Trang Đông Quân nghe xong lời này, xém chút nữa đã phun một búng máu, anh ta giận dữ nói.

“Mày đừng có được hời còn khoe mẽ, loại đàn ông lăng nhăng như mày hoàn toàn không xứng với cô ấy.”

Lãnh Cao Tuấn nhướng mày, cợt nhả nói.

“Vậy thì đã sao? Dù tôi có xứng hay không thì cô ấy vẫn là của tôi, anh không phục... cũng vô ích.”

Lãnh Cao Tuấn nói xong, xoay người mở cửa xe ra, trực tiếp ngồi vào bên trong. Trước khi khởi động xe, anh còn hạ cửa kính xe xuống, trên mặt là nụ cười thiếu đòn.

“À, tôi nói này, dù anh có định đứng đây tới sáng cũng vô ích thôi. Dù thế nào thì cũng không thể thay đổi được việc cô ấy là vợ chưa cưới của tôi đâu. Nếu anh không phục thì có thể suy xét đầu thai thêm lần nữa, vậy nhé!”

Lãnh Cao Tuấn nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Trang Đông Quân tức đến mức suýt chút nữa nghẹt thở.

Anh ta chưa từng gặp một thằng đàn ông nào có thể chọc người ta tức muốn chết như vậy.

Rốt cuộc thì Mộ Cẩn Y coi trọng tên này ở điểm nào chứ?

Chỉ vì anh độc miệng thôi ư?

Mộ Cẩn Y vừa mới bước vào cửa nhà đã trông thấy Mộ Giai Kỳ và Thôi Uyên Uyên đang ngồi trong phòng khách.

Mộ Giai Kỳ thấy cô trở lại thì vội vàng tới đón.

“Cẩn Y đã trở lại rồi hả, cháu có đói bụng không? Có muốn ăn bữa khuya không?”

“Không cần.”

Mộ Cẩn Y vừa nói vừa thay dép lê, thay xong thì định đi lên lầu.

“Cẩn Y, cháu chờ một chút, dì hai có chuyện muốn hỏi cháu.” Mộ Giai Kỳ gọi cô lại.

Mộ Cẩn Y dừng bước rồi xoay người lại, ngồi xuống sô pha.

Mộ Giai Kỳ biết cô không thích nói chuyện nên cũng không chờ cô mở miệng hỏi, giành lên tiếng trước.

“Cẩn Y, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự phải gả cho tên lăng nhăng Lãnh Cao Tuấn kia à?”

“Vâng.” Mộ Cẩn Y lười biếng lên tiếng.

“Cẩn Y, cháu đã hao tâm tổn sức lo cho tập đoàn nên cháu nhất định không thể để mình phải chịu ấm ức trong chuyện này được. Nếu như cháu kết hôn với Lãnh Cao Tuấn, vậy thì sẽ hủy hoại hạnh phúc cả một đời của cháu đấy! Cẩn Y, Lãnh Cao Tuấn chắc chắn không hề xứng đôi với cháu, cháu cần phải suy nghĩ cho kỹ.”

Lãnh Cao Tuấn không xứng với cô, chẳng lẽ Trang Đông Quân xứng hả?

Mộ Cẩn Y thầm cười giễu cợt trong lòng. Tuy rằng cô không biết đời trước dì hai đóng vai trò gì trong chuyện đó, nhưng Thôi Uyên Uyên là con gái của bà ta.

Con gái bà ta lại lăn lộn cùng với Trang Đông Quân, lại còn tàn nhẫn giết chết cô, lẽ nào bà ta thật sự vô tội ư? Không thể nào nhỉ?

Mặc dù bây giờ cô không có bằng chứng, nhưng muốn cô tin tường dì hai thì đó là điều không thể.

“Dì nói xong chưa?”

Mộ Cẩn Y lạnh lùng liếc nhìn bà ta.

“Cẩn Y, cháu...”

“Tôi mệt rồi, về phòng trước đây.”

