Vì sao?

Thế mà Tiểu Trang còn hỏi vì sao?

Trần Khang chỉ hận sắt không thành thép, nói: "Sao cậu lại có thể thẳng như này vậy! Cậu không nghĩ mà xem, người bình thường sẽ nói lời kỳ lạ như này sao? Người anh em này của cậu, sợ là lòng dạ không đơn giản đâu."

Trang Ngạn Du nhíu mày, hơi không vui vì có người nói anh em của mình không bình thường.

Nhưng cậu biết giám đốc Trần có ý tốt, khẽ mím môi hỏi: "Không đơn giản ở đâu."

Giám đốc Trần thấy Trang Ngạn Du không hề nghĩ đến khía cạnh khác, phút chốc bắt đầu do dự, mình có nên nói rõ hay không?

Có một số chuyện một khi đã nói ra sẽ giống như mở cánh cửa thế giới mới.

Giống như bây giờ ông đang nói cho Trang Ngạn Du, có lẽ anh em của cậu không phải một trai thẳng, có khi còn có ý đồ với cậu.

Như vậy từ giờ trở đi, Trang Ngạn Du sẽ bắt đầu tò mò trai thẳng khác gì với trai cong, sẽ bắt đầu để ý cộng đồng này. Mà để ý càng nhiều, đương nhiên sẽ càng dễ cong!

Còn không bằng không nói cho cậu ấy ngay từ đầu, nếu cậu ấy không hiểu biết thế giới của gay, cho dù một tên nào đó muốn theo đuổi cậu ấy, cậu ấy đều sẽ coi người ta như anh em, như vậy đối phương sẽ dễ biết khó mà lui.

Trần Khang nhìn nam sinh nhìn như xấp xỉ con trai mình, trong lòng càng không muốn cậu bị người dụ dỗ lừa đi.

Trần Khang do dự một lúc, mơ hồ nói: "Tóm lại, sau này cậu cách anh ta xa chút,  có lẽ anh ta có lòng dạ thâm sâu, còn..."

Trần Khang còn chưa nói xong, Trang Ngạn Du đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với ông: "Giám đốc Trần, chú đợi cháu một lát."

Cậu lấy điện thoại ra nhìn cuộc gọi vẫn chưa tắt, cầm đến bên miệng nói: "A Tập, tôi cúp trước một chút, anh đến thì bảo tôi."

Lần đầu tiên Trang Ngạn Du không đợi Ôn Trầm Tập trả lời đã ngắt máy trước.

Sau khi cúp máy, Trang Ngạn Du mới ngẩng đầu nhìn Trần Khang, nhìn rất nghiêm túc: "Được rồi, điện thoại đã tắt, giám đốc Trần nói tiếp đi."

Trần Khang: "..."

Trần Khang sững sờ một lúc mới hỏi: "Vừa nãy cậu... Vẫn luôn không tắt điện thoại?"

Trang Ngạn Du cũng mới nhớ đến, có chút áy náy nói: "Cháu xin lỗi, vừa nãy cháu quên mất."

Trần Khang hỏi: "Vậy, người gọi điện với cậu là..."

Trang Ngạn Du: "Chính là anh em của cháu."

Trần Khang: ".........."

Ông, đường đường là quản lý cấp cao một doanh nghiệp lớn, nói xấu sau lưng người ta, xúi bảo bạn tốt người khác cách xa đối phương, thế mà còn bị đối phương nghe được tận tai!

Trần Khang hoảng hốt nói: "Cậu vừa nói anh em tốt của cậu sẽ đến đón cậu..."

Trang Ngạn Du: "Cũng là anh ấy."

Dừng một chút, Trang Ngạn Du rất nghiêm túc nói: "Cháu xin lỗi, cháu quên mất tiêu."

Trần Khang: "Không, không sao... Vậy tôi đi trước đây, để lão Từ đi với cậu..."

Ông sợ lát nữa đối phương đến sẽ đánh mình một trận.

Trần Khang kéo thắt lưng, cũng kéo theo cái bụng 50 cân lên, cảm thấy bản thân thật sự không lì đòn đến thế.

Song, ngay lúc ông định quay người lên tầng về phòng riêng, một chiếc xe ô tô màu đen từ từ đỗ ở cửa nhà hàng.

Đèn xe chiếu ở trên cửa chính nhà hàng, lóe sáng hai lần, đèn vàng lóe lóe.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn, chân dài, mặc vest phẳng phiu bước xuống.

Người đàn ông đi về phía cửa chính nhà hàng.

Anh rất cao, đèn xe chiếu vào sau lưng, do ngược sáng nên người ta không nhìn rõ bộ dạng của anh.

Nhưng lúc anh bước về phía bọn họ, không hiểu sao lại toát lên một khí chất khiến người khác khó lòng bỏ qua, mỗi một bước đi đều để lòng người vô thức hồi hộp.

Đương nhiên, “người” này chỉ giới hạn với Trần Khang.

