Trưa ngày thứ hai, buổi họp định kỳ mỗi sáng vừa kết thúc, quản lý đã tuyên bố tin vui về việc tiền lương của các nhân viên trong bộ phận dịch vụ sẽ tăng một bậc, đồng thời tiền thưởng trong tháng cũng sẽ tăng.

Bầu không khí của bộ phận dịch vụ tầng 16 mừng như trẩy hội, còn gì sung sướng hơn việc tăng lương tăng thưởng nữa chứ?

Không có đâu!

Nhưng đang yên đang lành, sao đột nhiên lại tăng lương cho bọn họ?

Mọi người đoán tới đoán lui, không ai đoán ra được lý do đúng, cuối cùng bèn dứt khoát không nghĩ nữa. Tiền nhiều không tốt à?

So với các đồng nghiệp đang kích động khác, Trang Ngạn Du lại rất bình tĩnh.

Cậu vừa mới trở thành con người được hai tháng, lúc về hưu còn nhận được một khoản lương hưu kếch xù nên không có chấp niệm mãnh liệt với tiền bạc như con người chân chính.

Đối với cậu, tiền gửi trong ngân hàng cũng chỉ là một con số trong vô số những số liệu được đại não ghi lại mà thôi.

Hôm nay bộ phận dịch vụ cũng rất nhàn, tất cả mọi người đều đang thảo luận xem nên tiêu xài số tiền thưởng như thế nào.

Đa phần người ở bộ phận đều là Otaku, cả đám đều chỉ nói tới chuyện đổi thiết bị mới, hoặc là nên mua thêm loại figure mới nào.

Chỉ có một thực tập sinh mới tới nói rằng đây là số tiền lương đầu tiên nhận được, cậu ta muốn mua quà cho người quan trọng nhất của mình.

Lỗ tai Trang Ngạn Du giật giật, tinh tế bắt được đúng câu này trong vô số những câu nói của mọi người.

Mua quà cho người quan trọng nhất?

Vì thế Trang Ngạn Du chia tiền lương thành ba phần, một phần để chi tiêu cho sinh hoạt hàng ngày, một phần mua quà cho ba, phần còn lại tất nhiên là để mua quà cho anh em tốt rồi.

Nhưng mà nên tặng anh em tốt cái gì mới thích hợp đây?

Trang Ngạn Du có thói quen tổng kết dựa theo số liệu.

Đầu tiên cậu lên mạng tìm kiếm, phân tích phần lớn số liệu rồi lọc ra một vài món quà, trong đó có giày chơi bóng, sản phẩm điện tử, đĩa game,vv… đều là những món quà phù hợp nhất để tặng cho anh em tốt.

Nhưng nếu đặt vào tình huống của Ôn Trầm Tập thì có vẻ những thứ đó không quá phù hợp.

Trang Ngạn Du hỏi Chu Tuyền: “Anh cảm thấy nên tặng bạn tốt quà gì là hợp nhất?”

Chu Tuyền thấy hứng thú: “Quà sinh nhật à? Là kiểu quà bình thường, không liên quan tới ngày lễ hoặc là ngày kỷ niệm gì? Có phải tặng cho cô gái cậu thích không?”

Trang Ngạn Du: “Quà bình thường, tặng cho nam, là anh em tốt.”

Chu Tuyền thấy bớt hào hứng hơn: “À, anh em tốt hả… Thế thì dễ rồi, cậu cứ xem người ta thích cái gì, hoặc là trước kia người ta có nói mình thích gì mà tạm thời còn chưa mua, có thể tặng cái đó.”

“Anh ấy không nói qua với tôi là mình thích gì.”

“Vậy tôi cũng không biết, hay là cậu lên mạng xem thử đi?”

Vấn đề lại vòng về điểm xuất phát, Trang Ngạn Du từ bỏ con đường hỏi Chu Tuyền.

Cậu nhớ lại mấy ký chủ Long Ngạo Thiên trước đây của mình, để coi họ tặng bạn bè quà gì nhỉ?

