Gió
thổi nhè nhẹ khiến tiết trời oi ả giữa hè mát mẻ hơn.
Trong
sân, một cậu bé da thịt mềm mại nhìn xuống tay mình, bàn tay mũm
mĩm trắng mềm, đưa tay ra nhéo bèn phát hiện mềm đến không tin nổi,
cuối cùng nét mặt bé trở nên ngày càng nghiêm túc.
Trang
Túc lại sờ sờ lên đầu cậu bé: "Bé 11 đang nghĩ gì vậy?"
Trang
Ngạn Du nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Con đang nghĩ phải làm quen
với anh em tốt của con như thế nào."
Nói
xong còn lẩm bẩm: "Con tính sai thời gian."
Bé
nên là một người trưởng thành mới phải, không ngờ bé tính sai thời
điểm, lại xuyên thành con nít!
Hiện
tại bé mới 5 tuổi, đừng nói tới việc cùng đi làm và tan sở với anh
em tốt như thế nào, ngay cả việc làm quen được hay không cũng là một
vấn đề.
Trang
Túc an ủi bé: "Chắc chắn sẽ có cách, đến khi đó ba đưa con vào
thành phố học, con sẽ học cùng trường với cậu ta. Mà cậu ta học ở
nhà trẻ nào thế?"
Khuôn
mặt nhỏ của Trang Ngạn Du xụ xuống: "Anh ấy sắp học cấp hai
rồi."
Trang
Túc "À" một tiếng, nghĩ thầm: Chênh lệch tuổi tác nhiều
vậy? Quả thật phải cố gắng nghĩ cách thôi.
Ngay
sau đó ông nghi hoặc, tuổi tác chênh như vậy thì có thể trở thành anh
em tốt thật à?
Nhưng
sự nghi ngờ này nhanh chóng bị ném ra sau đầu.
Đây
chính là người được ngàn chọn vạn tuyển, chắc chắn sẽ không sai được!
"Dù
thế nào đi chăng nữa, trước tiên vẫn phải đưa bé 11 đi học ở thành
phố đã." Trang Túc tính toán: "Như vậy thì cơ hội cũng cao
hơn."
Trang
Ngạn Du thật sự không muốn vào thành phố học.
Vì
chuyện này mà ba phải hy sinh thời gian làm ruộng.
Hoặc
là vào nội thành sống, hoặc là dậy sớm mỗi ngày để đưa đón bé.
Đầu
tiên là ảnh hưởng đến việc đồng áng của ba.
Điều
thứ hai càng không thực tế, muốn vào thành phố mất một tiếng bốn
mươi phút, vừa đi vừa về cũng tốn ba tiếng.
Chung
quy không thể để ba dậy sớm mỗi ngày, tốn một tiếng bốn mươi phút
đưa bé vào thành phố đi học, rồi lại quay về được.
Lúc
tan học còn phải lặp lại lần nữa?
Trang
Túc rất lạc quan, cười ha hả nói: "Không sao đâu, việc này cứ để
ba nghĩ cách là được."
Giờ
là kỳ nghỉ hè, còn một tháng nữa Trang Ngạn Du mới lên mẫu giáo.
Thật
ra cũng có các lớp giữ trẻ trong hè, nhưng Trang Túc nghĩ bé 11 vừa
tới, còn chưa thể làm quen với mọi thứ, hiện tại quan trọng nhất là
dạy kiến thức chung cho bé, tránh cho bị người khác phát hiện sự
khác thường.
Vì
vậy hằng ngày Trang Ngạn Du đi theo Trang Túc ra ruộng.
Trang
Túc mang cái cuốc lớn đi phía trước, Trang Ngạn Du vác xẻng công binh
theo sau ông.
Một
lớn một bé bước trên đồng ruộng thôn quê, nét mặt giống hệt nhau.
Có
hàng xóm trông thấy bèn hỏi ông Liễu ở nhà bên.
"Đó
là đứa con mà Trang Túc vừa đòi lại từ vợ cũ nhỉ?"
"Hình
như là vậy, tôi cũng không rõ nữa, hồi trước hỏi thì ông ấy nói
phải."
"Thằng
bé này trông ưa nhìn thật, mới nhìn là biết được nuôi trong sự cưng
chiều rồi, mẹ của thằng bé bằng lòng giao cho ông ấy sao?"
"Chao
ôi! Mấy chuyện này ai nói rõ được đâu."
Thật
ra thì ông Liễu và Trang Túc cũng không thân lắm, 5 năm trước Trang Túc
tới đây, nghe nói ông là cô nhi mồ côi cha mẹ.
Người
này cũng rất thành thật siêng năng.
5
năm qua, ông Liễu cũng chẳng có cơ hội trò chuyện với người này,
phần lớn vào buổi sáng chỉ nói dăm ba câu mà thôi.
Một
người hỏi: "Ông lại đi ra ruộng à?"
Một
người đáp: "Ừ, hôm nay tôi muốn trồng vài thứ."
Thú
thật, ông Liễu cũng chả biết tại sao người này muốn trồng nhiều thứ
đến thế.
Cũng
vì Trang Tú ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.