Mộ Cẩn Y nói xong thì đứng dậy bỏ đi.

Thôi Uyên Uyên và Mộ Giai Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, sau đó đưa mắt nhìn nhau.

Chờ đến khi bóng lưng của Mộ Cẩn Y đã biến mất nơi cầu thang, Thôi Uyên Uyên mới thì thầm nói.

“Mẹ, giờ phải làm sao đây? Mộ Cẩn Y hạ quyết tâm phải gả cho Lãnh Cao Tuấn như thế thì kế hoạch của Anh Quân sẽ không thể thực hiện được rồi?”

Mộ Giai Kỳ cau mày.

“Rốt cuộc thì nó phát điên cái gì thế? Trước kia còn chán ghét tên lăng nhăng Lãnh Cao Tuấn kia cơ mà? Sao lại dễ dàng đồng ý kết hôn với cậu ta nhỉ?”

“Mẹ, đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, vẫn nên nghĩ cách đi!”

Thôi Uyên Uyên đang vội muốn chết.

“Nếu như thật sự không được thì chỉ đành bí quá hóa liều.”

Mộ Giai Kỳ ngẫm nghĩ rồi lạnh lùng nói.

“Làm cách nào?”

Thôi Uyên Uyên nổi hứng.

Mộ Giai Kỳ ghé sát vào bên tai cô ta rồi thì thầm mấy câu.

Thôi Uyên Uyên mở to hai mắt.

“Làm vậy sao được? Anh Quân là của con.”

“Cần hy sinh cái gì thì vẫn phải làm, tiếc con thì không bắt được sói, đã hiểu chưa?”

Tuy rằng Thôi Uyên Uyên không hề nguyện ý, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng đáp lại.

“Được rồi, chỉ lần này thôi, không thể có lần thứ hai.”

“Yên tâm đi, một lần là đủ rồi.”

“Sếp Mộ, cà phê của cô.”

Thư ký Phan Thảo Mai đặt cà phê xuống, định đi ra ngoài thì Mộ Cẩn Y gọi cô ta lại.

“Chờ đã.”

“Sếp Mộ... Cô còn điều gì cần dặn dò ạ?”

Phan Thảo Mai nghe thấy Mộ Cẩn Y gọi mình thì sợ tới mức co rụt cổ lại.

“Tại sao lại là cô bưng cà phê tới vậy? Ngô Trà Mi đâu?”

“Chị Ngô Trà Mi... Bụng chị ấy hơi khó chịu nên đi toilet rồi ạ.”

Mộ Cẩn Y đột nhiên ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Phan Thảo Mai.

Cô ta vừa bắt gặp ánh mắt lạnh băng kia của cô thì cả người bắt đầu hơi run rẩy.

“Cô uống ly cà phê này đi.”

Mộ Cẩn Y đột ngột ra lệnh.

“Sếp Mộ...” Phan Thảo Mai nghe xong lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch. Rốt cuộc là sơ sót chỗ nào nhỉ? Tại sao lại như vậy chứ?

“Không hiểu tôi nói gì à?” Giọng của Mộ Cẩn Y càng trở nên lạnh lẽo khiếp người.

“Không, tôi... tôi không xứng... tôi...”

“Tôi bảo cô uống thì cô cứ uống đi. Sao thế? Mời cô uống ly cà phê mà cô còn ghét bỏ hả?”

Phan Thảo Mai sắp khóc đến nơi, cô ta quỳ ‘bụp’ một tiếng lên sàn.

“Sếp Mộ, tôi sai rồi, tôi không nên bưng cà phê vào khi chưa có sự cho phép của cô. Tôi...”

“Uống hết đi.”

Giọng điệu của Mộ Cẩn Y lạnh hơn mấy phần.

Đã đến mức đó rồi thì làm sao cô lại không rõ chứ?

Rõ ràng là ly cà phê này có vấn đề, nếu không thì cô ta cũng không quỳ xuống như vậy.

