Nghe Trang Ngạn Du nói
vậy, Ôn Trầm Tập đứng hình tại chỗ.
Đâu chỉ đứng hình, anh
còn thấy hồn mình như lìa khỏi xác, xác về đằng xác, hồn về đằng hồn.
Cậu muốn... giúp anh?
Ngay khi nghe cậu trai
nói thế, cơ thể anh rục rịch như đang chuẩn bị sẵn sàng nhào lên.
Nhưng phần hồn lại điều
khiển lý trí, cố đưa lý trí mình quay trở lại.
Hiểu theo lý trí thì
rất rõ ràng, Trang Ngạn Du nói “giúp đỡ” xuất phát từ tình cảm khác hẳn với cái
“giúp đỡ” mà Ôn Trầm Tập muốn.
Một cái là từ tình yêu
và một cái là từ tình cảm giữa anh em tốt với nhau.
Điều duy nhất làm Ôn
Trầm Tập vui chính là— Trang Ngạn Du không chán ghét chuyện này, ngược lại còn
tiếp thu rất nhanh, thậm chí còn muốn sang giúp anh.
Điều này khiến cho
thiết lập tính cách trai thẳng của cậu trong mắt người khác lại biến thành hơi
cong, gieo cho người ta chút hy vọng.
Thấy anh em tốt không
cự tuyệt, mắt Trang Ngạn Du sáng lên.
Không cự tuyệt đồng
nghĩa với ngầm thừa nhận rồi.
Con người có lúc sẽ như
thế mà, không phải sao?
Lắm lúc họ sẽ dùng loại
từ như "nghiện còn ngại" hoặc sẽ" ỡm ờ", thậm chí sẽ
"ngầm thừa nhận" để diễn tả là thật ra bọn họ đã đồng ý rồi, nhưng
cần có cái cớ hoặc là thể hiện sự ăn ý không tên.
Ngôn ngữ của nước Hoa
thực sự rất uyên thâm!
Trang Ngạn Du thoáng
cái đã học theo dáng vẻ của Ôn Trầm Tập lúc cầm tay cậu, đầu tiên là cầm lấy
tay, sau đó là quan sát phản ứng của anh.
Ôn Trầm Tập lúc này mới
phát hiện ra mình thực sự không cự tuyệt được nữa.
Hơn nữa đối phương còn
là người trong lòng anh từ rất lâu.
Sau một hồi đấu tranh
tư tưởng, cuối cùng lý trí của anh đã đầu hàng, anh lên tiếng:"...
Ừm."
Nghe vậy, Trang Ngạn Du
rất kích động, chuẩn bị bắt đầu.
Ôn Trầm Tập lại
nói:" Nhưng mà…"
Trang Ngạn Du nhìn anh
bằng ánh mắt tràn trề mong đợi: "Nhưng cái gì nữa?"
Sao lại còn có điều
kiện nữa?
Ôn Trầm Tập nhìn dáng
vẻ xoa tay chuẩn bị của cậu, ho khan một tiếng rồi nói:"... Đừng làm hai
tay."
Nếu không thì nhìn sẽ
hơi…
Ôn Trầm Tập nhắm chặt
mắt, không dám nhìn tư thế xoa tay hầm hè chuẩn bị của bé cá này.
Trang Ngạn Du:
"Ò."
Cậu nhìn xuống tay
mình: “Vậy muốn cái tay nào của tôi giúp anh?”
Cậu tự lựa, nhiệm vụ
này nên giao cho tay phải, so ra thì nó khỏe hơn.
Trang Ngạn Du giơ tay
phải ra cho anh: "Vậy thì lấy nó nhé?'
Ôn Trầm Tập:
"..."
Hay là anh bảo Du Du
đừng nói nữa thì hơn.
Tại sao rõ ràng đã ám
muội như thế, ngay cái lúc đang rạo rực, cậu vừa mở miệng là anh đã cảm thấy
khỏi cần tắm nước lạnh mà cũng bình tĩnh lại được.
Có điều, bình tĩnh thì
cũng chỉ được một lúc thôi, về sau muốn bình tĩnh cũng không được.
Trang Ngạn Du cũng
không biết tại sao chính cậu cũng cảm thấy hưng phấn.
Như thể giúp được A Tập
đã là một chuyện khiến cậu thấy rất vui sướng.
Thật ra cậu đã nhận ra
trạng thái của mình khác với trước kia.
Khi xưa, lúc vui thì
tim cậu cũng không đập nhanh như thế, máu cũng không chảy nhanh như vậy.
Thậm chí cậu còn tính
ra được nhịp tim của mình đạt 155 lần/phút, nhưng đó là lúc cậu tập thể dục mới
có thể đạt đến ngưỡng ấy.
Trang Ngạn Du vừa nghĩ
vẩn vơ thì đã vội kéo bản thân quay về với thực tại.
Hiện tại cậu đang giúp
A Tập, sao lại đi nghĩ tới chuyện khác.
Cậu phải tập trung hơn
mới được.
Nhưng Ôn Trầm Tập lại
tắt đèn, anh không muốn để Trang Ngạn Du nhìn thấy ánh mắt của mình.
Ôn Trầm Tập không cần
soi gương cũng đủ biết mắt của anh giống dã thú cỡ nào.
Riêng với Trang Ngạn
Du, đèn tắt thì tắt, không nhìn thấy gì cũng không sao.
Đều là đàn ông cả, tắt
đèn rồi thì sờ tới sờ lui cũng giống vậy thôi.
Hơn nữa chỉ cần dùng
tay, cậu cũng có thể xác định được chiều dài và độ lớn của đối phương.
Có hơi ghen tị...
Cơ thể của cậu đã rất
tiêu chuẩn rồi.
Lẽ nào do A Tập thuộc
kiểu “thiên phú dị bẩm” ?
-
Khoảng một giờ sáng.
Trang Ngạn Du lại thức
khuya.
Cậu thấy không được ổn
cho lắm, thường xuyên thức khuya không phải là thói quen tốt, cậu nghĩ mình nên
khuyên A Tập sau này phải ngủ sớm hơn.
Bởi vậy, sau khi Ôn
Trầm Tập từ phòng vệ sinh đi ra, Trang Ngạn Du nghiêm túc nói với anh:
"Tôi nghĩ rằng lần sau chúng ta nên đi ngủ sớm hơn, sáu rưỡi ăn cơm, sáu
giờ năm mươi ăn xong cơm, rửa chén trong năm phút, bảy giờ đúng ra ngoài đi bộ
nửa tiếng."
Bây giờ Ôn Trầm Tập
nghe theo cậu hết, thậm chí còn hận không thể hái sao xuống cho cậu, cho nên
Trang Ngạn Du nói cái gì thì là cái đó.
Ôn Trầm Tập:
"Được, vậy nghe theo Du Du đi."
Trang Ngạn Du tiếp tục
nói:"Tôi đã rút ngắn nửa giờ học, thời gian tổng kết tâm đắc cũng đã giảm
ngắn rồi, cho nên tám giờ tối hôm nay tôi sẽ hoàn thành hết kế hoạch của
mình."
Bây giờ cậu đã có chút
kinh nghiệm rồi, không cần phải quan sát đủ kiểu người để học cách đối nhân xử
thế nữa, cho nên thời gian học hỏi có thể giảm xuống rất nhiều.
Trang Ngạn Du suy ngẫm
một hồi, cuối cùng cũng đưa ra kết luận rằng:
"Sau này chúng ta
sẽ đi ngủ vào 8:50 mỗi ngày nhé."
8:50...
Ôn Trầm Tập dở khóc dở
cười, giới trẻ hiện nay mà còn có người chưa đến 9 giờ đã đi ngủ rồi sao.
Ôn Trầm Tập: "Được
rồi, nếu như không cần tăng ca."
Trang Ngạn Du hài lòng,
cậu đợi Ôn Trầm Tập lên giường rồi nằm hẳn vào lòng anh, tìm một tư thế thoải
mái nhất, cuối cùng nhắm mắt lại.
Tốt thật đấy, cậu nghĩ.
Cậu đã bảo A Tập khác
với Quý Trí Viễn và Lê Tức mà.
Dù ba nói cậu cũng coi
2 người kia là anh em, nhưng họ còn lâu mới chịu hợp tác với cậu như thế, cậu
nói nhiều một chút là đã cắt đứt lời, đôi lúc còn không nghe cậu nói hết.
Chỉ có A Tập vẫn luôn
lắng nghe cậu nói.
Cho nên Trang Ngạn Du
phát hiện ra rằng khi đối diện với anh em tốt, dường như cậu sẽ lải nhải nhiều
hơn so với khi ở trước mặt người khác.
Ôn Trầm Tập tựa cằm lên
đỉnh đầu Trang Ngạn Du rồi hít một hơi thật sâu, mùi hương của đối phương tràn
ngập khoang mũi, rất dễ chịu.
"Vừa nãy..."
Giọng của Ôn Trầm Tập có hơi khàn: "Vừa nãy cảm ơn Tiểu Du nhé."
"Anh không cần cảm
ơn tôi, anh cũng từng giúp tôi mà". Trang Ngạn Du nói rất chân thành.
Nhắc tới đây, Trang
Ngạn Du có lời muốn nói, cậu như đang nghiên cứu học thuật, giọng điệu chân
thành nghiêm túc: "A Tập, tôi cảm thấy khả năng kéo dài của anh hơi
lâu."
Ôn Trầm Tập:
"..."
Trang Ngạn Du lại
nghiêm túc đếm từng giây từng phút, 10 phút, đó là thời gian của cậu lần trước.
Căn cứ vào số liệu
nghiên cứu hiển thị, thông thường đàn ông sẽ kéo dài từ 3-7 phút, đó là thời
gian có thể chấp nhận được, thời gian lý tưởng là 7-15 phút.
Cho nên cậu đang trong
phạm vi thời gian bình thường.
Ngược lại thì anh em
của cậu đỉnh hơn nhiều.
"Nhưng nếu kéo dài
quá thì khả năng cũng sẽ trở thành một loại bệnh, bệnh này tên là..."
Ôn Trầm Tập chặn miệng
cậu lại, bất lực nói: "Hay là chúng ta đừng nói về vấn đề này được
không?"
Còn nói nữa thì anh
phát điên m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.