Trần Khang thầm nghĩ: Không phải chứ, bạn của tiểu Trang đến nhanh vậy? Nhìn kỹ lại thì, đợi đã, dáng người này có chút quen quen.

Lúc Trần Khang vẫn đang nghĩ người này là ai, sao mình lại cảm thấy quen, mắt Trang Ngạn Du bên cạnh ông đã sáng lên, cậu vui vẻ nói: "A Tập, anh đến rồi."

Trang Ngạn Du đã sớm ghi chép các loại số liệu của anh em tốt ở trong não, cho dù ngược sáng, chỉ cần nhìn bóng người, cậu cũng nhận ra đối phương ngay.

Người đàn ông sải cặp chân dài bước đi, cuối cùng cũng đến gần, ánh đèn cạnh cửa nhà ăn hắt vào trên mặt, chiếu sáng bộ dáng của anh.

Đúng là Ôn Trầm Tập.

Trần Khang và quản lý Từ há hốc miệng.

"Ôn, tổng giám đốc Ôn."

Trên tay Ôn Trầm Tập vẫn cầm điện thoại, bên trên có ghi chép cuộc gọi Trang Ngạn Du vừa cúp trước đó.

Ôn Trầm Tập nhìn Trần Khang một cái, lại nhìn Trang Ngạn Du nói: "Đợi có lâu không?"

Trang Ngạn Du không nhìn điện thoại mà tính nhẩm một chút, khẳng định: "Mới chỉ 15 phút."

Thật ra đã chậm 36 giây.

Nhưng Trang Ngạn Du tự động xóa đi số lẻ cho huynh đệ.

Ôn Trầm Tập "ừ" một tiếng, sau đó nhét điện thoại vào trong túi, ánh mắt bị khuất sau kính bình tĩnh nhìn Trần Khang.

Ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt cũng giống như lúc bình thường, nhưng Trần Khang lại cảm nhận được chút rét lạnh sau vẻ ngoài bình tĩnh này.

Quản lý Từ đứng ở bên cạnh Trần Khang cũng cảm thấy bị dính lây, đi không được mà ở không xong, cuối cùng đành lúng túng nói: "Ừm... Thật trùng hợp, tổng giám đốc Ôn, ngài cũng đến đây ăn cơm..."

Ôn Trầm Tập: "Không trùng hợp, tôi đến tìm Tiểu Trang."

Quản lý Từ đang nỗ lực tự thuyết phục đây chỉ là một sự trùng hợp thôi: "..."

Được rồi, ông cảm thấy mình đã có thể câm miệng.

Vẻ mặt Trần Khang càng ngạc nhiên hơn vừa nãy.

Ông nhìn nhìn Trang Ngạn Du, lại nhìn nhìn Ôn Trầm Tập.

Trong đầu dần dần xuất hiện– suốt quãng đường công tác từ thành phố A đến đây, hai người này luôn như bóng với hình.

Mới bắt đầu mọi người đều tưởng tổng giám đốc Ôn nhắm trúng năng lực của Trang Ngạn Du, hóa ra...

Trần Khang cố gắng làm giãy giụa cuối cùng, hỏi Trang Ngạn Du: "Anh em tốt cậu nói là... tổng giám đốc Ôn?"

"Đúng vậy." Trang Ngạn Du có chút nghi hoặc: "Cháu chưa nói với các chú sao?"

Trần Khang, quản lý Từ: "........"

Cháu đã nói lúc nào chứ!

Nhưng nghĩ lại thì cả quãng đường này, Ôn Trầm Tập đúng là luôn đi cùng Trang Ngạn Du, suốt dọc đường người ta vẫn thoải mái, vốn không hề che giấu, rõ ràng là chính bọn họ không dám nghĩ bậy!!

Ông vừa mới bảo Tiểu Trang phải cách xa sếp của bọn họ ra, còn nói sếp không phải người bình thường.

Trần Khang: Rất tốt, ngày mai viết đơn từ chức thôi.

Ôn Trầm Tập biết rõ những vẫn cố ý hỏi: "Mọi người vừa nói chuyện gì vậy? Có phải đang nhắc tới tôi không?"

Trần Khang nở nụ cười yếu ớt, vuốt vuốt cái bụng bự của mình, nói: "Thật ra là hiểu lầm."

Ôn Trầm Tập: "Ừm, hiểu lầm gì?"

Trần Khang hòa nhã nhìn Trang Ngạn Du: "Tiểu Trang à, là tôi đã hiểu nhầm, tôi còn tưởng rằng cậu bị người ta lừa... Cho nên lúc nãy mới nói như vậy, bây giờ biết bạn của cậu là tổng giám đốc Ôn thì tôi yên tâm rồi! Tổng giám đốc Ôn của chúng ta là người như nào còn phải nói sao? Cả công ty đều biết, có đúng không?"

Tất nhiên Trang Ngạn Du sẽ cảm thấy anh em chỗ nào cũng tốt: "Đương nhiên, A Tập rất tốt."

Trần Khang kéo quản lý T

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play