Nếu không phải sau khi cô trọng sinh trở về đã cảnh giác hơn nhiều thì cũng sẽ không nhìn ra tay bưng ly cà phê của cô ta khẽ run.

Cũng sẽ không vì thế mới gọi cô ta lại.

“Thật xin lỗi, tôi sai rồi. Sếp Mộ, tôi xin cô, đừng bắt tôi uống. Tôi không cố ý, tôi...”

Mộ Cẩn Y xua tay.

“Không cần giải thích, nói thẳng đi, ai sai cô làm vậy hả?”

“Là cô Uyên Uyên, cô ấy sai tôi làm vậy, còn nói... Cô ấy còn nói chỉ cần tôi bưng ly cà phê có thêm đồ kia cho cô thì cô ấy sẽ cho tôi một số tiền để tôi cao chạy xa bay...”

Nước mắt Phan Thảo Mai không ngừng rơi xuống, rõ ràng là đang sợ hãi.

“A…”

Mộ Cẩn Y khẽ mỉm cười, âm thanh kia vô cùng lạnh lẽo.

Phan Thảo Mai chỉ cảm thấy khắp người ớn lạnh.

Cô ta vẫn luôn biết sếp Mộ người này rất lãnh đạm, cực kỳ dọa người nhưng chưa bao giờ cô ta lại cảm thấy hoảng sợ như giây phút này.

“Bây giờ, tôi cho cô hai lựa chọn, một là cô uống hết ly cà phê bỏ thuốc này, hai là nghĩ cách để Thôi Uyên Uyên uống thứ giống hệt thứ kia.”

Có thể nói, Mộ Cẩn Y cực kỳ thất vọng với Phan Thảo Mai.

Loại người có thể làm ra những việc phản bội chủ chỉ vì món lợi rất nhỏ như vậy thì sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho cô ta được?

Vậy chẳng phải quá thánh mẫu rồi sao?

Sắc mặt Phan Tiểu Hoa tái nhợt.

“Nhưng mà sếp Mộ...”

“Cô không có lựa chọn thứ ba.”

Mộ Cẩn Y không kiên nhẫn nghe cô ta nói, trực tiếp cắt ngang.

“Tôi uống.”

Phan Thảo Mai bưng ly cà phê kia lên uống sạch sẽ.

Cô ta đã đắc tội Mộ Cẩn Y rồi. Hơn nữa, chắc chắn cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Nếu bản thân lại đi đắc tội với Thôi Uyên Uyên nữa, chỉ sợ sẽ càng thảm hơn bây giờ.

Uống hết ly cà phê này, cùng lắm thì bản thân nhẫn nại một chút, không chịu được thì đến bệnh viện.

Cô ta uống cà phê xong, xoay người định rời đi.

“Chờ đã, cô định ra ngoài làm trò cười cho tất cả mọi người trong công ty đấy hả?” Mộ Cẩn Y gọi cô ta lại.

“Tôi... tôi quay lại phòng làm việc...”

“Cứ chờ ở đây đi.”

Mộ Cẩn Y trầm giọng nói.

Hai chân của Phan Thảo Mai mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt dưới đất.

Nhìn thấy sắc mặt cô ta càng lúc càng đỏ, cả người dần bắt đầu mất đi lý trí.

Mộ Cẩn Y cũng không lên tiếng kêu cô ta rời đi.

Cô đứng dậy kéo rèm xuống, vừa lúc sắc trời bên ngoài đã tối.

Bức rèm bị kéo xuống khiến cả văn phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết.

Cô còn tắt công tắc tổng của phòng làm việc đi, nếu là người không quen thuộc với nơi này, muốn bật đèn lên cũng không biết cách mở.

Mộ Cẩn Y làm xong hết tất cả mọi chuyện thì xoay người rời khỏi văn phòng, đi tới phòng họp ngồi.

Cô ở trong phòng họp nhưng cũng không bật đèn, cứ yên tĩnh ngồi như vậy.

Cô mới ngồi xuống không được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play