Long Ngạo Thiên thời hiện đại sẽ tặng tiền, tặng địa vị, tặng nhà tặng xe các kiểu…

Long Ngạo Thiên ở dị giới sẽ tặng thiên tài địa bảo, kim đan linh dược,...

Ở thời hiện đại này, Ôn Trầm Tập sẽ không cần dùng mấy cái kia, cái gì mà anh chẳng có. Nếu là quà tặng của dị giới thì chính cậu cũng không biết lấy ở đâu ra, nơi này chỉ là một thế giới bình thường thôi.

Cuối cùng Trang Ngạn Du tìm tới ông Trang.

Ông Trang tới đây sớm hơn, chắc chắn sẽ hiểu nhiều hơn về sở thích của con người.

Quả nhiên ý kiến ông Trang đưa ra đáng tin hơn, tuy ông chưa nói rõ nên tặng quà gì, nhưng tóm lại là cũng đã gợi ý được cho con trai.

Ông nói: “Nếu muốn tặng quà cho người ta, bất kể là tặng cái gì thì cũng là để thể hiện tấm lòng của con. Bất kể giá trị món quà đó đắt hay rẻ, chỉ cần có lòng là được, để cho người ta liếc cái là hiểu tấm lòng của con, thế là đủ.”

Bộ xử lý não của Trang Ngạn Du nhanh chóng phân tích: “Phải để anh ấy biết được tấm lòng.”

Ông Trang: “Đúng.”

Trang Ngạn Du đã hiểu: “Vâng, con biết rồi, cảm ơn ba.”

Cúp máy xong, cậu lập tức viết một kế hoạch, cậu đã biết nên tặng gì cho anh em tốt rồi.

Món quà Trang Ngạn Du đặt làm chưa đến năm ngày đã xong, cũng đã được gửi tới nhà.

Nhưng suốt hai mươi ngày kế tiếp, cậu chưa từng gặp được Ôn Trầm Tập.

Hai người cũng không tán gẫu gì thêm trên wechat. Ở công ty, trừ lần gặp ngoài ý muốn ở thang máy kia, thậm chí Trang Ngạn Du còn chưa gặp được một quản lý nào khác ngoài người ở bộ phận dịch vụ.

Giờ vấn đề là nên tặng quà cho đối phương như thế nào.

Công ty sáng tạo cho nhân viên otaku một hoàn cảnh làm việc thoải mái, cách vận hành OA toàn bộ tự động cũng giúp cho các nhân viên không cần phải nhấc người khỏi ghế, cũng khóa cứng con đường để Trang Ngạn Du gặp những quản lý khác ở công ty, trừ phi cậu chủ động đi tìm họ.

Nhưng nếu muốn gặp giám đốc Ôn thì phải hẹn trước.

Trang Ngạn Du còn đang tự hỏi, quản lý của bộ phận dịch vụ kỹ thuật đã tìm tới: “Tiểu Trang, bộ phận công trình bên kia đang muốn điều cậu qua hỗ trợ, giờ cậu có rảnh không?”

Từ sau hôm trước phát hiện tài năng của Trang Ngạn Du, quản lý Từ bên bộ phận công trình thường xuyên điểm danh muốn “mượn” Trang Ngạn Du sang.

Từ lúc đầu là chỉ thử nghiệm chạy vài file, sau đó là để Trang Ngạn Du tham gia vào một vài hạng mục khai phá thiết kế công khai, ý đồ của quản lý Từ là thông qua thành tựu đến từ kỹ thuật cao để tác động vào Trang Ngạn Du.

Nhưng dường như biện pháp này cũng không có tác dụng mấy, cậu vẫn cứ đi làm và tan làm đúng giờ.

Thậm chí vì để không phải vào bộ phận công trình, thoát khỏi sự “thuyết phục” của quản lý Từ, Trang Ngạn Du phân tích tình hình xong bèn quyết định học làm biếng giống những người khác.

Ví dụ như bảo cậu làm gì thì cậu làm đó, vô cùng cứng nhắc, không hề có ý sáng tạo hay phát minh ra cái gì mới.

Nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, quản lý Từ nhìn ra Trang Ngạn Du không muốn tăng ca thì đã học khôn.

Ví dụ như ông sẽ để Trang Ngạn Du tham dự hạng mục khai phá thiết kế mới, sau đó sẽ hỏi ý kiến của cậu xem có phương án thăng cấp hay cải tiến gì không.

Nếu Trang Ngạn Du nói là không có thì quản lý Từ sẽ than thở: “Ôi, xem ra đêm nay phải tăng ca rồi, xin lỗi Tiểu Trang nhé, có lẽ sẽ phải liên lụy tới cậu tăng ca với bọn tôi rồi.”

Trang Ngạn Du - về hưu dưỡng lão ghét tăng ca- bèn mím môi, yên lặng liếc quản lý Từ.

Quản lý Từ cười tủm tỉm đối diện với cậu, không hề che dấu sự “lòng muông dạ thú” của mình.

Cuối cùng, Trang Ngạn Du im lặng ba giây, phân tích rồi ra kết luận, yên lặng nhìn số liệu: “Tôi xem có thể thăng cấp được không, để làm cho xong trước khi tan làm.”

Âm mưu của quản lý Từ thực hiện được nên ông sảng khoái nói: “Tôi chỉ biết Tiểu Trang nhất định sẽ có cách!”

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, Trang Ngạn Du và Chu Tuyền là thân nhất, quản lý Từ bèn để cho cậu tham dự vào hạng mục thiết kế hệ thống công khai, còn Chu Tuyền làm trợ lý cho cậu.

Bởi vì đã khởi công, tất cả các số liệu đều được thiết kế thăng cấp từ số liệu ban đầu, cũng làm tăng trải nghiệm của người dùng, không tồn tại giai đoạn cần giữ bí mật gì, quản lý Từ rất yên tâm giao nhiệm vụ cho bọn họ.

Nhờ sự coi trọng của quản lý Từ, mọi người trong bộ phận công trình đều đã nghe quen tên của Trang Ngạn Du.

“Cậu ấy chính là Trang Ngạn Du của bộ phận dịch vụ kỹ thuật à?”

“Đúng vậy, nghe nói quản lý Từ muốn điều cậu ấy đến bộ phận nghiên cứu phát minh của chúng ta.”

“Trực tiếp điều sang á? Chắc là khó nhỉ? Đây là khoa học kỹ thuật Úy Lam cơ mà!”

“Là thật đó, quản lý Từ đã nói với tổng quản lý rồi, nghe nói cậu ấy chỉ là người tốt nghiệp từ trường đại học bình thường thôi.”

“Chậc… cái vận may gì đây…”

Có người hâm mộ, tất nhiên cũng có người ghen tỵ.

Khoa học kỹ thuật Úy Lam là xí nghiệp đi đầu trong những công ty khoa học kỹ thuật trong nước, đâu có dễ xin vào làm.

Nhất là trung tâm nghiên cứu và phát minh của bọn họ, ai làm ở đây mà không phải toàn tiến sĩ thạc sĩ của những trường đại học trọng điểm, là người chân chính giỏi về mảng khoa học kỹ thuật chứ?

Cứ như vậy, lúc bọn họ vào công ty, có những người còn phải vượt qua hai, ba vòng mới vào được.

Hiện tại có Trang Ngạn Du chỉ tốt nghiệp một trường đại học bình thường lại có thể vào trung tâm nghiên cứu và phát minh dễ dàng như vậy, nói không ghen tỵ là khó.

Không phải bọn họ khinh thường sinh viên của trường đại học bình thường, chẳng qua chỉ cảm thấy quá bất công. Thậm chí có người còn cảm thấy không xứng đáng, tự nhủ trong lòng– Trang Ngạn Du mà có kỹ thuật giỏi như vậy, thế sao không vào bằng con đường chính quy đi? Chẳng qua chỉ là may mắn, trùng hợp sửa được cái hệ thống đơn giản nên mới được quản lý Từ nhìn trúng.

Bọn họ nói rất nhỏ, nhưng quản lý Từ có kinh nghiệm đầy mình thấy vẻ mặt của họ, sao có thể không hiểu?

Ông cố ý nói: “Đều làm cái gì ở đây vậy? Còn không mau đi làm việc, thích ở lại tăng ca à?”

Một vị tinh anh kỹ thuật vội nói: “Đâu có ngồi không đâu, là dãy số liệu đang vận hành, chúng tôi đang đợi.”

Quản lý Từ: “Thế à, vậy nếu phải chờ thì mấy người đi coi Tiểu Trang đi, cậu ấy đang xử lý hạng mục hôm qua tổ số 3 bàn giao đó.”

Nghe vậy, vị tinh anh kia giật mình: “Hạng mục tổ 3 bàn giao? Cái đó phức tạp lắm, ngài xác định giao cho một mình cậu ta?”

Mọi người đều bất ngờ, lúc nãy không phải mới nói là coi trọng Trang Ngạn Du à? Có chắc là không phải đang gây khó dễ cho người ta không đấy?

Dãy số liệu kia cực kỳ phức tạp khó hiểu, ngay cả bọn họ cũng phải nghiên cứu lâu mới ra được vấn đề.

Quản lý Từ lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: “Các cậu cứ nhìn rồi sẽ biết.”

Để không phải tăng ca, Trang Ngạn Du đang chăm chú nhìn màn hình, hoàn toàn không thèm để ý có ai đang ngó xem cậu gõ đống mã code.

Bởi vậy cậu không hề biết, mấy vị tinh anh kỹ thuật lúc nãy còn lén ghen tỵ với “may mắn” của cậu đang nhìn chằm chằm cảnh cậu gõ code với tốc độ siêu nhanh, còn thành thạo thăng cấp hệ thống mà há miệng trợn mắt cả đám.

Chờ Trang Ngạn Du làm xong việc, vừa quay người lại đã thấy cả đống người ở sau lưng, ánh mắt cậu lộ vẻ khó hiểu: “Có việc gì à?”

“Đệch, Tiểu Trang… à không, anh Trang, anh thật sự chỉ là sinh viên từ trường bình thường thôi hả?”

Trang Ngạn Du: “Tôi ấy à? Có vấn đề gì sao?”

“Không phải, không có vấn đề, nhưng mà thấy anh giỏi quá đi!”

“Chẳng lẽ là anh tự học à?”

Biết Trang Ngạn Du thật sự là sinh viên tốt nghiệp từ trường rất bình thường, nhóm tinh anh kỹ thuật đều cho rằng cậu tự học thành tài, trong lòng càng bội phục, hơn nữa còn tự gia nhập vào phe của quản lý Từ, ra sức thuyết phục cậu đến trung tâm nghiên cứu và phát minh của bọn họ.

Nhưng Trang Ngạn Du nghe tai này ra tai kia, nhất định không đến.

Hỏi cậu lý do, cậu nói bộ phận dịch vụ kỹ thuật rất tốt, cậu cực kỳ thích.

Các kỹ sư trong bộ phận trung tâm nghiên cứu phát điên, rốt cuộc bộ phận dịch vụ tốt ở chỗ nào! Không chỉ dễ gặp phải khách hàng khó tính rồi bị mắng, đã thế còn phải chịu đựng cơn giận của khách, chẳng lẽ còn tốt hơn cả việc nghiên cứu thiết kế của bên bọn họ ư!

Trang Ngạn Du làm sao hiểu được sự đau đớn của bọn họ, mắt thấy sắp đến lúc tan tầm, cậu nhanh chóng về tầng 16, gửi quà tặng cho anh em tốt ở chỗ bảo vệ.

Bởi vì không biết địa chỉ nhà của Ôn Trầm Tập, cậu chỉ có thể gửi ở phòng quản lý. Tất cả đồ đạc gửi đến công ty đều đặt ở đây, bảo vệ sẽ thống nhất gửi tới các phòng ban.

Sau khi gửi đồ xong, Trang Ngạn Du nghĩ ngợi, chỉ động gửi tin wechat cho Ôn Trầm Tập: [Tháng này được tăng lương, tôi gửi một món quà cho anh. Vì không biết địa chỉ nhà anh nên tôi gửi ở phòng bảo vệ trong công ty, ngày mai chắc sẽ gửi tới chỗ anh đấy.]

Nhà họ Quý.

Đại thiếu gia nhà họ Quý tổ chức tiệc sinh nhật xa hoa, đã bắt đầu đón tiếp khách khứa.

Nhà họ Quý là một tập đoàn truyền thông xưng bá một phương trong giới giải trí, phóng tầm mắt nhìn lại, người tới tham gia buổi tiệc này 80% toàn là các diễn viên, ca sĩ, đạo diễn, còn lại cơ bản là nhà đầu tư.

Nhưng Ôn Trầm Tập với vai trò là bạn tốt tới tham gia bữa tiệc này còn nhận được nhiều sự chú ý hơn cả Quý Trí Viễn.

Anh chỉ đứng ở đại sảnh một chốc mà đã có không ít người tới định bắt chuyện, trong đó phần lớn là mấy cô tiểu thư danh giá hoặc là nghệ sĩ trong giới giải trí, trai gái có đủ, thoạt nhìn còn được hoan nghênh hơn cả nhân vật chính là Quý Trí Viễn.

Quý Trí Viễn chua lè nói: “Này rốt cuộc là sinh nhật của tôi hay của ông thế…”

Lê Tức: “Xì, ai bảo bên ngoài toàn đồn ông là thằng trăng hoa, không ít người trong giới đều mập mờ với ông. So với ông thì kiểu người độc thân vạn năm như lão Ôn càng nổi tiếng hơn.”

Quý Trí Viễn: “Đó toàn là lời đồn thôi!”

Sau đó lại tò mò hỏi Ôn Trầm Tập: “Tôi thấy mấy nghệ sĩ nhà tôi tiếp cận ông, trong đó có người tên Tiêu Lan là đỉnh lưu hiện tại, nhan sắc rất ổn, ông có thấy vừa mắt không?”

Ôn Trầm Tập: “Ai cơ?”

Quý Trí Viễn tiếc nuối: “...Hầy! Xem ra là không vừa mắt.” Chứ không thì đã chẳng hỏi “Ai cơ”.

Ôn Trầm Tập nâng ly với Quý Trí Viễn: “Sinh nhật vui vẻ, tôi đi ra vườn hoa ngồi một lúc.”

Quý Trí Viễn biết Ôn Trầm Tập không thích tiệc tùng thế này, bàn tay lớn bèn vung lên: “Ông đi đi, tôi sẽ bảo người phục vụ ngăn không cho người tới làm phiền ông. Lần sau chúng ta vẫn nên đi du lịch sinh thái thì hơn, tôi hơi nhớ hoa quả nhà Tiểu Trang, còn ngọt hơn mấy chỗ khác! Lần sau chúng ta đi thì gọi cả cậu ấy, vừa vặn là nhà cậu ấy mà.”

Ôn Trầm Tập nhíu mày, không nói được hay không được.

Anh né đi đám người, ngồi một mình ở vườn hoa đọc tin nhắn trợ lý Lâm gửi tới.

[Trợ lý Lâm: Quản lý bộ phận nghiên cứu phát minh lại nhận được đề nghị của tổng quản lý, nói là hy vọng có thể điều hẳn Trang Ngạn Du tới trung tâm nghiên cứu phát minh chứ không phải chỉ điều đến tạm thời. Điều đến tạm thời không thể tiếp xúc với hạng mục của trung tâm, ông ấy muốn để Trang Ngạn Du tham dự vào hạng mục khai phá thiết kế của trung tâm.]

[Ôn Trầm Tập: Cậu ấy lại từ chối?]

[Trợ lý Lâm: Đúng thế.]

Ôn Trầm Tập hơi cong môi: [Ừm.]

Lâm Lâm nhìn câu trả lời của sếp, cân nhắc xem bây giờ anh đang nghĩ gì.

Từ nửa tháng trước Ôn Trầm Tập bảo anh ta tra xét nhân viên tên Trang Ngạn Du này, Lâm Lâm bèn thường xuyên suy nghĩ xem sếp đang có ý gì.

Giống như bây giờ, nếu đúng như vị quản lý Từ kia nói thì Trang Ngạn Du có kỹ thuật như vậy, đổi thành trước kia, chắc chắn Ôn Trầm Tập sẽ nghĩ đủ cách đề xuất lương cao phúc lợi cao để dụ cậu vào trung tâm nghiên cứu phát minh.

Nhưng hình như bây giờ sếp không có ý đó?

Trong vườn hoa, Ôn Trầm Tập trả lời trợ lý Lâm xong thì cũng không tắt máy, ngược lại bấm vào avatar wechat của Trang Ngạn Du.

Trang Ngạn Du không phải người hay post bài trên wechat, bài post trước vẫn là cái mà Ôn Trầm Tập đã từng bấm like.

Trong giao diện chat của hai người, trừ tin nhắn thông báo của hệ thống ngày hai người kết bạn thì chẳng còn gì.

Rõ ràng lúc cậu ở trước mặt anh thì có thể chủ động “mời” anh tìm hiểu mình, thế mà hai mươi ngày nay lại e thẹn một cách khó hiểu, ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho anh.

Tấm ảnh chụp HD Trang Ngạn Du còn nằm trong máy tính của Ôn Trầm Tập/

Anh không thể không thừa nhận, bất kể là gương mặt hay là khí chất của Trang Ngạn Du đều vừa vặn dựa đáp ứng gu thẩm mỹ của mình.

Người khác chủ động dán vào, anh chẳng có chút hứng thú nào.

Chỉ có mỗi Trang Ngạn Du, rõ ràng đã gần một tháng không gặp, nhưng từng cử chỉ hành động của cậu đều khiến Ôn Trầm Tập nhớ như in.

Tầm mắt của anh dừng lại ở avatar của cậu hai giây, ngón tay chọc chọc, sau đó gõ chữ: [Quý Trí Viễn nói muốn đi tới khu nhà cậu câu cá.]

Còn chưa viết xong, một tin nhắn chợt nhảy tới khung chat.

Ôn Trầm Tập thấy Trang Ngạn Du gửi tin nhắn, ngón tay đang gõ chữ chợt khựng lại, quà?

Anh xóa hết dòng chữ mình vừa đánh, gọi điện cho tổ trưởng tổ bảo vệ.

Nửa giờ sau, tổ trưởng tổ bảo vệ đã tìm được ký gửi của Trang Ngạn Du trong hàng trăm bọc đồ ký gửi, đưa tới trước mặt Ôn Trầm Tập.

Anh mở quà, sau đó lấy ra một món đồ trang trí handmade.

Hai cậu nhóc chibi, trong đó có một đứa còn đeo mắt kính, hai đứa nắm tay nhau, trên phần đế đứng còn khắc hai chữ “cả đời”.

Ôn Trầm Tập nhướng mày, chụp một tấm hình món quà handmade rồi gửi cho Trang Ngạn Du.

[Ôn Trầm Tập: Hai người này là?]

[Trang Ngạn Du: Một người là tôi, một người là anh.]

Trang Ngạn Du gần như trả lời ngay, đây chính là nguồn linh cảm ông Trang gợi ý cho cậu– Phải cho đối phương biết được tấm lòng của mình.

Tấm lòng của cậu đều ở trong món quà này.

Anh em tốt, tay cầm tay, cả đời, cùng nhau bước đi.

Vốn dĩ cậu còn muốn làm thêm một cái hộp âm nhạc dưới đế, ấn một cái sẽ phát bài “Bạn bè cả đời cùng nhau bước đi”, nhưng tiếc là chủ tiệm nói cái đế nhỏ quá, không thêm được hộp âm nhạc.

[Trang Ngạn Du: Thích không?]

Ôn Trầm Tập nhìn cụm “cả đời”, một hồi lâu không đáp.

--------------------

Tác giả nói:

Ôn Trầm Tập không muốn để bản thân trông có vẻ dễ theo đuổi quá: Đâu có cần chủ động như vậy…

Ông Trang: Suy nghĩ của con trai cũng đúng, mà ba cứ thấy chỗ nào đó sai sai…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play