này nhìn thấy anh ở gần đó thì phải đi ngay, tránh việc đụng phải rồi lại bị khi dễ.

Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ khá dài, An Vu từ căn tin trường trở về lớp thì cũng sắp học tiết tiếp theo rồi.

An Vu đi tới chỗ ngồi của mình, những người đứng gần ở chỗ Trình Bạch Hủy cũng tản đi hết, cô đưa hộp sữa dâu vừa mua lúc nãy cho cô ta.

Trình Bạch Hủy dựa người trên ghế, cô ta khẽ cúi đầu chơi điện thoại. Tốc độ ngón tay cô ta vô cùng nhanh, giống như người biên tập tin tức vậy.

Lúc An Vu đưa hộp sữa cho cô ta, cô ta sững người trong chốc lát.

Cô ta ngẩng đầu rồi nghiêng đầu qua nhìn tới, tay An Vu vẫn dừng trong không trung.

“Cho cậu.” An Vu nói với cô ta.

Trình Bạch Hủy phản ứng lại, mắt cô ta nhướng lên: “Cậu cho tôi?”

“Ừm.” An Vu gật đầu, nói: “Cảm ơn socola lần trước cậu cho tôi.”

Trình Bạch Hủy không lên tiếng, nhìn biểu tình của An Vu có chút phức tạp.

Bởi vì gia thế cô ta tốt, lại có tiền, vì vậy đi đến đâu cũng được người khác săn đón. Nhưng Trình Bạch Hủy cũng biết rằng chỉ cần  đi bên cô ta thì sẽ nhận được một số lợi ích.

Cô ta có tiền, những đồ cô ta ăn, mặc đều là những thứ tốt nhất. Mua đồ ăn vặt không cần nhìn giá, mà cô ta cũng chưa từng keo kiệt bố thí cho những người này một ít đồ tốt, chia sẻ với bọn họ những đồ ăn vặt nhập khẩu, những chiếc túi, kẹp tóc, nơ bướm và những thứ khác mà cô ta không cần tới.

Nhưng cho dù là như vậy cũng không có ai sẽ cho cô ta lại thứ gì.

Trình Bạch Hủy chưa từng nhìn bạn học mới này một cách nghiêm túc như vậy bao giờ.

Tay cô dừng trên không trung, nhưng ánh mắt lại trong sáng vô tư, không có một chút khiêm nhường nào để lấy lòng.

Trình Bạch Hủy mím môi dưới, nhận lấy hộp sữa từ trong tay cô, nói một tiếng cảm ơn.

“Không cần khách sáo.” An Vu cười cười, nói xong bèn xoay người kéo bàn sang chuẩn bị sách cho tiết học tiếp theo.

Mua một hộp sữa dâu này tốn hết phí sinh hoạt một ngày của cô, nhưng đối với Trình Bạch Hủy mà nói thì nó vốn không phải là một món đồ hiếm lạ gì.

An Vu không hề cố tình lấy lòng, cũng không để ý cô ta có xem trọng nó hay không, chỉ là cô đơn thuần trả lại thứ gì đó có giá trị ngang thanh socola kia mà thôi.

Trong lòng Trình Bạch Hủy rất phức tạp, cô ta không biết phải làm sao để hình dung cái cảm giác này, cô là người duy nhất biết đáp trả lại, thực sự cô ta có bị làm cho cảm động nhưng một mặt khác cô ta lại càng kiêu căng.

An Vu không muốn nợ ân tình của người khác, cô không thèm kết bạn với người khác, sự kiêu ngạo ẩn giấu sâu trong tủy của cô ta khiến Trình Bạch Hủy khó chịu.

Từ khi nhỏ cô ta đã rất được săn đón, cô ta đứng trên kim tự tháp tùy ý bố thí một cơn mưa rào, và rồi mọi người đổ xô đến chỗ cô ta. Nhưng bây giờ, có một người lại vừa lý trí vừa bình tĩnh đáp trả đồ cô ta cho theo một cách khác.

Đột nhiên Trình Bạch Hủy thấy hộp sữa trong tay rất phỏng tay, cô ta cũng không phân biệt rõ được cảm xúc bây giờ của mình rốt cuộc là sợ hãi, tức giận hay là cảm động.

*Phỏng tay: ví với một việc rất khó giải quyết.

Cô ta không uống hộp sữa đó mà bỏ nó vào trong hộc bàn.

Tiết tiếp theo là tiết toán, cũng là tiết của chủ nhiệm lớp Tống Băng.

Nội dung học trong tuần mới của tất cả mọi ngườ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp